Khi ánh mắt trời vừa hiện lên, thuyền rồng cũng cập bờ.
Lý Tiện Ngư trở lại hoàng cung nàng đã rời đi nửa tháng, trở lại Điện Phi Hương của nàng.
Tiểu cung nữ trong Điện Phi Hương cũng sôi nổi nghênh đón, giúp nàng thu dọn hành lý, lại ngươi một câu ta một câu nói với nàng về chuyện xảy ra trong cung trong khoảng thời gian nàng không ở.
Tất cả các tư trong cung đều vì hôn sự của nàng mà vội vàng đến mức chân không chạm đất. (tư: các nơi làm việc trong cung)
Nhóm quan viên tam tỉnh lục bộ cũng suốt ngày chạy đến Điện Phi Hương, hồi khi nào nàng trở về, nói là có rất nhiều chuyện muốn thảo luận với nàng.
Tất cả lụa đỏ trong thành Thịnh Kinh cũng đã bị dùng xong. Vẫn là các quân sĩ Dận Triều cưỡi ngựa đi đến các châu phủ còn lại để thu mua. Khi đội ngựa đi vào kinh thành, uy thế to lớn khiến vô số bá tánh đứng vây xem bên đường. Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng cười rộ lên: “Lúc trước ta từng nhìn thấy nhóm hoàng tỷ xuất giá. Làm gì ly kỳ giống như các ngươi nói vậy.”
Một tiểu cung nữ mặc áo xanh lanh mồm lanh miệng nói: “Chuyện này không giống nhau.”
“Bình thường đều là Đại Nguyệt của chúng ta đưa công chúa đi hòa thân. Đây là lần tiên, có đế vương đến Đại Nguyệt cầu hôn. Đương nhiên là phải long trọng một chút.” Lý Tiện Ngư bị lời nói của nàng khiến cho gương mặt nóng lên, ý cười trong đôi mắt hạnh hoa vẫn chưa biến mất.
Nàng đi dọc theo hành lang tiến về phía trước.
Khi bước đến trước tẩm điện, còn chưa kịp duỗi tay đẩy tấm bình phong ra, lại nghe thấy nhóm tiểu nữ mặc áo xanh kết bè kết nhóm đi đến trước hành lang. Các nàng nhún người hành lễ với nàng, từng tiếng từng tiếng thông báo với nàng.
“Công chúa, quan viên Lễ Bộ cầu kiến.”
“Công chúa, Thượng thư Công Bộ tiến đến bái kiến.”
“Công chúa, các thợ thêu trong tư chế phường muốn hỏi ngài một chút là muốn áo cưới có hình dạng và cấu tạo như thế nào?”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ nhấp nháy.
Lúc này mới hiểu được lời vừa rồi nhóm tiểu cung nữ nói đều là sự thật.
Sau khi hết kinh ngạc, nàng nhỏ giọng ra lệnh nói: “Ngươi đưa bọn họ đến Tây Thiên Điện trước và dâng trà bánh lên. Ta lập tức đi gặp bọn họ.”
Một chuyến đi này thì đó là đi cả một ngày.
Từ sáng sớm đến khi trời vừa chập tối, Lý Tiện Ngư đều vượt qua ở trong Tây Thiên Điện.
Nàng chưa bao giờ biết, chuyện công chúa xuất giá lại là một chuyện quan trọng và rườm rà như vậy.
Từ lễ nghi công chúa xuất giá, cho tới cách trang trí tỉnh xão trên xe loan, bọn họ đều phải thảo luận với nàng, chờ nàng đồng ý từng cái từng cái một. Liên tiếp mấy ngày, tất cả mọi người trong Điện Phi Hương đều vô cùng bận rộn.
Lý Tiện Ngư cũng chưa bao giờ bận rộn như vậy, đến nỗi đều quên mất thời gian.
Cho đến khi trước ngày xuất giá.
Mọi người suốt ngày xúm lại Điện Phi Hương của nàng cuối cùng cũng tan đi. Vì để lại một ngày yên tĩnh cho nàng.
Đây cũng là một ngày cuối cùng nàng ở lại trong hoàng cung Đại Nguyệt.
Lý Tiện Ngư dâng hương tắm gội xong, sau đó lấy lại tỉnh thần một lần nữa và nhỏ giọng hỏi cung nữ đang canh giữ trong Điện Phi Hương: “Khoảng thời gian ta không ở đây. Hoàng thúc đã quay về Quan Châu rồi sao?”
Nhóm cung nữ hai mặt nhìn nhau, không có ai có thể nói lên lời.
Tâm nguyện muốn di tạm biệt hoàng thúc của Lý Tiện Ngư thất bại, nên chỉ có thể cầm theo điểm tâm rồi lần lượt đi gặp hoàng huynh và hoàng tỷ.
Trong Điện Thái Cực, Lý Yến đang phê duyệt tấu chương dịu dàng nói với nàng thánh chỉ cho phép Thục phi ở lại quê cũ đã được ban xuống. Ít ngày nữa sẽ đến Giang Lăng.
Trong Điện Phượng Nghi, Ninh Ý đang sắp xếp bàn trang điểm, trên vai đang nằm con chồn tuyết có bộ lông được nhuộm màu sắc rực rỡ.
Chồn tuyết vừa nhìn thấy nàng thì lông tóc dựng thẳng lên, nhe răng trợn mắt muốn nhảy xuống, muốn đi theo nàng đi tìm Lâm Uyên tính sổ.
Vẫn là Ninh Ý ấn nó xuống, tâm tình rất tốt xoa xoa gương mặt của Lý Tiện Ngư, nói với nàng là chồn tuyết có tấm lòng bao dung rất lớn, cho nên sẽ không so đo một chút việc nhỏ với Lý Tiện Ngư. Lý Tiện Ngư nhịn không được cười ra thành tiếng.
Nàng lần lượt ngồi ở hai nơi một lúc.
Khi quay trở lại Điện Phi Hương thì đã là hoàng hôn.
Ngày xuân mưa nhiều.
Khi nàng rời điện thì bầu trời vẫn còn nắng, khi trở về vừa mới bước qua bức tường thì trước sân đã có một trận mưa rơi kéo dài không dứt.
Vì vậy Lý Tiện Ngư nhấc tà váy lên, đi đến trên hành lang gần đó, theo hành lang dài dòng uốn quanh từ từ đi về phía trước.
Hàng lang đi ngang qua cây phượng hoàng và cây ngô đồng trong sân.
Cây phượng hoàng đã mọc cành mới, mà cây ngô đồng cũng bắt đầu đâm chồi non.
Đưa mắt nhìn xung quanh, đều là phong cảnh mùa xuân rực rỡ.
Khóe môi của Lý Tiện Ngư hơi cong lên, ở trong mưa bước đi sâu vào trong hành lang và nhìn thấy thanh niên đã lâu không gặp.
Mưa xuân như ưu sầu.
Lý Tiện Ngư cách màn mưa như trân châu, nhìn thấy Cố Mẫn Chi một mình đứng bên cạnh cây phượng hoàng gần hành lang.
Trang phục thái y màu xanh lơ của hắn bị nước mưa thấm ướt.
Ở trong Điện Phi Hương treo đầy lụa đỏ vui mừng và náo nhiệt nhộn nhịp, thì hơi hiện lên vẻ cô đơn.
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng kêu: “Cố đại nhân.”
Cố Mẫn Chỉ xoay người lại. Khuôn mặt vốn dĩ dịu dàng của hắn bị nước mưa làm ướt, mưa xuân mênh mông rơi xuống trên lông mi rũ xuống của hắn, che giấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt của hắn.
“Công chúa.”
Hắn đi dọc theo hành lang dài bước về phía nàng, đặt rương thuốc luôn mang bên người trên bậc cửa và cúi người hành lễ với nàng: “Thần tới khám mạch bình an lần cuối cho công chúa.”
Nỗi buồn xa nhau buồn bã ập đến.
Lý Tiện Ngư ngồi xuống trên lan can hành lang được buộc lụa đỏ, cổ tay trắng nõn đặt trên gối bắt mạch hắn đưa qua, giọng nói rất nhỏ nói: “Làm phiền Cố đại nhân.”
Cố Mẫn Chi nhẹ nhàng gật đầu. Hắn như thường ngày đặt khăn lụa lên trên cổ tay của Lý Tiện Ngư, ngón tay thon dài dừng trên mạch đập của nàng.
Trận mưa xuân này, hắn tỉ mỉ nói với nàng các chứng bệnh muốn chú ý của các mùa trong năm, lại lần nữa viết đơn thuốc bổ dưỡng cho nàng.
Cho đến khi nói xong lời nói cuối cùng, nhìn nhau không nói gì.
Hắn cuối cùng rũ mắt xuống, thu hồi ngón tay thon dài lại và một lần nữa đặt gối bắt mạch vào trong rương.
Lý Tiện Ngư yên lặng nhìn, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống.
Cố Mẫn Chỉ cũng đứng dậy.
Hắn tạm biệt Lý Tiện Ngư, một mình đi vào trong mưa bụi.
Lý Tiện Ngư do dự trong một cái chớp mắt, vẫn đứng dậy gọi cung nữ đang đứng canh trên hành lang, đưa tặng cho hắn một cây dù có cán bằng cây trúc. Cố Mẫn Chỉ cầm lấy cây dù trúc. Ở trong mưa cúi người hành lễ với nàng.
Giọng nói của hắn truyền đến từ trong mưa bụi mùa xuân, dịu dàng trong treo như lúc ban đầu khi mới gặp mặt, che giấu tình cảm trước sau không thể mở miệng nói ra được.
“Thần chúc công chúa cả đời này bình an vui vẻ.”
Mưa xuân như một bức rèm.
Thiếu nữ mặc váy đỏ ngước lên, cùng hắn nhìn nhau ở phía sau bức rèm. Giọng nói của nàng rất nhỏ và hơi mang theo một chút xin lỗi: “Mấy năm nay được đại nhân quan tâm. Gia Ninh rất biết ơn ngài.”
Nàng đứng dậy, cúi đầu thật sâu với Cố Mẫn Chỉ: “Gia Ninh cũng chúc Cố đại nhân cuộc đời này trôi chảy, con đường làm quan thành công.”
Cố Mẫn Chi khẽ nhắm mắt lại. Cuối cùng từ từ xoay người sang chỗ khác trong cơn mưa xuân.
Hắn đi trở về theo dọc hành lang mà lúc đầu hắn đã đi đến.
Bước qua sân trong mưa, đi qua cây phượng hoàng còn chưa kịp nở hoa.
Bóng dáng cô đơn cuối cùng biến mất trong mưa xuân như ưu sầu.