Sắc trời đầy mây mù, không thấy ánh nắng. Ngay cả cây sồi xanh được trồng ở bên đường trong cung đều giống như giảm bớt màu xanh.
Lý Tiện Ngư bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi ngang qua tàng cây, trong tay ôm một cành mai mới cắt, muốn mang về Điện Phi Hương của mình và cắm vào trong bình.
Tâm trạng của nàng vui vẻ kể cho Nguyệt Kiến nghe chuyện vừa rồi: “Ta mới vừa ở tẩm điện hỏi hoàng tỷ Ninh Ý. Hoàng tỷ cũng nói, Hô Diễn vẫn chưa chọn tỷ ấy.”
“Mà ta cũng không có nhận được thánh chỉ hòa thân.”
Nguyệt Kiến cũng cười rộ lên: “Một ngày này công chúa đã chạy đến ba tòa cung điện. Cũng không có ai nhận được thánh chỉ hòa thân. Có lẽ, căn bản là không cần hòa thân, là chúng ta đều suy nghĩ nhiều rồi.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng nghĩ, nếu ai cũng chưa nhận được thánh chỉ, vậy có lẽ giống như lời hoàng tỷ Ninh Ý đã nói, vua Hô Diễn thô tục kia sẽ không có được bất kỳ vị công chúa nào.
Nàng cũng không biết đây là chủ ý của Hô Diễn, hay là phụ hoàng thay đổi suy nghĩ. Nhưng đối với nàng mà nói, đều là một chuyện rất tốt.
Nàng cong mi, bước đi càng thêm nhẹ nhàng. Hận không thể lập tức quay trở về Điện Phi Hương, nói tin tức tốt này cho tất cả cung nhân đều biết.
Bức tường đỏ dài dòng lùi lại phía sau theo bước chân của nàng. Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nàng đã nhìn thấy cửa điện màu đỏ của Điện Phi Hương ở phía xa. Lý Tiện Ngư bước nhanh đi về phía trước, chỉ là còn chưa bước đến trước cửa điện thì nhìn thấy có một người trông có vẻ buồn chán đang dựa vào trên sư tử đá trước cửa điện.
Từ phía xa nhìn thấy nàng, lại giống như tỉnh táo tỉnh thần lại, lập tức ngồi dậy, nói bằng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo, vẫy tay với nàng: “Tiểu công chúa Đại Nguyệt!”
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc, theo bản năng dừng bước chân lại. Mà người này cất bước đi tới chỗ của nàng. Bước chân của hắn rất lớn, không bao lâu thì đã đến gần.
Lúc này Lý Tiện Ngư mới có thể nhìn thấy rõ vẻ ngoài của hắn.
Hắn nhìn không lớn hơn nàng mấy tuổi, trên người mặc bộ quần áo Hô Diễn màu do bên mép áo màu trắng được thêu hoa văn bằng chỉ vàng, bên hông có một thanh loan đao được khảm bằng nhiều loại đá quý khác nhau.
Da màu nâu tròng mắt màu lam, mũi cao mắt sâu thẳm. Mái tóc vàng nửa cột lại để ở bên vai phải, đuôi tóc hơi cong, trên lỗ tai có đeo hai cái vòng tròn màu đen song song với nhau, giống ngọc mà cũng không phải ngọc, giống xương mà không phải xương, nhìn không ra là chất liệu gì.
Bây giờ hắn rất nhiệt tình mỉm cười với nàng, lộ ra một hàm răng trắng tuyết. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Tiện Ngư, hắn dùng tiếng Trung Nguyên không lưu loát nói với nàng: “Tiểu công chúa Đại Nguyệt, nàng tên là gì?” Nguyệt Kiến phục hồi tỉnh thần lại, lập tức tiến lên, lo lắng bảo vệ ở trước người Lý Tiện Ngư. Lo sợ người Hô Diễn này có ý muốn gây rối.
Mà ánh mắt của Lý Tiện Ngư dừng ở trên vẻ ngoài khác với người Trung Nguyên của hắn, cũng theo bản năng lui một bước về phía sau.
Nàng hỏi: “Ngươi là sứ thần của Hô Diễn sao? Tại sao muốn chặn ta ở bên ngoài Điện Phi Hương?” Nàng nói, lập tức hơi lo lắng một chút. Chẳng lẽ, là tới đưa thánh chỉ hòa thân cho nàng sao?
Thiếu niên mở miệng, ngắn gọn nói một câu bằng tiếng Hô Diễn nàng nghe không hiểu, lại rất nhanh dùng tiếng Trung Nguyên không lưu loát phiên dịch lại lời nói cho nàng.
“Hách Liên Kiêu, là tên của ta.”
Hắn cười nói: “Ta nghe Ô Lặc Cách nói, Đại Nguyệt có một tiểu công chúa xinh đẹp, cho nên đến đây nhìn xem.”
Hắn nói, nghiêm túc quan sát Lý Tiện Ngư, khen nói: “Nàng xinh đẹp giống như đá hồng ngọc của nước nàng vậy.”
Lý Tiện Ngư bị lời khen này làm cho sửng sốt.
Suy nghĩ một lúc, vẫn lịch sự nói một tiếng cảm ơn với hắn, lại hỏi hắn: “Chẳng lẽ ngươi không phải là sứ thần của Hô Diễn sao?”
Hách Liên Kiêu giơ tay sờ sờ cằm của mình, giống như suy nghĩ một lúc cái từ “ sứ thần ° xa lạ này, sau đó rất nhanh phủ nhận.
“Không phải.” Hắn sảng khoái nói thẳng ra thân phận của mình: “Vua Hô Diễn là vương huynh của ta. Ta là đệ đệ nhỏ nhất của hắn. Dựa theo thân phận người Trung Nguyên các nàng nói, ta có thể xem như là một Vương gia.”
Lý Tiện Ngư hơi nghi hoặc một chút lặp lại lời nói: “Vương gia?”
Hách Liên Kiêu lên tiếng trả lời, lại cười nói: “Câu hỏi của nàng ta đã trả lời rồi. Vậy bây giờ, có phải nàng có thể nói cho ta biết nàng tên là gì đúng không?”
Lý Tiện Ngư lại lập tức trở nên cảnh giác.
“Ngươi muốn biết tên của ta, có phải là muốn viết lên trên thư xin cầu thân đúng không?” Nàng tránh đi hắn, bước nhanh về phía Điện Phi Hương: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Hách Liên Kiêu vò đầu: “Ta viết tên nàng lên trên đó làm cái gì?”
Đó là cho nữ nhân của hoàng huynh hắn, cho dù hoàng huynh của hắn chết cũng không tới phiên hắn kế thừa.
Hắn vừa dứt lời, thấy Lý Tiện Ngư đã sắp đi vào cửa điện màu đỏ, nhanh chóng quay người lại, gộp ba bước làm hai đuổi theo nàng.
Hắn đứng che ở trước mặt Lý Tiện Ngư, tùy tiện ngồi xuống trên ngạch cửa cao cao ở Điện Phi Hương, một tay nâng má lên ánh mắt từ dưới lên trên nhìn nàng, kiên trì hỏi nàng: “Ta không viết lên trên thư xin cầu thân, nàng sẽ nói cho ta biết tên sao?”
Dáng người của hắn tay dài chân dài, lại ngồi ở chính giữa ngạch cửa, cánh tay duỗi ra đặt loan đao đang đeo trên eo sang bên cạnh, cứ như vậy chiếm cứ toàn bộ cửa điện.
Lý Tiện Ngư nếu muốn đi vào chỉ có thể vượt qua hắn.
Nàng chỉ có thể dừng lại, mím môi nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết tên của ta?”
Nàng nói: “Ta cũng không hỏi tên của ngươi, là tự ngươi nói cho ta.”
Hách Liên Kiêu lại không hề cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Hắn bình thần nói: “Ở Hô Diễn của chúng ta, khi con gái gặp con trai hỏi nhiều lần như vậy mà không phản ứng lại, không phải là coi thường hắn, đó là nàng ấy đã có nam nhân của mình.”
Hắn vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc có hình xăm đồ đằng màu vàng của mình, lại vỗ vỗ đôi chân thon dài của mình, trực tiếp hỏi: “Tiểu công chúa, nàng đã có nam nhân của mình rồi sao?” Nguyệt Kiến sợ hãi kêu lên thành tiếng, tức giận nói: “Danh dự của công chúa làm sao có thể để cho ngươi bôi nhọ được. Ngươi, ngươi quả thực là ——” Trong một lúc nàng cũng không thể nghĩ ra được từ gì để có thể nói đáp trả lại hắn.
Lý Tiện Ngư cũng cuống quít xoay người sang chỗ khác, mặt đỏ lên: “Nguyệt Kiến, mau đi mời Kim Ngô Vệ tới, đuổi hắn đi ra ngoài.”
Hách Liên Kiêu nhìn thấy các nàng giống như là đang tức giận. Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao Lý Tiện Ngư lại đột nhiên tức giận như vậy. Chẳng lẽ, là hắn học không tốt tiếng Trung Nguyên, dùng sai từ ngữ rồi sao?
Vì vậy hắn ngồi ở trên ngạch cửa Điện Phi Hương nghiêm túc suy nghĩ một lúc, còn lầm bẩm: “Đại Nguyệt của các ngươi gọi loại nam nhân này là gì nhỉ......”
Hắn suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh nói: “Ta nhớ ra rồi! Gọi là “ tình lang °.”
Sắc mặt của Lý Tiện Ngư càng đỏ, duỗi tay đẩy đẩy Nguyệt Kiến: “Còn không mau đi.”
Lúc này Nguyệt Kiến mới phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, gật gật đầu, vội vàng chạy về phía cửa cung. Mà Hách Liên Kiêu cũng không sợ, vừa nhấc chân đứng dậy từ trên ngạch cửa, vòng đến trước mặt nàng, sang sảng cười rộ lên: “Tiểu công chúa Đại Nguyệt, nàng có tình lang chưa?”
Lý Tiện Ngư bởi vì cái từ này mà sắc mặt đỏ bừng, lập tức xoay người sang chỗ khác, không hề để ý đến hắn. Hách Liên Kiêu lại di chuyển đến trước mặt nàng, nhướng đôi mày rậm xinh đẹp của mình lên.
Hắn cúi người xuống, giống như khoe ra mà cho nàng xem cái mũi cao thẳng và cái cằm có đường cong rõ ràng của mình, giống như một con khổng tước kiêu ngạo: “Hắn có đẹp giống như ta không? Nếu khó coi thì nàng cứ bỏ hắn đi.”
Hắn cười rộ lên, duỗi tay về phía nàng: “Ta tới làm tình lang của nàng.” Lý Tiện Ngư đứng hình bởi lời nói thẳng thắn của hắn.
Khi nàng đang sốt ruột tại sao Kim Ngô Vệ còn chưa tới thì bên tai vang một tiếng gió mạnh mẽ, làm bộ tua của nàng lay động va chạm vào nhau, tiếng kêu thanh thúy rung động.
Hách Liên Kiêu nhận thấy được nguy hiểm, nhanh chóng rút lui ra phía sau. Mới di chuyển nửa bước thì nghe thấy tiếng kim loại và đá va chạm vào nhau. Một thanh trường kiếm làm bằng huyền thiết xuyên thấu qua lớp cung gạch bằng đá cẩm thạch trước mặt hắn, đứng thẳng ở trước mặt đất Điện Phi Hương.
Đuôi kiếm vẫn còn đang run, thân kiếm vù vù không ngừng.
Có thể thấy được chủ nhân của trường kiếm tức giận đến mức nào.
Lý Tiện Ngư quay người lại.
Nhìn thấy áo ngoài màu đen bị gió lạnh thổi bay, thiếu niên có dáng người tuấn tú, sương lạnh trong đáy mắt sắc bén như dao, đi về phía nàng.
“Lâm Uyên.” Mày đẹp của Lý Tiện Ngư hơi cong, nhẹ nhàng kêu tên của hắn một tiếng.
Lâm Uyên lên tiếng trả lời, cất bước che ở trước người nàng, đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lẽo nhìn Hách Liên Kiêu gần ngay trước mắt, lại giơ tay về phía nàng: “Công chúa.”
Lý Tiện Ngư nâng đầu ngón tay lên, muốn như ngày thường đặt trong lòng bàn tay của hắn. Rồi lại sợ bị các cung nhân đi ngang qua nhìn thấy, khuôn mặt ửng đỏ, ngược lại cuộn đầu ngón tay lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của hắn.
Nàng nhẹ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi trở về lúc nào vậy?” Lâm Uyên cũng không quay đầu lại.
Hắn mắt lạnh nhìn thiếu niên dị tộc trước mắt đang đánh giá nhìn hắn, màu sương lạnh trong đáy mắt càng đậm, trong giọng nói cũng mang theo hơi lạnh thấu xương.