Đã trải qua bảy ngày bảy đêm kể từ khi núi tuyết sụp đổ.
Các Kim Ngô vệ lên núi tuyết tìm người đã lục tục trở về nhưng lại không mang về bất kỳ người thân nào khác của Lý Tiện Ngư.
Tuyết dày vẫn đang rơi, có xu hướng che lấp ngọn núi.
Lý Yến bị thương nặng không thể không cố gắng đứng dậy từ trên giường bệnh. Đồng thời, ra lệnh cho tất cả hoàng thất còn lại lập tức trở về Nguyệt Kinh Thành trong ngày.
Thời điểm Lý Tiện Ngư biết được tin tức này, chính là buổi tối một ngày khác. Nàng cầm dù đứng trên nền tuyết, nhìn gió tuyết thổi gào thét trên đỉnh núi tuyết phía xa.
Cuối cùng cũng hiểu rõ, sẽ không có người nào trở lại nữa.
Hoàng tỷ Nhã Thiện của nàng.
Vài vị hoàng huynh của nàng.
Còn có những quan viên và những người hầu mà nàng không thể biết tên. Tất cả vĩnh viễn đều nằm lại tại ngọn núi tuyết này.
Thậm chí, ngay cả di cốt cũng không thể tìm được.
Nàng lặng im thật lâu. Mấy ngày này, nàng đã khóc rất nhiều, đến nỗi hiện tại gần như không thể rơi nước mắt. Mà Lâm Uyên đứng ở phía sau nàng, trầm mặc chờ nàng trở về.
Xa xa, có tiếng bước chân trên tuyết.
Là Ninh Ý cầm dù đến. Ninh ý đi đến bên cạnh Lý Tiện Ngư, cũng ngẩng đầu nhìn ngọn núi chìm trong tuyết.
Thanh âm của nàng ấy bình tĩnh: “Thỏ con, đi thôi.”
“Người mất cũng đã mất rồi. Nhưng người sống vẫn còn phải tiếp tục sống.”
Lý Tiện Ngư chậm rãi quay đầu nhìn nàng. Vết thương của Ninh Ý còn chưa khỏi hẳn.
Đôi tay trần và chiếc cổ lộ ra bên ngoài lớp áo lông chồn vẫn còn được băng bó một lớp thật dày, máu thấm ra nhìn rất ghê người.
Nhưng vẻ mặt lại rất bình tình. Tựa như nàng ấy đã sớm chấp nhận hết thay điều này.
Lý Tiện Ngư gọi nàng một tiếng hoàng tỷ, giọng nói lại nghẹn ngào: “Gia Ninh biết ạ.”
Nhưng mặc dù đã biết. Lại vẫn không thể chấp nhận được.
Ninh Ý nhìn nàng.
Hiếm khi nàng ấy không nói lời trêu đùa nàng mà chỉ đạm nhiên đưa lò sưởi tay của mình cho nàng, nói với nàng: “Trở lại xe ngựa đi, một chén trà nhỏ sau sẽ xuất phát trở lại Nguyệt Kinh Thành.”
“Nếu ngươi nghĩ thông suốt thì lại đây với bổn cung.”
Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu. Nàng cố kìm nước mắt, không tiếp tục nhìn ngọn núi Hòa Trác hùng vĩ phía sau, cất bước theo hoàng tỷ đi về phía trước. Sau trận biến cố này, hoàng thất thiệt hại hơn nửa. Nhưng ít ra, quốc gia vẫn còn, bọn họ còn có nhà để về.
Ninh Ý hờ hững liếc nhìn nàng một cái, chủ động dắt tay đi trên nền tuyết. Cho đến khi đến bên cạnh xe ngựa. Đi đến bên cạnh các thành viên trong hoàng thất đang đợi khởi hành.
Lý Tiện Ngư cũng cố gắng bình tĩnh lại, chia tay hoàng tỷ, một mình đi về phía chiếc xe ngựa thuộc về nàng.
Còn chưa kịp dẫm lên ghế nhỏ, lại nghe thấy tiếng vó ngựa giẫm trên nền tuyết nơi xa vội vàng chạy đến.
Một người do thám giương cao cờ báo, cưỡi ngựa chạy đến trước xe ngựa của Lý Yến.
Cả người hắn là máu, suýt chút nữa là lăn xuống ngựa, bẩm báo với tân quân Đại Nguyệt bằng hơi thở cuối cùng.
“Bệ hạ, quân Nhung tiếp cận, hiện tại đã công phá liên tiếp bảy thành!”
Lý Yến không màng thương thế, đột nhiên vén rộng màn xe đứng dậy ra khỏi xe, lạnh giọng hỏi hắn: “Ngươi nói cái gì?”
Thám báo khó khăn nói: “Có người thông đồng với địch. Trước khi bệ hạ lên đường lên núi Hòa Trác, người này đã giao toàn bộ bản đồ phòng thủ các thành cho thủ lĩnh Nhung địch. Khi các tướng sĩ phát hiện, thời gian đã muộn......”
Thám báo nói đến đây, đã cố gắng hết sức, lời còn chưa dứt, thân thể đã ngã sang một bên.
Chết vì hết sức.
Tuyết rơi dày đặc.
Trong đoàn xe hoàng thất tĩnh mịch. Dần dần có người ngẩng đầu, nhìn phía Nguyệt Kinh Thành mà bọn họ sẽ tới. Nhìn về phía kinh đô khó có thể trở lại.
Khương Không phản bội đã tạo thành một thanh chủy thủ sắc bén, xuyên qua trái tim vốn đã mục nát của hoàng thất Đại Nguyệt.
米米米
Sau khi nhận được hung tin này, đoàn xe của hoàng thất vội vàng ngày đêm đi về phương hướng Nguyệt Kinh Thành.
Khi đến thì hùng dũng anh hùng, khi về thì chật vật, điêu tàn.
Số lượng xa giá trở về không bằng một nửa khi khởi hành từ Nguyệt Kinh Thành.
Hoàng thân và nhóm quan lại huân quý trong xe đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày, sớm đã không còn vẻ nhàn tình, tao nhã khi đến.
Mặc dù tướng sĩ canh giữ biên cảnh nói sau khi phát hiện có người phản quốc, đã suốt đêm thay đổi bố trí phòng thủ. Nhưng địch Nhung cũng đã biết rõ địa hình trong đó, hơn nữa quân phòng thủ đã thiếu quân lương lâu ngày, binh khí không đủ, sĩ khí không cao.
Ai cũng không dám suy đoán, Đại Nguyệt vốn đã lung lay sắp đổ còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Còn có thể chống đỡ được cho đến khi bọn họ bình an hồi kinh hay không.
Mà sau hai ngày đêm gấp rút đi đường liên tục, đoàn xe hoàng thất người thì kiệt sức, ngựa thì hết hơi. Cuối cùng, không thể không dừng chân ở một tòa thành trì gần nhất.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm lại tiếp tục khởi hành.
Khi màn đêm buông xuống. Lý Tiện Ngư mang theo một chiếc đèn lồng, đi đến trước tiền viện bái kiến hoàng huynh Lý Yến, muốn hỏi thăm thương thế của hoàng huynh như thế nào.
Nhưng khi nàng đi đến cửa thùy hoa đi ra khỏi hậu viện, lại bị Vinh Thịnh, thái giám hầu hạ ở ngự tiền hiện tại ngăn lại, có chút khó xử nói với nàng: “Công chúa, hiện tại bệ hạ đang nghị sự với các triều thần ở thư phòng. Hiện tại ngài vào, chỉ sợ...... Không thích hợp.”
Lý Tiện Ngư nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ có thể dừng bước.
Nàng đứng ở trước cửa thuỳ hoa, lo lắng nhẹ giọng: “Vậy công công có biết thương thế của hoàng huynh đã tốt hơn chưa?”
Vinh Thịnh nghe vậy vẻ mặt cũng đầy u sầu: “Nô tài nghe các thái y nói, vết thương của bệ hạ ở thắt lưng và bụng, vết thương không thể coi thường. Vốn phải an tĩnh nghỉ ngơi. Nhưng tình huống hiện tại, ngài cũng biết. Sao có thể nằm xuống nghỉ ngơi được.”
Lý Tiện Ngư rũ mi xuống, tâm tình chậm rãi chìm xuống.
Nàng nói khẽ nói với Vinh Thịnh: “Vậy công công nhớ nhắc nhở hoàng huynh sau khi nghị sự xong phải nghỉ ngơi tạm một chút.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Cũng không cần nói với hoàng huynh chuyện ta tới đây.”
Hiện tại, hoàng huynh đã có rất nhiều chuyện cần quan tâm, không cần thêm chuyện của nàng nữa thì tốt hơn.
Vinh Thịnh liên tục đáp ứng, nhìn theo hướng nàng đi theo con đường mòn trở về hậu viện.
Lại đến khúc rẽ của hai hành lang, chỗ không nhìn thấy người.
Thiếu niên mặc võ bào màu đen âm thầm hiện thân. Hắn giơ tay nhận lấy đèn lồng trong tay Lý Tiện Ngư, bước sóng vai cùng nàng. “Lâm Uyên.” Lý Tiện Ngư khẽ gọi một tiếng tên của hắn, giọng nói chán nản, mang theo sự lo lắng và bất an khó có thể che giấu: “Ngươi nói, Đại Nguyệt thật sự có thể chịu đựng qua một kiếp này sao?”
Bước chân Lâm Uyên hơi dừng lại. Trong bóng đêm, hắn trầm mặc cụp mắt, không trả lời.
Theo hắn thấy, hẳn là không thể. Cổ nhân nói, băng dày ba thước không phải chỉ vì một ngày lạnh.
Khi Thái Thượng Hoàng tại vị, những mầm mống kia tích tụ nhiều năm, không thể tiêu trừ trong một ngày. Hiện giờ địch Nhung xâm lược đã là chuyện lửa sém lông mày. Cho dù Lý Yến muốn bù đắp lại như muối bỏ biển.
Lý Tiện Ngư dường như nhận được câu trả lời trong sự im lặng của hắn.
Đôi hàng mi rũ xuống của nàng hơi run run, nhưng cuối cùng không thể phát ra tiếng nữa. Chỉ bước trên hiên gỗ cũ kỹ, lặng lẽ đi về hướng sương phòng. Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, thổi đèn lồng trong tay Lâm Uyên đung đưa không ngừng.
Ánh sáng chiếu xiên, phản chiếu hàng mi rũ xuống và gương mặt trắng bệch của thiếu nữ.
Trong mấy ngày này, có thể thấy nàng gầy đi không ít. Cũng không hay nói hay cười như ngày xưa nữa.
Dù sao cũng là biến cố lớn như vậy.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng trải qua sinh ly tử biệt thảm thiết như vậy.
Lâm Uyên không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, mang theo nàng đi về phía trước.