Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 150: Chàng đang trốn ta sao?



Cũng may không để nàng lo lắng thêm nữa.

Khi ánh nắng hoàng hôn đầu tiên rơi xuống, bà ngoại đứng dậy dẫn nàng đi tiền viện dùng bữa.

Trong phòng khách được trang trí đơn giản lịch sự, Lâm Uyên đang đợi nàng ở đó.

Bọn nha hoàn sắp xếp vị trí của hắn ngồi bên cạnh nàng, các món ăn đặt trước mặt của hắn cũng đặc biệt trông rất ngon.

Có vẻ giống như bộ dáng trong phủ đang chiêu đãi cháu rể mới.

Lý Tiện Ngư nghĩ thầm muốn hỏi hắn về chuyện của ông ngoại. Nhưng mọi người đều có mặt ở đây nên không tiện mở miệng nói chuyện.

Cho nên nàng đi theo bà ngoại ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn cúi đầu dùng bữa. Thật vất vả chờ đợi dùng xong bữa tối.

Sau khi tạm biệt ông ngoại bà ngoại, nàng vội vàng quay trở lại phòng của mình. Nha hòan hầu hạ trong phòng đều bị nàng kêu lui ra ngoài, tấm bình phong cũng bị nàng nhẹ nhàng đóng lại.

Trong sương phòng yên tĩnh, nàng nhìn lên trên xà nhà nhỏ giọng gọi tên thiếu niên: “Lâm Uyên.”

Trên hành lang truyền đến tiếng trả lời thản nhiên của thiếu niên.

Cửa sổ khép hờ bị đẩy ra, Lâm Uyên lập tức nhảy vào từ cửa sổ. Môi mỏng của hắn khẽ cong lên, giống như đoán được suy nghĩ của nàng: “Nàng muốn hỏi chuyện của ông ngoại sao?” Lý Tiện Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Lâm Uyên, ông ngoại hỏi chàng cái gì vậy?”

“Có phải hồi về thân thế của chàng không?”

Nàng nói, hơi lo lắng nghi 一一

Nếu khi hỏi đến thân phận, Lâm Uyên nói hắn là hoàng đế Dận Triều.

Ông ngoại tuổi già có bị kinh sợ hay không? Lại có thể hiểu lầm thành nàng bởi vì cúi đầu trước hoàng quyền nên đành phải xa xôi ngàn dặm hòa thân đến Dan Triều hay không?

Rốt cuộc, Đại Nguyệt cũng không phải chưa từng có tiền lệ như vậy?

Lâm Uyên thản nhiên gật đầu trong ánh mắt của nàng.

“Ngay từ đầu ông ấy không tình nguyện khi nghe nói công chúa muốn theo ta đi đến Dận Triều.”

Trong lòng Lý Tiện Ngư hơi thắt lại.

Nàng hỏi kỹ càng nói: “Sau đó sao? Ông ngoại đồng ý rồi sao?”

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời một tiếng.

Trong giây lát hắn nhớ lại tình hình lúc nãy trong thư phòng.

Cố Thế Văn đầy đầu bạc một mình ngồi trên ghế bành. Trước mắt là bàn dài ông thường ngày đọc sách, tất cả đồ trang trí trên bàn đều cực kỳ đơn giản. Đồ vật duy nhất khiến người ta chú ý, là bức tượng mèo gốm đè ở trên giấy Tuyên Thành. Men gốm có màu sắc sặc sỡ. Giống như là món đồ chơi yêu thích của nhóm trẻ con, cũng giống như là một đồ vật lâu năm.

Cố Thế Văn nhìn bức tượng mèo gốm kia một lúc rất lâu, cũng không biết là nhớ tới cái gì, cuối cùng là khe khẽ thở dài —— “Thôi. Chỉ cần Chiêu Chiêu nguyện ý, đi nơi nào cũng được.”

Lông mi của Lý Tiện Ngư rũ xuống, hơi buồn bã nhỏ giọng nói: “Ông ngoại nhất định là nhớ tới chuyện của mẫu phi và Hoắc tiểu tướng quân.”

Lâm Uyên không phủ nhận.

Hắn cúi người, giúp Lý Tiện Ngư sửa dải lụa choàng bị gió thổi rối loạn ở khuỷu tay: “Người kia đã qua đời, không thể sống lại. Nhưng ở Dận Triều và Đại Nguyệt bây giờ, bi kịch như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai.”

Tâm trạng hạ xuống của Lý Tiện Ngư lúc này mới dần dần khôi phục lại.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói với Lâm Uyên: “Ta đi ngủ trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm đi gặp bà ngoại.”

“Bà ngoại nói sẽ làm điểm tâm sở trường cho ta ăn.”

Lâm Uyên gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa sổ dài. Hắn nói: “Công chúa ngủ ngon. Thần sẽ canh giữ ở trên hành lang.”

Lý Tiện Ngư mơ hồ nhớ tới.

Đây giống như là lần thứ hai Lâm Uyên nói với nàng lời nói tương tự như vậy. Nếu nghĩ kỹ lại, giống như là khi trở về từ trường đua ngựa, Lâm Uyên không có qua đêm ở trong phòng của nàng

Cho dù là ở trên xà nhà.

Nàng cái hiểu cái không, rồi lại không biết nên hỏi như thế nào, hay là đi hình dung chuyện này như thế nào.

Chỉ là gương mặt ửng đỏ hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng đang trốn ta sao?”

Lâm Uyên xoay người lại, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Công chúa nói cái gì?” Lý Tiện Ngư không biết nên hình dung như thế nào. Nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy tốt hơn hết vẫn là tái hiện tình cảnh lại. Nên nàng chạy chậm tiến lên, nhẹ nhàng nhón mũi chân lên ở trước mặt Lâm Uyên, duỗi tay vòng qua cổ của Lâm Uyên.

Ánh mắt của Lâm Uyên hơi tối lại, phối hợp động tác của nàng mà cúi người xuống.

Hắn còn chưa nói lời nào, Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng mổ một cái lên trên môi của hắn: “Giống như là sau khi như vậy......”

Giống như là sau khi như vậy, Lâm Uyên đều sẽ trốn tránh nàng.

Nàng còn chưa có nói xong. Lâm Uyên bỗng dưng kéo nàng lại gần. Ngón tay thon dài lập tức nâng cằm nàng lên, ở khi nàng không hề phòng bị thì cúi đầu hôn nàng một cái thật sâu.

Lông mi của Lý Tiện Ngư run nhẹ.

Trong một lúc đều đã quên đáp lại.

Đêm mùa xuân kéo dài, hô hấp của thiếu niên sâu nặng như vậy, môi mỏng đặc biệt nóng cháy. Hắn hôn vừa triền miên vừa thâm nhập, khiến nhịp tim của Lý Tiện Ngư cũng dần dần nhanh hơn một phách.

Nàng ngoan ngoãn tiếp nhận, đáp lại một cách ngây ngô. Mà đáy mắt của Lâm Uyên càng thêm đen tối, giống như đêm dài không sao ở bên ngoài cửa sổ. Trước khi hôn hấp của cả hai hoàn toàn trở nên hỗn loạn, Lâm Uyên không thể không buông lỏng nàng ra.

Hắn nghiêng mặt đi, kiềm chế bản thân không nhìn nàng. Bàn tay to có khớp xương rõ ràng lại vẫn nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng.

Không cho nàng thoát đi.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nằm ở trên vai của hắn. Lông mi rũ xuống, hô hấp hơi loạn.

Còn chưa kịp nhẹ nhàng gọi tên của hắn một tiếng, thì đã bị Lâm Uyên bế lên. “Lâm Uyên?” Lý Tiện Ngư nhỏ giọng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Nàng theo bản năng đuỗi tay lần thứ hai vòng tay ôm lấy cổ của hắn. Mà Lâm Uyên đi nhanh về phía trước, vén bức màn đỏ lên rồi đặt nàng lên trên giường gấm ở trong sương phòng.

Phần lưng của Lý Tiện Ngư chạm vào đệm chăn mềm mại, Lâm Uyên thì một tay kéo chăn gấm trên giường ra và quấn chặt nàng lại

Toàn thân trên dưới, chỉ lộ ra một đầu tóc đen và một khuôn mặt nhỏ trắng nõn vô tội. Mà hắn thì một tay chống trên giường gấm, từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi mắt phượng đen đậm kia ở trong bóng đêm càng thêm sâu thẳm, hình như có cơn sóng đang cuộn trào.

Hắn khàn khàn mở miệng hỏi: “Có phải công chúa đã quá xem trọng thần rồi không?”

Hai má của Lý Tiện Ngư đỏ bừng. Nàng rụt cả người về phía sau, chôn một nửa gương mặt ửng đỏ vào trong chăn gấm, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như ngọc đen nhìn hắn.

Nàng nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: “Ta chỉ muốn hỏi một chút......”

Lâm Uyên nhướng mày lên, giọng nói khàn khàn: “Bây giờ công chúa đã biết chưa?”

Lý Tiện Ngư chột dạ gật đầu, ở trong chăn gấm nhỏ giọng nói: “Ta đã biết, chàng... chàng mau trở về ngủ đi.”

Lâm Uyên lại không có đứng dậy.

Đôi mắt của hắn nặng nề hỏi nàng: “Công chúa không cần thần làm ấm giường sao?” Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như máu. Nàng then thùng lên tiếng: “Bây giờ đã là mùa xuân......”

Nàng vốn dĩ muốn nói là có thể kêu Nguyệt Kiến rót một bình nước nóng lại đây, nhưng vừa ngước mắt lên thì nhìn thẳng vào đáy mắt không tốt không hề che giấu chút nào của Lâm Uyên, nàng vẫn nhút nhát sợ sệt mà sửa miệng lại: “Nếu không, hay là vẫn cần đi......”

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời, duỗi tay kéo vạt áo của mình ra. Hắn cúi người chống ở trên đầu của Lý Tiện Ngư, mà giờ phút này ánh mắt của Lý Tiện Ngư cũng đang hơi hơi ngước lên.

Hắn kéo xuống không hề do dự chút nào.

Trong chốc lát Lý Tiện Ngư nhìn thấy da thịt trắng lạnh, xương quai xanh tỉnh xảo và cơ ngực có đường cong rắn chắc không hề sót bất cứ thứ gì của hắn. Trên mặt của nàng càng nóng, hoang mang rối loạn rũ mắt xuống, di chuyển thân thể vào sát vách tường để nhường chỗ cho hắn. Nhưng giường gấm bên trong sương phòng của Cố phủ cũng không có rộng rãi giống như trong Điện Phi Hương.

Mặc dù Lý Tiện Ngư lại cố gắng như thế nào, thì khi Lâm Uyên nằm xuống thì tất cả chỗ được nhường ra vẫn bị hắn chiếm đầy trong nháy mắt.

Hai người gần như là ngủ cạnh nhau.

Lâm Uyên còn rất đương nhiên chiếm đi nửa cái gối đầu của nàng.

Lý Tiện Ngư hơi co quắp, giọng nói cũng có hơi nóng bay ra ngoài giống như trên mặt vậy: “Vậy... ta đi ngủ trước đây.”

Nàng nói, hơi không yên tâm một chút, phòng ngừa chu đáo nhỏ giọng bổ sung: “Nếu buổi tối tư thế ngủ của ta không được tốt, chàng nhớ phải đẩy ta ra.” Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó lại nhỏ giọng trả lời: “Ta biết rồi.”

Lúc này Lý Tiện Ngu mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ở trong màn đêm từ từ chìm vào giấc ngủ.