Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 134: Ảnh vệ của nàng rời đi rồi?



Lâm Uyên lại không ngủ. Hắn đặt cằm lên trên vai nàng, có chút bất đắc dĩ hé môi cắn mái tóc đen đang rũ xuống của nàng, nhưng rốt cuộc cũng không đánh thức nàng.

Hắn an tĩnh chờ thiếu nữ trong lòng ngực ngủ say. Chờ đến khi hô hấp của nàng trở nên nông và đều đặn, lúc này mới nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay đang ôm lấy nàng, khoác áo đứng dậy từ trên giường.

Hắn đứng ở trước giường Lý Tiện Ngư hồi lâu, trong màn đêm đen kịt, nhìn thiếu nữ đang ngủ say dưới chăn gấm. Đôi mắt phượng luôn thanh lãnh hình như lại từng đợt sóng nhàn nhạt lướt qua.

Nhưng một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng nghiêng đầu, miễn cưỡng dời đi tầm mắt bản thân, buông bức màn đỏ trước giường Lý Tiện Ngư xuống.

Ánh sáng trong sương phòng lờ mờ.

Hắn lại không thắp đèn nữa mà dựa vào ánh trăng đi đến trước bàn, trải giấy bút bên cạnh ánh lửa nhỏ mỏng manh của chậu than.

Như nước và ánh trăng cùng chiếu vào nửa cửa sổ đang hé mở, chiếu vào tâm tình thiếu niên.

Kỳ thật ban ngày, khi trên hành lang bước về phòng, hắn đã nghĩ tới việc chào từ biệt cùng Lý Tiện Ngư. Có thể thấy được nàng thương tâm như thế, lời ly biệt nói tới bên môi cuối cùng lại bị nuốt xuống.

Nhưng hiện tại Đại Nguyệt đang nguy nan sớm tối, hắn cũng không thể trì hoãn một khắc quay trở lại Dận triều.

Tối nay, hắn không thể không đi. Những điều này không thể nói ra miệng, cũng chỉ có lấy phương thức viết thư, chuyển giao cho Lý Tiện Ngư. Hắn suy nghĩ xong, vung bút trong tay như bay.

Một phong thư từ biệt đã viết xong trong một khắc.

Trong đó cũng không có nhiều lời, chỉ nói chuyện liên quan đến lai lịch của hắn, mục đích chuyến đi này, cùng với......

Cuối cùng hắn sẽ trở về gặp nàng.

Đêm nay tuyết rơi, ánh trăng bạc trên bầu trời như sương.

Lâm Uyên đứng dậy, từ cửa sổ quay đầu nhìn lại, thoáng nhìn tấm màn đỏ treo trước giường Lý Tiện Ngư. Chỉ liếc mắt một cái, hắn lập tức thu hồi tầm mắt, như là sợ bản thân cuối cùng sẽ dao động, nhanh chóng đặt thư dưới một cái chặn giấy.

Chờ làm xong hết thảy, cuối cùng hắn ẩn thân vào chỗ tối, rời khỏi sương phòng Lý Tiện Ngư.

Bóng đêm càng sâu.

Trong sương phòng trước sau yên tĩnh.

Dưới hiên, có mấy chiếc đèn lồng đung đưa theo gió thổi, toa ra ánh sáng sặc sỡ bị gió thổi mà đung đưa tỏa xuống hành lang bằng gỗ cũ kỹ.

Không biết khi nào, có một bóng trắng nhảy qua hành lang nhanh như chớp, giống như ngựa quen đường cũ nhảy lên song cửa sổ Lý Tiện Ngư.

Chính là chồn tuyết do Ninh Ý nuôi dưỡng.

Hôm nay, nó vẫn đang tìm kiếm con thỏ mà nó nhớ thương từ lâu.

Chồn Tuyết nằm ở trên song cửa sổ, đôi mắt đen láy như hạt đậu ranh mãnh nhìn xung quanh một vòng, thấy xung quanh yên lặng, lập tức nhảy xuống bàn dài bên cạnh cửa sổ. Không sai không lệch, dừng ở đúng trên bức thư Lâm Uyên để lại.

Chồn Tuyết theo bản năng chạy lên phía trước vài bước, lại nhanh chóng quay trở về, cảnh giác ngửi ngửi trên giấy.

Sau đó, trong đôi mắt đen sáng ngời của nó hiện lên vẻ hung ác, nhe răng trợn mắt với phong thư kia một lúc, sau đó há mồm hung hăng cắn phong thư.

Tiếp đó, bốn chân nhảy một cái, lại lần nữa nhảy lên song cửa sổ.

Chạy trốn vào bóng đêm.

xe

Vào đầu giờ Dần, Lý Tiện Ngư đột nhiên bừng tỉnh do bị bóng đè.

Nàng mơ thấy kinh thành chìm trong biển lửa, các cung nhân chạy toán loạn khắp nơi.

Quân Nhung cưỡi ngựa chiến, cầm loan đao, tiến thẳng vào hoàng thành. Họ đốt phá, đánh cướp, giết người trong hoàng cung, không chuyện ác nào không làm.

Nàng giật mình tỉnh dậy, bị cảnh trong mơ dọa cho sợ hãi.

Nửa đêm, nàng ngồi dậy từ trên giường, ôm trái tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.

“Lâm Uyên.”

Trong nhịp tim đập hỗn loạn, Lý Tiện Ngư gọi tên của hắn. Trong lòng sợ hãi quay mặt đi, muốn nói cho hắn cảnh trong mơ: “Vừa rồi, ta......”

Nàng vừa nói được mấy từ, lại thấy bên cạnh không có ai, ngay cả chăn gối ấm áp cũng đã lạnh thấu xương.

Thiếu niên vốn đang canh giữ bên cạnh nàng không biết đã rời đi khi nào. Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt. Sau đó, khoác áo đứng dậy từ trên giường.

Trong phòng ánh sáng và bóng tối mờ ảo.

Lửa trong chậu than cũng sắp cháy hết, chỉ còn lại vài đốm lửa le lói.

Gió lạnh từ ngoài đình viện len lỏi thổi từ qua khe cửa vào, khiến người ta hô hấp không thông.

Hai tay Lý Tiện Ngư nắm chặt áo khoác lông chồn thật dày, xỏ dép đi đến phía dưới xà ngang, thử gọi lên trên: “Lâm Uyên?”

Trên xà ngang cũng vô cùng yên tĩnh, không có ai trả lời.

Lý Tiện Ngư càng mờ mịt.

Nàng nhìn quanh phòng, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Uyên ở đâu.

Trong lúc nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hắn tạm thời ra ngoài một chút.

Có lẽ là đến phòng bếp nhỏ hoặc là phòng tắm hoặc là đến chỗ nào đó. Nàng cũng không để tâm lắm.

Nhưng do tim đập nhanh vì bị bóng đè nên hiện tại Lý Tiện Ngư cũng không buồn ngủ nữa.

Nàng gọi Nguyệt kiến vào, đổi một chậu than mới, thắp lại ngọn đèn gốm. Sau đó, nàng ngồi ở bên cạnh cửa sổ đọc thoại bản, dựa vào vách tường chờ hắn trở về.

Lý Tiện Ngư đợi rất lâu.

Chờ đến khi ánh trăng bạc đã ngả về tây, chờ đến khi màn đêm đen kịt ngoài đình viện dần biến mất. Nhưng vẫn chưa đợi được Lâm Uyên trở về.

Lý Tiện Ngư cảm thấy hơi bất an. Nàng đặt thoại bản trong tay xuống, đứng dậy nhắm mắt đẩy cửa ra. Nàng nhỏ giọng nói với Trúc Từ phụ trách trực đêm hôm nay: “Trúc Từ. Tối nay, ngươi có từng gặp Lâm Uyên không?”

Trúc Từ hành lễ, trả lời đúng sự thật: “Nô tỳ vẫn luôn canh gác ở trước cửa phòng công chúa. Nô tỳ chưa từng gặp thị vệ Lâm Uyên ra ngoài.”

Lý Tiện Ngư cũng không quá ngạc nhiên.

Dù sao Lâm Uyên vẫn thường đi lại không dấu vết. Ngay cả Kim Ngô Vệ cũng không thể phát hiện ra hắn. Huống chỉ là cung nữ canh gác.

Vì vậy Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, lại lấy trâm ngọc hình chuồn chuồn mà mình thường đeo trong hộp trang sức ra đưa cho nàng: “Ngươi cầm lấy trâm của ta, dẫn theo vài cung nữ trực đêm, ra ngoài đình viện tìm hắn thay ta. Nếu gặp hắn thì nói với hắn, ta bảo hắn nhanh trở về.”

Trúc Từ nhận lấy trâm ngọc, gật đầu nói: “Nô tỳ lập tức đi tìm người.”

Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu.

Đêm đã khuya, nàng quay lại phòng đợi.

Tiếng đồng hồ nước nơi xa nhỏ một giọt lại một giọt.

Bình nước nóng trong tay cũng dần dần tan đi hơi nóng, tỏa ra luồng khí lạnh đặc trưng của kim loại.

Cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng được người mở ra.

Trúc Từ tiến lên hành lễ, trả lại trâm ngọc cho nàng: “Công chúa, nô tỳ đã tìm kỹ khắp trong viện. Nhưng vẫn không tìm thấy thị vệ Lâm Uyên.”

Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng tim đập của bản thân chậm một nhịp.

Nàng nhận lại trâm ngọc, đặt bình nước nóng đã lạnh băng trong tay xuống. Thật lâu sau, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết rồi. Ngươi cũng đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Nàng làm như không có việc gì, hơi nhướng mày nhìn Trúc Từ: “Chờ trời đã sáng, xe ngựa sẽ tiếp tục khởi hành về Nguyệt Kinh. Ngươi cũng đừng để bản thân bị bỏ lại phía sau.”

Trúc Từ do dự nhìn nàng, có vẻ lo lắng. Nhưng lại thấy Lý Tiện Ngư tiếp tục thúc giục. Cuối cùng nàng ấy đành nhỏ giọng đáp ứng, lui ra ngoài viện.

Cửa phòng lại lần nữa đóng lại.

Trong gian phòng xa lại này chỉ còn lại duy nhất một mình Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư an tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ hồi lâu. Mãi cho đến khi hơi lạnh bốc dọc lên theo chiếc ghế, làm đầu ngón tay nàng lạnh cứng.

Lúc này, nàng mới không thể không đứng dậy, cuộn người lại trong chiếc chăn gấm.

Trong chăn gấm cũng lạnh lẽo như vậy.

Lý Tiện Ngư lăn qua lộn lại hồi lâu. Cuối cùng, cuộn tròn lại thành một quả bóng. Khi đó mới có thể miễn cưỡng ngủ trong đêm đông lạnh giá.

Nhưng nàng ngủ cũng không ngon. Trong bóng tối, nàng dường như nghe thấy có người thì thầm bên ngoài viện của mình.

“Ngươi nghe gì chưa? Vừa rồi Trúc Từ cô nương đi khắp nơi tìm ảnh vệ của công chúa. Nàng ấy đã hỏi rất nhiều người, tìm khắp trong viện cũng không tìm được người.”

“Cũng đã đến giờ này còn không tìm được người. Chẳng lẽ... cũng giống như Kim Nhụy và Liên Diệp......”

“Ai biết được......”