Khi hai má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, hô hấp trở nên hơi loạn.
Chiếc áo ngoài màu đỏ thêu hoa văn hoa hải đường của nàng hoàn toàn bị Lâm Uyên cởi ra, cởi đến khuỷu tay của nàng.
Để lộ ra áo trong màu xanh nhạt của nàng.
Khi ngón tay thon dài của Lâm Uyên buông xuống, rồi lúc muốn tiếp tục cởi bỏ nút áo trong của nàng.
Lý Tiện Ngư trở nên rụt rè, giấu cả người vào trong chăn gấm.
Lâm uyên không ngăn cản nàng. Hắn lập tức theo sát chui vào trong, một tay chống trên giường gấm, tạo ra một cái không gian nho nhỏ cho cả hai.
Trong bóng đêm hắn cũng có thể nhìn thấy mọi vật.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng không hề trở ngại một lần nữa đặt trên cổ áo của nàng.
Áo trong mỏng manh rơi xuống đất, giống như thời tiết đầu xuân, đông tuyết biến mất.
Hiện ra phong cảnh rực rỡ mùa xuân.
Trên đỉnh núi được tuyết vây quanh, hoa anh đào đỏ nở rộ trên nền tuyết. Khiến đôi mắt phượng vốn qi sâu thắm của Lâm Uyên trở nên đen tối, đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt.
Lý Tiện Ngư giống như nhận ra được ánh mắt của hắn. Nàng hoảng loạn giơ bàn tay trắng nõn lên che trước ngực mình lại. Nhưng chiếc váy dệt kim màu đỏ và áo lót nàng mặc lại không hề trở ngại mà bị cởi xuống.
Cánh hoa rơi xuống ở trên gạch vàng được lát trong điện, nhẹ nhàng mềm mại không tiếng động.
Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như thiếu đốt.
Khi nàng không biết nên che chỗ nào lại, Lâm Uyên cầm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, dẫn đường nàng cởi bỏ quần áo trên người hắn xuống.
Đầu ngón tay của nàng run rẩy, không hề kết cấu.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên chậm rãi di chuyển, mang theo nàng gần như là thô bạo xé quần áo của hắn ra.
Quần áo màu đen có hoa văn màu vàng rơi xuống đất, đè trên chiếc váy dệt kim màu đỏ của nàng, hoàn toàn chôn vùi góc váy thêu hoa mộc phù dung. Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như máu.
Nàng dần dần thích ứng bóng tối trong chăn gấm, cố gắng giấu đi rụt rè, ánh mắt rơi xuống từ trên ngực của hắn cũng giống như Lâm Uyên đang nhìn nàng vậy. Nhìn xem xương quai xanh tỉnh xảo của hắn, khuôn ngực rắn chắc, hình dáng bụng nhỏ rõ ràng.
Cho đến khi nhìn thấy, thứ đang chống lại nàng ——
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi hơi trợn to.
Nàng hoang mang rối loạn cuộn tròn người lại trốn vào chỗ sâu trong chăn gấm. Gương mặt của nàng do rần, vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn: “Không được. Tuyệt đối không được. Chúng ta... chúng ta không thích hợp.”
Lâm Uyên đột nhiên ngừng lại. Hắn ngước đôi mắt phượng đen đậm kia nhìn chăm chú vào nàng, giọng nói trầm thấp thường ngày giờ phút này khàn khàn như cát nặng.
Mang theo cảm giác nguy hiểm trước đây chưa bao giờ có.
“Công chúa không thích thần sao?”
Lý Tiện Ngư nói bằng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu phủ nhận: “Không, không phải.”
Nàng lấy đầu ngón tay chống trên ngực hắn, vừa thẹn vừa sợ, lại không biết muốn nói với hắn như thế nào.
Trước khi nàng xuất giá, các ma ma lớn tuổi trong cung đã đến dạy nàng, còn cho nàng xem qua những tập tranh mà trước khi thành thân không được xem. Nhưng, cho dù là lời nói trong miệng các ma ma hay các hình vẽ trong tập tranh đều không hề giống như những gì nàng nhìn thấy.
Lông mi của nàng nhẹ nhàng rũ xuống, hàm răng khẽ cắn môi dưới đỏ tươi, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ luân phiên thay đổi.
Giống như trước sau khó có thể mở miệng được.
Cuối cùng khi Lâm Uyên sắp sửa tiếp tục.
Gương mặt nàng ửng đỏ, lung tung giơ tay ở trong chăn gấm khoa tay múa chân với hắn.
“Thật sự, thật sự không thích hợp.”
Giống như bình hoa cổ nhỏ chỉ có thể chứa được cành mai, mà không thể... mà không thể chứa được cây sồi xanh có cành lá rậm rạp. Nàng cảm thấy, nếu miễn cưỡng chứa đựng.
Hắn cũng cúi đầu nhìn xem, tiếp theo giọng nói khàn khàn mà nói: “Thích hợp.”
Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn.
Nàng còn chưa kịp giải thích rõ ràng, Lâm Uyên đã nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng và đặt trên gối gam mềm mại.
Hắn vẫn chưa lựa chọn lập tức tiếp tục mà là một lần nữa bắt đầu hôn nàng. Từ lông mi của nàng hôn đến giữa mày, lại hôn đến đôi môi đỏ lấp lánh.
Khi hơi thở của nàng hỗn loạn, lại theo môi đỏ của nàng từ từ hôn xuống cái cổ trắng nõn như tuyết trắng mùa đông, hôn lên trên hoa anh đào màu đỏ nở trên nền tuyết.
Lý Tiện Ngư run lên.
Hô hấp của nàng hoàn toàn rối loạn, cảm nhận cảm giác chưa bao giờ có từ ngực một đường bay thẳng đến bên môi, làm nàng nhịn không được nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Tiếng nói ngọt ngào như vậy, mềm mại như vậy, làm bản thân nàng đều cảm thấy gương mặt nóng lên, rồi lại không rảnh quan tâm.
Nàng theo bản năng ôm chặt lấy cổ của Lâm Uyên, sống lưng trắng nõn trở nên căng cứng. Giọng nói của nàng run ray mềm mại giống như nước mùa xuân.
“Lâm Uyên, chàng, chàng đừng như vậy..................”
Lâm Uyên không trả lời. Ngón tay thon dài của hắn buông xuống, tách cánh hoa xinh đẹp ra để lộ nhụy hoa ra.
Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng trằn trọc ở trên đó.
Động tác của hắn còn rất mới lạ nhưng đối với thiếu nữ chưa làm chuyện đó thì đã là kích thích rất lớn.
Cái cổ mảnh khảnh của Lý Tiện Ngư ngưỡng ra phía sau, tóc dài đen nhánh hỗn loạn xõa tung trên giường.
Giữa môi răng của nàng tràn ra giọng nói ngọt mềm.
Tất cả suy nghĩ cũng giống bị xuân triều chiếm cứ, trở nên vừa hỗn loạn vừa triền miên.
Nàng không khỏi nắm chặt cánh tay mạnh mẽ của Lâm Uyên, vừa mông lung vừa rụt rè mà nghĩ.
Lâm Uyên nhất định cũng xem qua quyển sách kia.
Ngoài ra số sách hắn xem qua còn nhiều hơn so với nàng, còn viết vừa tỉnh tế vừa khắc cốt hơn so với quyển sách nàng xem.
Nhưng, nhưng lý trí còn tồn tại còn lại nói cho nàng biết.
Không thích hợp.
Không có khả năng. Nàng mềm mại đẩy hắn ra, muốn di chuyển thân thể ra phía sau để trốn hắn, lại bị Lâm Uyên nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng thật chặt.
Giọng nói của Lâm Uyên khàn khàn hỏi ở bên tai nàng: “Công chúa muốn che kín mắt lại sao?”
Lý Tiện Ngư sợ hãi nhìn hắn: “Cái... cái gì?"
Lâm Uyên cắn chặt răng, căng chặt một đường lý trí cuối cùng hỏi nàng: “Là che mắt công chúa hay là che mắt thần lại?”
Lý Tiện Ngư cảm thấy giống như nàng đã nghe hiểu lời nói của Lâm Uyên.
Che mắt lại.
Có lẽ nàng... có lẽ... sẽ không cảm thấy sợ hãi như vậy.
Lý Tiện Ngư nghiêng gương mặt đỏ ửng của nàng đi, giọng nói mềm giống như sương mai ngày xuân: “Che, che mắt ta lại đi.”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời.
Hắn nhặt dải lụa choàng có màu hoa anh đào đỏ thêu hoa lê của Lý Tiện Ngư rơi ở đuôi giường lên, sau khi gấp lại thì nhẹ nhàng dùng nó che đôi mắt hạnh hoa sóng nước lấp lánh của nàng lại, rồi cột lại ở sau đầu của nàng.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp.
Lại thấy trước mắt mông lung, cho dù nhìn cái gì cũng đều giống như đang bao trùm một tầng sương mù vải mỏng màu đỏ.
Làm sao cũng không thể nhìn thấy rõ.
Ánh mắt bị ngăn cách. Nàng nhìn không thấy được chỗ không thích hợp, trái tim sợ sệt cũng dần dần bình tĩnh lại. Nhưng xúc cảm quanh mình lại bị phóng lớn một cách vô hạn.
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một lần Lâm Uyên hôn môi hay đụng vào nàng.
Giống như mưa xuân rơi trên tuyết.
Giữa từng chút từng chút một, giống như muốn hòa tan nàng cũng giống như muốn hoàn toàn luộc chín nàng.
Khi cả hai tình nùng, nàng lại cảm giác được đau đớn.
Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của Lý Tiện Ngư lập tức trở nên trắng bệch, mày đẹp cau lại và theo bản năng trốn ra phía sau.
Lông mi của nàng dính nước mắt, nghẹn ngào nức nở muốn kêu đau. Nhưng nước mắt trên lông mi còn chưa làm ướt dải lụa choàng thì nụ hôn của Lâm Uyên lại rơi xuống lần nữa.
Hắn hôn lên đôi môi đỏ của nàng, nuốt hết tiếng nói ngọt mềm của nàng, lại một đường đi thẳng xuống theo cái cổ trắng muốt của nàng.
Lý Tiện Ngư dần dần cảm thấy cảm giác đau đớn rút đi.
Một loại cảm giác kỳ diệu khác mãnh liệt ập đến, giống như thủy triều mùa xuân chảy xiết mãnh liệt, muốn nuốt hết cả người nàng.
Đầu ngón tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay mạnh mẽ của Lâm Uyên, giống như người sắp chết đuối nắm được tấm gỗ vậy.
Nhưng cảm nhận ởi kèm sau đó lại càng mạnh mẽ và vội vàng.
Nàng giống như cá đồ — trên đỉnh sóng. Theo thủy triều mãnh liệt cuộn trào, theo thủy triều rút xuống mà té xuống thật mạnh.
Giọng nói ngọt mềm của nàng dần dần mang theo tiếng khóc, cuối cùng nhẹ nhàng run lên ở trong lòng ngực của Lâm Uyên, nghẹn ngào khóc lên thành tiếng.
Lâm Uyên nhỏ giọng thở hổn han hôn lên cái cổ đang ngẩng lên của nàng, hôn lên hai vai và sống lưng trần trụi của nàng.
Ở nàng bên tai khàn khàn dụ dỗ: “Rất nhanh là tốt rồi.”
Sóng gió còn chưa dừng lại, ngược lại càng mạnh mẽ hơn.
Suy nghĩ của Lý Tiện Ngư càng thêm hỗn loạn.
Nàng nhỏ giọng nức nở, cũng không gỡ dải lụa choàng bịt mắt xuống.
Lý Tiện Ngư tin lời nói của hắn.
Cũng là lần đầu tiên biết, thì ra Lâm Uyên cũng sẽ lừa nàng.
Nàng đợi đã lâu, chờ đến khi ánh trăng dần dần giấu đi, chờ đến khi cây hoa đào ngoài cửa sổ lay động hoa rụng đầy đất.
Cuối cùng thủy triều mạnh mẽ cũng lắng xuống.
Lý Tiện Ngư mềm mại nằm trên khuỷu tay của Lâm Uyên, hô hấp vừa hỗn loạn vừa run rẩy.
Lâm Uyên ở trong bóng đêm ôm chặt nàng lại.
Sau khi hơi thở hổn hen bình phục lại, hắn bế nàng lên, mang nàng đi đến phòng tắm để tắm rửa.
Thiếu nữ trong lòng ngực ý thức lờ mờ. Nàng chôn mặt trong lòng ngực của hắn, đầu ngón tay mềm mại đặt trên khuỷu tay của hắn, giống như ngay cả sức mở mắt ra cũng không có, giọng nói đứt quãng mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: “Không, từ bỏ.”
“Ngày mai, ngày mai còn phải đi bái kiến mẫu hậu.”
Lâm Uyên cúi người gỡ dải lụa choàng che đôi mắt nàng lại ra, khẽ hôn lên hàng mi dài ướt đẫm nước mắt của nàng, giọng nói cũng khàn khàn: “Thần sẽ gọi công chúa thức dậy.”