Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 160: Ngoại truyện 5



Lý Tiện Ngư hơi giật mình.

Nàng khẽ liếc mắt nhìn Lâm Uyên một cái, sau khi nhìn thẳng vào ánh mắt cảnh cáo của hắn nên cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng giảng hòa nói: “Lúc con ở Đại Nguyệt cũng rất ít khi uống trà.”

Triệu Thái hậu ngồi trên ghế đầu, nghe vậy cũng chỉ là thản nhiên “ à một tiếng.

Bà thần nhiên cười hỏi Lý Tiện Ngư: “Phải vậy không? Vậy khi con ở Đại Nguyệt thì thích uống cái gì?”

Lý Tiện Ngư nhỏ giọng nói: “Nước trắng. Nước trắng là được ạ.”

Triệu Thái hậu khẽ mỉm cười, giơ tay nói với cung nữ hầu hạ phía sau: “Xích Tố, đi đổi một ly nước trắng tới đây."

Cung nữ tên là Xích Tố cung kính hành lễ, lui về phía cái rèm đang buông xuống ở phía sau.

Một lúc sau, một ly nước trắng rất nhanh được mang lên tới.

Nước được đựng trong ly sứ màu trắng có hoa văn, trong suốt thấy đáy, không hề có một tia tạp chất.

Lý Tiện Ngư duỗi tay cầm lấy.

Nàng cầm chén trà lên, dựa theo lời Lâm Uyên nói trước khi tới, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm hơi dính môi, mỉm cười với Triệu Thái hậu: “Cảm ơn mẫu hậu”

Triệu Thái hậu hơi hơi gật đầu. Đôi mắt phượng ho hững kia trước sau không ha gợn sóng.

Khi Lý Tiện Ngư nhìn về phía bà, bà cũng tỉ mỉ đánh giá Lý Tiện Ngư.

Hai người bọn họ đã từng gặp nhau một lần ở trong đại điển phong hậu của Lý Tiện Ngư. Cách đến khá xa, cho nên nhìn cũng không rõ ràng. Hôm nay người đã ngồi ngay trước mặt bà.

Bỏ đi cát phục Hoàng hậu long trọng, bỏ đi trang điểm trang trọng ngày lễ, càng có thể nhìn thấy được dung mạo vốn có của thiếu nữ.

Mắt ngọc mày ngài, da trắng môi đỏ.

Tươi sáng xinh đẹp giống như cành hoa bích đào nở nào mùa xuân.

Triệu Thái hậu cầm tách trà lên nhìn.

Bà nghĩ, bà cũng từng có thời tuổi trẻ. Nhưng làm đích nữ thế gia nuôi dưỡng, mặc dù khi bà còn ở trong khuê các cũng chưa bao giờ ngây thơ tươi đẹp như vậy.

Trong cung thì cũng có gặp qua những thiếu nữ như vậy. Nhưng cũng không có ai giống như nàng, trong sáng thấy đáy.

Mới vừa rồi khi ngước mắt lên nhìn về phía Uyên Nhi, giống như suy nghĩ trong nàng đều viết lên trên mặt, khắc vào trong ánh mắt.

Triệu Thái hậu thản nhiên rũ mi mắt xuống, thay đổi tư thế cầm tách trà.

Bà nhớ lại chuyện lúc trước Uyên Nhi khăng khăng đòi rời khỏi Dận Triều. Hắn nói muốn đi cưới Hoàng hậu của hắn.

Bà hỏi qua, là cô gái như thế nào mà lại thích hợp làm Hoàng hậu của Dận Triều?

Đứa con trai tính tình lạnh nhạt kia của bà chỉ nói với bà một câu. “Nhi thần thích thì thích hợp.”

Không ngờ, thật sự có một thiếu nữ như vậy.

Thật sự khiến bà cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Giống như chim ưng bay quanh trên bầu trời, ngậm tới một con thỏ trắng trẻo mềm mại. Lại không thể tưởng tượng được rằng nó ngậm tới không phải vì muốn no bụng.

Triệu Thái Hậu cười khẽ một tiếng.

Bà giơ tay kêu Lý Tiện Ngư tới gần một chút, lại mở miệng hỏi nàng: “Trước khi tới trong cung của ai gia, Uyên Nhi đã nói cái gì với con sao?”

Lý Tiện Ngư không nghĩ tới Triệu Thái hậu sẽ ở trước mặt Lâm Uyên mà hồi thẳng ra như vậy.

Nàng hơi hơi sửng sốt, tiếp theo rất cẩn thận phủ nhận: “Không có.”

“Sau khi bệ hạ hạ triều thì đã dẫn Chiêu Chiêu tới tẩm điện bái kiến mẫu hậu.” Triệu Thái Hậu ừ một tiếng, giống như là tin lời nàng nói.

Lý Tiện Ngư lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Nàng ra hiệu cho Nguyệt Kiến đi theo mang lễ vật dâng lên, nhìn về phía Triệu Thái hậu và ngoan ngoãn nói: “Đây là lễ vật Chiêu Chiêu mang đến từ Đại Nguyệt. Mong rằng mẫu hậu sẽ thích.”

Ánh mắt của Triệu Thái hậu từ từ rơi xuống.

Bà dễ dàng từ trong đống châu báu tìm ra một cái khăn thêu.

Khăn thêu có màu xanh nhạt và được thêu hình cây tùng xanh và bạch hạc. Kỹ thuật thêu linh động, nhìn cũng không giống như tay nghề của tú nương trong cung.

Triệu Thái Hậu cầm lấy cái khăn thêu này lên, hỏi Lý Tiện Ngư: “Là do con tự tay thêu sao?”

Lý Tiện Ngư gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Không biết mẫu hậu thích hoa văn kiểu gì. Cho nên Chiêu Chiêu đã thêu một chút hoa văn may mắn.” Nàng nói, hơi hơi giãn mày ra: “Nếu mậu hậu thích hoa văn khác, Chiêu Chiêu cũng có thêu một cái khăn tay khác.”

Triệu Thái hậu cười nói: “Cái khăn tay này là được rồi.”

Bà cất khăn thêu vào, lại cởi một đôi vòng tay bạch ngọc bà đang đeo trên cổ tay ra rồi đưa cho Lý Tiện Ngư: “Ai gia rất thích đứa trẻ như con. Đôi vòng tay bạch ngọc này xem như là chào hỏi, nhận đi.”

Lý Tiện Ngư nói lời cảm ơn với bà, ngoan ngoãn nhận lấy bằng hai tay.

Trên cổ tay của nàng đã đeo vòng tay san hô đỏ do Lâm Uyên tự tay điêu khắc. Nhưng Triệu Thái Hậu đích thân đưa vòng tay bạch ngọc, nàng lại không thể không đeo. Cho nên chỉ có thể làm trò trước mặt Triệu Thái hậu, cởi vòng tay san hô đỏ ra và nghĩ tạm thời cất vào trong túi tiền.

Túi tiền vừa lấy ra, ánh mắt của Triệu Thái hậu cũng thản nhiên nhìn về phía túi tiền.

Lâm Uyên lập tức phát hiện.

Mày kiếm của hắn nhíu chặt lại, lập tức đứng dậy và đứng che ở trước người Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc. Mà Triệu Thái Hậu từ từ đặt tách trà xuống, cười nhẹ một tiếng: “Như thế nào, còn sợ ai gia ăn nàng sao?”

Lâm Uyên cũng không trả lời. Hắn chỉ là nhanh chóng giơ tay, đoạt lấy túi tiền trong tay Lý Tiện Ngư, nhét vào trong túi tay áo của hắn.

Lý Tiện Ngư hơi mờ mịt.

Nàng cố tình nói nhỏ lại, nhỏ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng lấy túi tiền của ta làm cái gì? Ta còn chưa bỏ vòng tay vào trong đó.”

Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói một lời mà lấy túi tiền Lý Tiện Ngư thêu tặng cho hắn ra và đưa qua cho nàng.

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, ở trước mặt Triệu Thái hậu nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều.

Cho nên nàng cầm lấy túi tiền của Lâm Uyên, bỏ vòng tay san hô đỏ vào trong túi tiền của hắn.

Nàng mới cất túi tiền vào trong túi tay áo, Lâm Uyên lại lạnh nhạt nói: “Canh giờ không còn sớm. Nhi thần không quấy ray mẫu hậu. Nhi thần mang Chiêu Chiêu hồi cung.”

Hắn vừa mới nói xong, rồi nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư và dẫn nàng sải bước đi ra bên ngoài điện.

Lý Tiện Ngư bị hắn lôi kéo đi ra ngoài, bất đắc dĩ ở trước tấm bình phong hấp tấp quay mặt lại, mềm mại nói với Triệu Thái hậu: “Vậy ngày khác Chiêu Chiêu sẽ đến thăm mẫu hậu ——”

Nàng còn chưa nói xong, người đã bị Lâm Uyên dẫn đi vòng qua tấm bình phong đồi mồi trong điện.

Tà váy đỏ bạc của thiếu nữ giống như hoa đào ngày xuân hơi hơi hiện lên ở trước chất liệu lạnh băng của tấm bình phong, lại rất nhanh bị che giấu đi. Giống như hoa rơi bị gió thổi đi.

Trong tầm điện một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Triệu Thái hậu một lần nữa bưng tách trà lên, chậm rì rì vẩy vay xác trà, nghĩ đến chuyện vừa rồi mới xảy ra.

Túi tiên của Lý Tiện Ngư có kỹ thuật thêu thô ráp, đường may lộn xộn. Mà đường may trên túi tiền của Uyên Nhi tỉnh mịn, kỹ thuật thêu linh động. Giống như kỹ thuật thêu trên khăn thêu.

Chuyện gì đã xảy ra ở này.

Cũng không hề khó đoán.

Nhưng bà trước sau cũng không thể đoán được, đứa con trai kia của bà từ nhỏ tập võ, tính tình lạnh lẽo nghiêm khắc giống như bội kiếm bên hông của nó. Vậy mà cũng có ngày cầm lấy kim may, từng đường kim mũi chỉ thêu túi tiền cho thiếu nữ.

Triệu Thái Hậu rũ mắt, nhẹ nhàng uống một ngụm trà trong tách trà.

Trà bạch đào ngân châm uống vào miệng có vị thanh ngọt, nhưng khuôn mặt của bà vẫn thản nhiên như cũ, giống như cũng không muốn mở miệng nói. “Người làm mẫu hậu như ta, cũng không biết Uyên Nhi đổi tính từ khi nào.” “Thật đúng là một chuyện kỳ lạ trên đời này.”