Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 121: Nếu ngươi là thái giám...



Màn đêm trong đình bát giác cực kỳ yên lặng, cũng không cung nhân qua lại. Lý Tiện Ngư đứng ở trong đình, trong tay cầm chén thức ăn cho cả, tiện tay vứt xuống ao nhỏ.

Thời điểm ban đầu, chỉ là một hai viên.

Sau lại, cứ một viên lại tiếp một viên, hào phóng rải xuống ao nhỏ.

Đáng tiếc vào đông nước lạnh, ca diêu hồng nuôi ở ao nhỏ tựa hồ cũng chìm sa xuống đáy.

Cho đến khi Lý Tiện Ngư cũng ném hết thức ăn cho cá, cũng không thấy nó nổi lên thăm dò.

Lý Tiện Ngư chỉ có thể để chén không trong tay xuống, lặng lẽ đứng trong đình bát giác một lúc. Nước và gió thổi tới trong đình, vào đêm đông có chút lạnh lẽo.

Lý Tiện Ngư không khỏi khép lại áo choàng của mình, bắt đầu nhớ tới lò sưởi và nước ấm trong tẩm điện.

Vì thế nàng duỗi tay, khẽ chạm vào tay áo Lâm Uyên: “Lâm Uyên, chúng ta trở về đi.”

Lâm Uyên đáp lời, cúi xuống bên người nàng.

Cánh tay thon dài của hắn vòng qua đầu gối Lý Tiện Ngư, Lý Tiện Ngư lại lui về phía sau một bước.

Nàng nói: “Ta muốn chậm rãi đi trở về.” Nhìn ánh trăng, cũng ngẫm lại tâm sự còn nặng nề đè nén ở trong lòng.

Lâm Uyên không từ chối. Hắn ngồi dậy, dắt bàn tay trắng nõn của nàng, dẫn nàng đi theo một con đường nhỏ, chậm rãi đi vê phương hướng tẩm điện.

Dọc đường đi, bóng đêm yên tĩnh.

Lý Tiện Ngư phẳng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở nông sâu của nhau. Nàng chậm rãi cuộn đầu ngón tay lên, chạm vào lòng bàn tay Lâm Uyên, nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên ———”

Lâm Uyên rũ mắt nhìn nàng, chờ nàng mở miệng.

Lý Tiện Ngư lại vẫn có chút do dự. Đang lúc nàng nghĩ có nên nói chuyện Phan ma ma nói ra cho Lâm Uyên nghe hay không.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi vào nước “ bùm? một tiếng. Tiếng vang vô cùng lớn, ở trong đêm yên tĩnh phá lệ chói tai.

Lý Tiện Ngư sửng sốt.

Sau đó vội vàng xoay người sang chỗ khác, nói với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ngươi mau dẫn ta đi nhìn xem, có phải có người rơi xuống nước hay không?” Lâm Uyên đáp lời, bế ngang nàng lên, bay về hướng âm thanh truyền đến. Nhưng điều làm cho Lý Tiện Ngư kinh ngạc chính là, Lâm Uyên cũng không lựa chọn dẫn nàng quay lại đình bát giác.

Mà sau khi đến gần chỗ âm thanh phát ra, nhảy lên một cây sồi xanh rậm rạp ở bên cạnh.

Trong bóng lá rậm rạp, hắn nhẹ nhàng đặt Lý Tiện Ngư ngồi ở trên đầu gối bản thân, một tay ổn định thân thể nàng. Mà Lý Tiện Ngư vội vàng ngước mắt, nhìn về phía ao nhỏ. Lại thấy mặt nước tối om, tựa hồ có một bóng người màu xanh nhạt đang nổi lên lại chìm xuống ở dưới ao nước lạnh băng.

Nhìn y phục, tựa hồ là tiểu cung nữ hầu hạ trong điện.

Lý Tiện Ngư hoảng sợ, vội kéo tay áo hắn: “Lâm Uyên, thật sự có người rơi xuống nước.”

Nàng thấy Lâm Uyên cũng không nhúc nhích, vội vàng thúc giục nói: “Lâm Uyên, ngươi mau đi cứu nàng lên đi.”

Lâm Uyên lại nói: “Không cần.”

Lý Tiện Ngư càng sốt ruột: “Ngươi còn không đi, nàng ấy sẽ chết đuối mất!” Nàng còn muốn tiếp tục khuyên, Lâm Uyên cũng đã ngẩng đầu nhìn về phía nàng, một đôi mắt phượng lạnh lẽo ở dưới bóng lá cây càng thêm đen tối. Thanh âm của hắn có chút lạnh lùng: “Công chúa thật sự muốn để thần đi cứu nàng?”

Lý Tiện Ngư sửng sốt, theo bản năng nói: “Có cái gì không ổn sao......”

Ánh mắt Lâm Uyên thâm thúy nhìn nàng: “Công chúa có nghĩ tới, nữ tử rơi xuống nước sau khi được cứu lên sẽ là tình trạng nào không?”

Lý Tiện Ngư không khỏi suy nghĩ theo lời nói của hắn.

Mặc dù vào đông y phục dày nặng, nhưng dòng nước chảy xiết. Nếu cứu người lên, khoảng cách gần như vậy, khả năng, khả năng là sẽ nhìn thấy chút cảnh xuân. Càng đừng nói là đủ loại tiếp xúc thân mật trong đó.

Mặt nàng có chút đỏ, nhưng vẫn kiên trì như cũ nói: “Danh tiết sao có thể quan trọng bằng tính mạng.”

Lâm Uyên lạnh giọng hỏi: “Công chúa nói là nàng, hay là thần?” Lý Tiện Ngư bị hắn hỏi làm cho sửng sốt, theo bản năng nói: “Đương nhiên, đương nhiên là nàng......”

Dù sao Lâm Uyên cũng là nam nhân.

Nam nhân...... cũng có danh tiết sao?

Lâm Uyên tựa cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, mắt phượng càng lạnh. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở nàng: “Vào đông nước lạnh, nếu không biết bơi, sớm đã chìm xuống đáy rồi.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc. Sau đó do dự nói: “Nhưng là... nhưng là cho dù biết bơi, cũng không thể cứ ngâm ở dưới nước mãi như vậy.”

Nàng khẽ ngước mắt, đối diện đôi mắt đen láy và lạnh lùng của Lâm Uyên, nhẹ nhàng rụt người về sau, chột dạ sửa miệng: “Vậy, ta đi tìm người vớt nàng lên.”

Lâm Uyên giơ tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, mày kiếm nhíu chặt: “Công chúa muốn đi xuống từ trên cây như thế nào?”

Hắn nghiêng mặt đi, cuối cùng nhượng bộ: “Thần đi tìm người.”

Lâm Uyên vừa dứt lời.

Lại nghe một tiếng “bùm” rơi xuống.

Lại một bóng người nữa rơi vào trong ao.

Lý Tiện Ngư khẽ mở đôi mắt hạnh, nhất thời ngơ ngẩn.

Đang lúc nàng nghĩ không rõ, vì sao ao nhỏ hẻo lánh như vậy, lại liên tiếp có người rơi xuống, lại thấy tiểu cung nữ trong ao đã được người vớt lên.

Ánh trăng chiếu sáng, soi rõ khuôn mặt hai người. Lý Tiện Ngư nhận ra, tên tiểu cung nữ kia là Sơn Chi, phụ trách chăm sóc hoa cỏ trong điện của nàng. Mà người vớt nàng Lý Tiện Ngư cũng nhận được. Là thái giám thủ vệ Tiểu Đại tử.

Lý Tiện Ngư đang mờ mịt, lại nghe thanh âm hai người theo gió truyền đến. Đầu tiên là tiếng khóc kèm theo tiếng nức nở của Sơn Chỉ: “Ngươi đã muốn cắt đứt quan hệ, còn vớt ta lên làm cái gì? Chi bằng nhìn ta chết đuối dưới hồ nước này, còn hơn để ta ra khỏi cung, gả cho người khác!”

Tiểu Đại Tử cởi áo khoác ngoài của chính mình, phủ lên người nàng, ôm nàng giọng nói cũng run rẩy: “Sơn Chỉ, xuất cung đi, ga cho một người bình thường. Ngày sau mới bình yên mĩ mãn, con cháu thành đàn. Đây mới là cuộc sống một nử tử bình thường nên trải qua. Chứ không phải bị nhốt trong cung, canh giữ bên ta, ke còn không được coi là nam nhân này!”

Nói đến đây, Tiểu Đại Tử cũng có chút nghẹn ngào: “Sơn Chi, cung nữ và hoạn quan, không thể làm phu thê, chỉ có thể kết đối thực, bất quá là an ủi lẫn nhau mà thôi. Không có kết quả!”

(Đối thực: Trong cung có nhiều thái giám, cung nữ vì cô đơn mà an ủi nhau, yêu nhau không thể nằm chung giường, mà cùng ăn chung, an ủi nhau trong cô đơn) Sơn Chỉ gối đầu lên vai hắn, khóc: “Trên đời có rất nhiều chuyện không có kết quả, lại không phải chỉ có một chuyện này của chúng ta. Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, cho dù chỉ có một ngày cũng được một ngày. Chẳng sợ ngày mai ta lập tức chết, ít nhất hôm nay ta cũng vẫn vui vẻ!”

Cho dù không có kết quả cũng có thể sao?

Lý Tiện Ngư nghĩ đến điều này, hơi sửng sốt, tâm tư trong chốt lát thu hồi.Chờ nàng hoàn hồn, thời điểm muốn tiếp tục nhìn, Lâm Uyên lại giơ tay che khuất đôi mắt nàng.

Lý Tiện Ngư kinh ngạc nhẹ giọng: “Lâm Uyên?” Lâm Uyên liếc mắt nhìn hai người nơi xa đã hòa giải, đang ôm hôn hai người trong đình bát giác, nói với nàng: “Phi lễ chớ nhìn.”

Gương mặt Lý Tiện Ngư đỏ ửng, nhẹ giọng đáp lại. Nàng đợi ở trong lồng ngực Lâm Uyên một hồi, lại nhỏ giọng hỏi: “Kia hiện tại, bọn họ đi rồi sao?”

Lâm Uyên không lập tức trả lời.

Cho đến qua thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn mới buông tay che mắt Lý Tiện Ngư xuống, nói với nàng: “Đi xa.”

Hắn ôm Lý Tiện Ngư xuống từ trên cây, mở miệng hỏi nàng: “Việc này, công chúa muốn xử trí như thế nào?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ, vẫn nhỏ giọng nói: “Vốn... ở trong cung không cho phép lén kết đối thực. Nhưng là... nhưng là... ta nhìn lén bọn họ như vậy cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì.”

Nàng nhẹ giọng: “Cứ bỏ qua như vậy đi. Ta coi như cái gì cũng không biết.” Lâm Uyên đáp lời, lại hỏi nàng: “Công chúa hiện tại vẫn muốn quay lại tẩm điện sao?”

Lý Tiện Ngư gật đầu.

Nàng chủ động dắt tay Lâm Uyên, dẫn theo hắn một lần nữa bước lên hành lang phủ kín ánh trăng, đi về phương hướng tẩm điện.

Gió đêm lướt qua, cành lá trên cây sồi xanh trong đình viện khẽ lay động, hắt ánh sáng và những cái bóng rời rạc trên hành lang.

Lý Tiện Ngư khẽ rũ mi, tâm tình có chút hỗn loạn.

Nàng một lúc nhớ tới chuyện xưa Phan ma ma kể, một lúc lại nhớ tới cuộc đối thoại của hai người Sơn Chỉ và Tiểu Đại Tử trong đình bát giác. Hai giọng nói cùng vang lên, đan xen lẫn nhau, ầm ï không thôi ở trong đầu nàng.

Chậm chạp không phân thắng bại.

Lý Tiện Ngư cũng không biết bên nào đúng, dừng chân lại, khẽ kêu một tiếng: “Lâm Uyên.”

Lâm Uyên cũng dừng bước theo, rũ mắt nhìn nàng.

Lý Tiện Ngư khẽ ngước mi, nhìn đôi mắt thâm thúy trong bóng đêm của hắn, nhìn thấy ảnh ngược của nàng.

Cuối cùng lấy hết can đảm hỏi hắn: “Lâm Uyên, nếu ta không phải công chúa Đại Nguyệt mà là một tiểu cung nữ bình thường. Mà ngươi là tiểu thái giám thủ vệ, ngươi sẽ còn thích ta sao?”

Má nàng ửng đỏ: “Ngươi sẽ kết đối thực với ta sao?”