Trên hành lang gỗ có gió thổi qua, mùi hương hoa mai nhè nhẹ bay tới.
Lý Tiện Ngư lặng lẽ dò đầu ngón tay ra từ trong tay áo, cầm lấy hôn thư hắn đưa vào trong tay. Khuôn mặt nàng đỏ thắm, nhẹ nhàng nắm lấy cái hôn thư kia, giọng nói vừa mềm ấm vừa ngọt ngào: “Lâm Uyên, ta đồng ý.”
Lâm Uyên nhỏ giọng đáp lại. Hắn nắm tay của Lý Tiện Ngư, dẫn nàng rời khỏi hành lang được chất đầy thoại bản. Một lần nữa quay trở lại dưới cây hoa mai trăm tuổi nở rực rỡ.
Lý Tiện Ngư ngước mặt lên nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng có sóng nước mềm mại.
Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, sau đó hôn nàng một cái rất sâu.
Đã lâu gặp lại khiến nụ hôn này càng thêm thân mật và triền miên.
Lâm Uyên hôn lên môi nàng, cắn cánh môi tươi đẹp no đủ, lại mở miệng nàng ra và hô hấp giao hòa với nàng, mời nàng cùng nhau chìm đắm vào giây phút dịu dàng này.
Hắn đã dần dần trở nên quen thuộc, giống như trên chuyện này là không thầy dạy cũng hiểu. Mà Lý Tiện Ngư vẫn ngây ngô như cũ.
Nàng ngượng ngùng đáp lại hắn, bắt chước bộ dáng của hắn, hôn lên môi của hắn, khẽ cắn môi mỏng của hắn. Còn chưa chờ nàng cũng thử xâm nhập vào trong miệng của hắn, nụ hôn của thiếu niên lại trở nên vội vàng mạnh mẽ. Lâm Uyên cúi người tới gần, để nàng dựa vào trên thân cây mai trăm tuổi phía sau. Ngón tay thon dài của hắn luồn vào trong mái tóc đen mềm mại của Lý Tiện Ngư, nâng gáy của nàng lên, không hề kiềm chế mà đòi lấy với nàng.
Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như được nhuộm thuốc, cái cổ trắng muốt hơi ngửa ra sau.
Gió xuân ấm áp thổi bay tóc đen và váy gấm của nàng, cũng thổi rơi một đóa hoa mai đỏ rơi xuống từ trên cây, rơi trên đôi môi đang hôn nhau của bọn họ. Lâm Uyên buông nàng ra một lúc.
Môi do của Lý Tiện Ngư hé mở, còn chưa kịp thở dốc, Lâm Uyên đã cúi đầu cắn đóa hoa mai đỏ rơi xuống bên môi nàng, tiếp tục một nụ hôn càng sâu hơn.
Hoa mai mềm mại mỏng manh trằn trọc cọ xát giữa môi răng của hai người, cánh hoa vỡ ra và tràn ra nước hoa tươi đẹp. Lý Tiện Ngư nếm được hương vị chua ngọt rất nhạt. Mà Lâm Uyên thì đang nếm môi đỏ mềm mại của nàng.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư càng lúc càng dồn dập, đôi mắt hạnh hoa vốn dĩ trong sáng cũng dần dần trở nên mơ hồ, hiện lên hơi nước mênh mông.
Khi đầu ngón tay của nàng đều mềm đến mức sắp không cầm được hôn thư Lâm Uyên đưa cho nàng. Lâm Uyên cuối cùng buông bàn tay đang nâng gáy của nàng xuống.
Lý Tiện Ngư cũng mất đi sức mạnh chống đỡ. Nàng mềm mại như nước mùa xuân nằm trên vai Lâm Uyên, lông mi run rẩy, hơi thở hổn hển một chút.
Lâm Uyên nghiêng đầu, hôn lên trên lông mi có dính giọt sương của nàng, giọng nói khàn khàn gọi nàng: “Chiêu Chiêu.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời lại, muốn ngẩng đầu nhìn hắn, lại bị Lâm Uyên càng dùng sức ôm chặt hơn.
Hắn càng cúi người xuống thấp, đặt cằm lên trên vai của nàng, mắt phượng khẽ khép lại, hơi khàn khàn nói: “...... Chờ một chút.” Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp. Nàng cũng không hiểu Lâm Uyên muốn nàng chờ cái gì, nên chỉ ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực của hắn.
Chờ sau khi hô hấp hỗn loạn lẫn nhau bình phục lại.
Gió xuân thổi lướt qua sân.
Thổi bay tóc đen của bọn họ đan chéo vào nhau.
Lý Tiện Ngư nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng chải mái tóc lại rồi sau đó trộm nghiêng mặt nhìn hắn.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng, chiếu lên trên gương mặt của thiếu niên giống như ánh vàng.
Hắn hơi nhắm mắt lại, trên môi mồng nhợt nhạt có vết đỏ của nước hoa mai. Giống như được thoa phấn trang điểm tốt nhất, cũng giống như đường đỏ nàng thích ăn nhất, vừa có chút ngọt ngào vừa có chút quyến rũ.
Trái tim của Lý Tiện Ngư đập nhanh hơn. Nàng lặng lẽ nhón mũi chân lên, thừa dịp hắn không để ý thì mở miệng trộm ăn luôn một chút son phấn này. Động tác của nàng rất nhẹ, khi cánh môi mềm mại rời khỏi từng chút từng chút, nhưng vẫn bị Lâm Uyên phát hiện.
Hắn đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, mắt phượng lạnh lão hiện lên tia u ám cuồn cuộn.
Hắn cắn răng gọi nhũ danh của nàng: “Chiêu Chiêu!”
Lý Tiện Ngư nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, hơi chột dạ một chút hỏi: “Phật tổ sẽ tức giận sao?”
Lâm Uyên không trả lời. Đáy mắt hắn đen tối nhìn nàng, giống như muốn ăn nàng vậy.
Lý Tiện Ngư càng thêm chột dạ. Nàng không biết phật tổ có tức giận hay không?
Nhưng nhìn Lâm Uyên, giống như thật sự hơi tức giận với nàng.
Nàng muốn dỗ dành hắn thật tốt. Cho nên lại một lần nữa nhón mũi chân lên, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi mỏng của hắn.
Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên đã một lần nữa cúi người xuống. Hắn chôn vùi tất cả lời nói nàng còn chưa kịp nói vào giữa môi răng lẫn nhau.
Hắn hung ác dùng sức mạnh hơn.
Từ môi đỏ của Lý Tiện Ngư hôn đến cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của nàng. Ngón tay thon dài cởi bỏ nút cổ áo của nàng ra, ở trên xương quai xanh của nàng để lại một dấu vết tươi đẹp hơn so với hoa mai.
Lý Tiện Ngư không hề phòng bị. Bi nụ hôn xảy ra bất ngờ này làm cho cả người đều nóng lên.
Đầu ngón tay của nàng đặt trên ngực của Lâm Uyên, giọng nói mềm mại gọi tên của hắn một tiếng, rồi lại mềm mại buông xuống.
Hôn thư cầm trong tay cuối cùng không thể cầm được nữa, nhẹ nhàng rơi xuống giống như hoa mai.
Lâm Uyên tiếp được hôn thư, oán hận cắn một cái lên trên môi đỏ hé mở của nàng.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng “ ui da? một tiếng.
Hai má của nàng ửng đỏ, ngước đôi mắt hạnh hoa sương mù mênh mông nhìn về phía hắn, giọng nói nhẹ như sương mai: “Lâm Uyên, chàng cắn làm đau ta.” Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, u tối trong mắt phượng vẫn chưa tan đi, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên, giúp nàng cài nút cổ áo lại.
Hắn một lần nữa đưa hôn thư cho nàng, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng rồi dẫn nàng đi về phía cửa chùa.
Lý Tiện Ngư chạy chậm theo sau hắn, bước qua hoa rơi đầy đất: “Lâm Uyên, chàng muốn dẫn ta đi đâu vậy?”
Lâm Uyên vẫn chưa quay đầu lại.
Hắn nắm bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư rất chặt, nghiến răng nói: “Thần lập tức vào cung trình quốc thư lên, xin hoàng huynh của công chúa tứ hôn!”
zk
Mặt trời đang bay lơ lửng trên không trung hoàng cung.
Trong Điện Thái Cực, Lý Yến một đêm chưa ngủ còn đang ngồi phê duyệt tấu chương. Sau khi trận đại nạn này đi qua, trong Nguyệt Kinh Thành còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Nhóm quần thần dâng lên tấu chương cũng như tuyết rơi, giống như vĩnh viễn không thấy đáy.
Hắn khẽ cau mày lại và phê duyệt xong quyển tấu chương trong tay, lúc này mới đặt bút xuống một lúc và duỗi tay xoa xoa ấn đường hơi đau.
Hắn còn chưa lấy lại tỉnh thần thì có thái giám vội vàng tiến vào bẩm báo: “Bệ hạ, đế vương của Dận Triều tiến đến bái kiến.”
Ngón tay thon dài xoa xoa ấn đường của Lý Yến hơi ngừng lại, sau đó phục hồi tỉnh thần lại và ngồi thẳng dậy rồi đặt tấu chương sang một bên.
“Mời vào.”
Thái giám cúi người lui ra ngoài.
Một lúc sau, hắn dẫn Lâm Uyên đi vào trong điện. Lý Yến cũng lập tức ngẩng đầu lên từ sau long án, ánh mắt sâu thẳm.
Cách nửa năm, thiếu niên đã từng làm ảnh vệ của công chúa bây giờ đã là đế vương của một nước.
Hắn không biết, sau khi thân phận biến hóa long trời lở đất như vậy. Lâm Uyên hay nên gọi là Tạ Uyên, bây giờ sẽ đối xử với vị công chúa cùng ăn chung hộp kẹo trên đường Thanh Liên với hắn như thế nào.
Lâm Uyên cũng không hề e de nhìn thẳng vào hắn (LY).
Hắn giơ tay đưa quốc thư đã được đóng dấu ngọc tỷ của Dận Triều cho Lý Yến: “Hôm nay trẫm đến đây là vì hôn sự của công chúa.”
Lý Yến giơ tay.
Thái giám lập tức tiến lên, hai tay cầm lấy quốc thư và đặt trên long án của Lý Yến.
Lý Yến thản nhiên rũ mắt xuống. Thấy quốc thư có màu đỏ thẫm, phần rìa có màu vàng.
Giống như lời Lâm Uyên nói. Đây là một phong quốc thư cầu hôn.
Khi Thái Thượng Hoàng còn tại vị, Đại Nguyệt từng tiếp nhận rất nhiều quốc thư kiểu này.
Sau lưng quốc thư lộng lẫy này là vô số nước mắt của công chúa rơi xuống trước xe loan.
Bây giờ quốc thư cầu hôn này truyền tới trong tay hắn, cũng nặng nề như cũ. Lý Yến duỗi ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trên bìa quốc thư, không lập tức mở ra mà mở miệng dò hỏi: “Đây là cái giá để Dận Triều xuất binh sao?”
“.... Ngươi muốn cho Gia Ninh hòa thân đến Dận Triều?” Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, giọng nói hơi lạnh lẽo sửa đúng: “Dận Triều vạn dặm gấp rút tiếp viện không phải vì công chúa hòa thân.” “Là vì Hoàng hậu của Dận Triệu.”