Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 123: Lần đầu đón tết ngoài cung



Hai má của Lý Tiện Ngư càng đỏ hơn.

Nàng mơ hồ cảm thấy lời nói này của hắn nghe giống như hơi kỳ quái một chút, nhưng trong giây lát lại không nói nên lời rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào. Cộng thêm Nguyệt Kiến đang ngồi ở ngoài đầu xe ngựa chờ nàng, cho nên nàng đành phải vội vàng gật đầu, nhỏ giọng nói với hắn: “Ta sẽ để cửa sổ mở cho ngươi.”

Nàng vừa dứt lời thì muốn xuống dưới từ trong lòng ngực của Lâm Uyên.

Nàng còn chưa kịp đứng dậy thì cổ tay trắng nõn đã bị Lâm Uyên nắm lấy. Ngón tay thon dài dừng lại trên lưng của nàng cũng giơ lên, đi lên phía trên ấn cổ của nàng xuống, ra hiệu nàng cúi đầu xuống.

Lý Tiện Ngư hơi hơi cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng nhướng lên, nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần của hắn, nhiệt độ trên mặt vừa mới giảm xuống vài phần lại lập tức trở nên nóng bỏng.

Nàng rụt rè lên tiếng: “Nguyệt Kiến còn ở bên ngoài ——”

Ngón tay thon dài đang giơ lên của Lâm Uyên hơi ngừng lại.

Tiếp theo, vẫn bình tĩnh cầm khăn gấm nàng đưa lên, nhẹ nhàng lau đi hai vết đỏ trên hai má lúm đồng tiền của nàng.

Môi mỏng của hắn khẽ cong lên, trong đôi mắt phượng lạnh nhạt cũng nhuộm ý cười nhàn nhạt: “Công chúa đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như lửa đốt. Nàng xấu hổ nói: “Ngươi... nếu như ngươi còn như vậy. Ta sẽ khóa tất cả cửa sổ lại, không cho ngươi vào đâu.” Nàng nói, cầm lấy khăn gấm trong tay hắn, đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, bước lên ghế nhỏ rồi xuống xe ngựa.

Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng bên ngoài xe ngựa có mái hiên sáng ngời.

Đội thị vệ của hoàng gia ngừng trên quan đạo, uy nghiêm oai phong, kéo dài như một con rồng.

Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là con cháu hoàng thất. Lý Tiện Ngư hành lễ với vài vị hoàng huynh quen biết, sau đó dẫn theo Nguyệt Kiến, cất bước đi vào trạm dịch nghỉ chân tạm thời. Còn chưa bước qua ngạch cửa, lại nhìn thấy một người không thể tưởng tượng được trước.

“Hoàng tỷ Nhã Thiện?” Lý Tiện Ngư dừng bước chân lại, kinh ngạc lên tiếng.

Ở chỗ xa hơn một chút, Nhã Thiện đang được cung nữ đỡ xuống xe ngựa có mái hiên cũng ngước mắt nhìn lên.

Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, cũng không có lạnh lắm. Nhưng Nhã Thiện vẫn mặc chiếc áo lông chồn rất dày, cái cổ áo cũng được gài kín mít không cho gió lọt vào.

Trong tay nàng đang ôm một bình nước nóng, cổ tay tỉnh tế lộ ra bên ngoài tay áo giống như cành mai trong mùa đông, gầy đến đáng sợ.

Nàng cũng nhìn về phía Lý Tiện Ngư, hai hàng lông mày nhợt nhạt khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng.

“Gia Ninh.”

Lý Tiện Ngư cũng tránh mọi người đi, nhấc váy lên đi về phía Nhã Thiện, hơi lo lắng một chút nhỏ giọng hỏi nàng: “Hoàng tỷ tới đưa tiễn chúng ta sao?” “Tại sao lại đưa tiễn xa như vậy?”

Nhã Thiện nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng dịu dàng giải thích: “Không phải đưa tiễn.” “Chuyến đi đến núi tuyết Hòa Trác, ta cũng đi cùng với mọi người.”

Lý Tiện Ngư càng thêm kinh ngạc. Tiếp theo mày đẹp nhíu chặt lại, liên tục lắc đầu: “Nhưng... ở núi tuyết Hòa Trác trời giá rét. Cộng thêm dọc theo đường đi tàu xe mệt nhọc, không tốt đối với sức khỏe của hoàng tỷ.”

Nàng nghĩ không ra lý do tại sao hoàng tỷ Nhã Thiện một hai phải đi núi tuyết, chỉ cho rằng nàng vì tuân thủ quy tắc luật lệ của Đại Nguyệt, nói: “Hoàng tỷ chờ một chút, Gia Ninh lập tức đi cầu xin hoàng huynh. Để hoàng huynh đồng ý đưa tỷ về.”

Nếu bây giờ lập tức trở về, chắc là khi mặt trời lặn có thể về tới hoàng cung. Nàng nghĩ như vậy, cho nên cũng không hề chậm trễ, xoay người muốn đi tìm bóng dáng của Lý Yến.

Nhã Thiện lại nhỏ giọng gọi nàng lại.

“Đừng đi.” Nàng nhỏ giọng nói với Lý Tiện Ngư: “Là ta chủ động di cầu xin hoàng huynh, để huynh ấy dẫn ta đi cùng.”

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Tiện Ngư, cánh môi tái nhợt của nàng khẽ cong lên, cúi đầu khẽ mỉm cười: “Ta cầu xin rất nhiều lần, cuối cùng lấy việc không uống thuốc để uy hiếp, hoàng huynh mới đồng ý dẫn ta đi cùng.” Chuyện này giống như vẫn là từ khi ra sinh ra đến nay lần đầu tiên nàng tùy hứng như vậy.

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.

Nàng khẽ chớp lông mi, càng thêm khó hiểu: “Tại sao hoàng tỷ nhất định phải đi —__”

Nhã Thiện nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống.

Ở trong giọng nói lo lắng của Lý Tiện Ngư, nàng nhớ tới, trước khi nàng đi ra ngoài, Phù Lam cũng từng hỏi nàng câu hỏi giống y như vậy. Tại sao nhất định phải đi?

Chắc là nàng đã hiểu rõ, bản thân đã không chịu nổi mùa đông này, lại không muốn suốt ngày mệt mỏi nằm ở trong Điện Lưu Vân.

Nhã Thiện nghĩ như vậy, cuối cùng khẽ cong cong lông mày lên, giọng nói dịu dàng nói với Lý Tiện Ngư: “Bởi vì... ta cũng muốn đi xem núi tuyết. Nhìn xem sự kiện quan trọng hiếm có của Đại Nguyệt.”

Lý Tiện Ngư khẽ ngước mắt lên, nhìn về phía vị hoàng tỷ sinh ra là đã ốm yếu của mình.

Thấy trên gương mặt tái nhợt của nàng hiện lên vẻ kiên trì nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Nàng giống như cũng hiểu được, bản thân không thể khuyên hoàng tỷ được. Cho nên chỉ có thể kêu Nguyệt Kiến cầm chiếc áo lông chồn dày nhất của mình đưa cho nàng, che giấu lo lắng của mình, nhẹ giọng nói với Nhã Thiện: “Nếu hoàng tỷ thiếu cái gì, hay là muốn đi trở về. Cứ kêu người lại đây thông báo với muội một tiếng. Gia Ninh sẽ giúp hoàng tỷ nghĩ cách.”

Nhã Thiện cầm lấy chiếc áo lông ấm áp, cong mi nhẹ nhàng trả lời một tiếng được.

Sau khi dùng qua bữa trưa, xe ngựa hoàng gia từ từ đi về phía trước. Cuối cùng trước khi mặt trời lặn, đến được thành trì gần nhất.

Tri phủ địa phương và các quan viên lớn nhỏ cung kính cúi chào, tổ chức yến hội ở trong quan phủ, mời các vị hoàng thân quốc thích ngồi xuống dự tiệc.

Lý Tiện Ngư cũng không thích trường hợp như vậy, sau khi dùng qua bữa tối, thì nàng đã sớm quay trở lại gian phòng tối nay nàng sẽ ở. Bởi vì thân phận tôn quý, trong gian phòng được trang trí rất lịch sự tao nhã.

Sau bức tranh gấm thêu được thêu hình hoa hải đường nở rộ vào mùa xuân, cái màn thêu Tô Châu từ từ rũ xuống, che đi những đóa hoa hải đường được thêu rất tỉnh xảo.

Trên giường gấm gối và chăn đều là mới tỉnh, giống như còn đặt biệt phơi ở dưới ánh mặt trời, có vẻ mềm mại như bông.

Tất cả đều khiến cho nàng cảm thấy rất thoải mái.

Lý Tiện Ngư cũng thả lỏng tỉnh thần lại. Nàng ngồi xuống mép giường, giơ tay cởi áo choàng dày nặng trên người mình xuống, đặt ở trên bàn dài bên cạnh. Khi nàng vừa định cởi nút cổ áo ra và chuẩn bị mặc áo ngủ, lại nhớ tới hình như Lâm Uyên còn chưa quay về.

Nàng đứng dậy đi đến cửa sổ dài, nhìn bóng đêm mênh mông bên ngoài cửa sổ, trong giây lát cũng không biết nên đi chỗ nào tìm hắn, chỉ có thể nhìn xà nhà thử kêu một lần: “Lâm Uyên?”

Thiếu niên mặc đồ đen lập tức nhảy xuống từ trên xà nhà.

Hắn đứng trước người nàng, bình tĩnh lên tiếng: “Công chúa.”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt. Nàng hơi tò mò một chút hỏi: “Lâm Uyên, ngươi trở về lúc nào vậy?”

Nàng cũng không nhìn thấy.

Lâm Uyên nhàn nhạt nói: “Mới vừa rồi.”

Hắn dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Khi công chúa bắt đầu cởi áo.”

Lý Tiện Ngư bị lời nói của hắn làm cho gương mặt trở nên nóng bỏng.

Nàng vội vàng từ trên bàn dài lấy chiếc áo choàng rất dày kia khoác lên trên người mình, khẽ rũ lông mi xuống, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tại sao lúc này ngươi mới tới đây?” Lâm Uyên nhàn nhạt rũ lông mi xuống, bỏ qua chuyện hắn gặp qua tử sĩ ở trong thành, chỉ nói: “Thần đi một chuyến vào trong thành.”

Hắn vừa dứt lời thì đưa hộp đồ ăn cho Lý Tiện Ngư: “Trong thành rất náo nhiệt nên thần cũng mua mấy món ăn về.”

Lý Tiện Ngư nghe thấy hai chữ náo nhiệt, trong lòng lập tức hiện lên suy nghĩ muốn trộm đi ra ngoài chơi. Nhưng môi đỏ hé mở, thân thể xóc nảy cả ngày ở trên lưng ngựa cảm thấy hơi đau nhức.

Nàng đành phải nuốt lời muốn nói xuống, giơ tay cầm lấy hộp đồ ăn Lâm Uyên đưa qua, mở nó ra, cúi đầu nhìn. Nhìn thấy hộp đồ ăn được chia thành nhiều tầng.

Trong đó có bánh táo, bánh vải cam, bánh xuân, kẹo mạch nha, ở tầng dưới cùng còn có một đĩa bánh trôi củ mài.

Giống như đều là đồ vật chỉ có khi tới ngày tết.

Lý Tiện Ngư hơi giật mình, ngước mắt lên nhìn tấm lịch treo ở phía xa xa. Lúc này mới phát hiện ra, bất tri bất giác, không ngờ lại đến gần cuối năm rồi. Cũng khó trách trên đường sẽ náo nhiệt như vậy.

Nàng hơi sững sờ một chút mà Lâm Uyên vẫn rũ mắt nhìn nàng. Thấy nàng chậm chạp không có cầm đũa lên, hỏi: “Công chúa không thích ăn sao?”

Lý Tiện Ngư phục hồi tỉnh thần lại, mỉm cười nói với hắn: “Không có, ta chỉ nghĩ đến chuyện ngày tết.”

Nàng nói, lấy điểm tâm từ trong hộp đồ ăn ra, đặt trên cái bàn cao sơn màu đỏ ở trong phòng, giọng nói mềm mại hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi ăn tối chưa?” Lâm Uyên nói: “Chưa.”

Lý Tiện Ngư kéo hắn ngồi xuống trên bàn cao, lại đưa cho hắn một đôi đũa bạc. Lâm Uyên duỗi tay cầm lấy, nhưng lại không nhúc nhích, mà hỏi: “Công chúa vừa rồi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Lý Tiện Ngư gắp một cái bánh táo bỏ vào trong chén, giống như đang suy nghĩ cái gì đó nói: “Ta đang suy nghị, cái tết lần này chắc phải vượt qua trên đường đi đến núi tuyết Hòa Trác.”

Ngón tay thon dài cầm đũa của Lâm Uyên hơi ngừng lại: “Công chúa đang nhớ Nguyệt Kinh Thành sao?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải. Chỉ là, từ trước đến nay ta đều trải qua ngày tết ở Nguyệt Kinh Thành.”

“Năm nay là lần đầu tiên ta ăn tết ở bên ngoài hoàng cung.”

Nàng cũng không thể nói đây là cảm nhận gì.

Là cảm giác mới lạ, là xa lạ, hay là lo lắng.

Hoặc là, tất cả đều có.

Lông mi xanh đen của Lâm Uyên nhàn nhạt rũ xuống, bình tĩnh nói: “Thần sẽ ở cùng với công chúa.”

Hắn nói bình tĩnh và tự nhiên như vậy lại làm trái tim của Lý Tiện Ngư lặng lẽ đập lỡ một nhịp. Khuôn mặt nàng ửng đỏ rũ mắt xuống, môi đỏ hé mở, muốn nói cái gì đó với hắn. Nhưng lời nói tới bên môi rồi lại từ từ dừng lại, do dự không biết nên có nên nói ra hay không.

Ánh mắt của Lâm Uyên cũng dừng trên người nàng.

Hắn hỏi: “Công chúa muốn nói gì với thần sao?”

Lý Tiện Ngư bị hắn hỏi như vậy, trên mặt càng đỏ hơn, có một loại cảm giác hoảng loạn khi bị người khác nhìn trộm suy nghĩ trong lòng. Nàng vội vàng cầm đôi đũa bạc lên, gắp một cái bánh xuân cho hắn, co quắp nhỏ giọng: “Chờ ăn bữa tối xong rồi nói sau.” Lâm Uyên nhàn nhạt trả lời một tiếng, không hỏi tiếp nữa.