Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 187: Ngoại truyện 32



Điều khiến Chiêu Chiêu cảm thấy vui vẻ là Tạ Uyên không nuốt lời.

Nửa tháng này, hắn luôn đúng vào giờ Mẹo canh ba chờ nàng ở bên ngoài tường viện, mang nàng đi du ngoạn trong Nguyệt Kinh Thành và lại ở trước khi mặt trời lặn đưa nàng quay về phủ.

Mà điều làm Chiêu Chiêu cảm thấy may mắn hơn là phụ thân nhà nàng giống như cũng ngầm đồng ý chuyện này.

Từ lúc bắt đầu cầm trường thương một tấc cũng không rời canh giữ trước cửa hoa đến cuối cùng ngoại trừ chạm mặt nhau vào lúc dùng bữa thì thời gian còn lại cũng không nhìn thấy được bóng người.

Chỉ duy nhất một điều là sắc mặt của phụ thân càng ngày càng đen.

Nhưng mẫu thân nhà nàng mỗi ngày đều có bộ dáng tâm trạng rất tốt, luôn hơi mỉm cười kêu phòng bếp nhỏ làm thêm một chút thức ăn thanh nhiệt giải nóng mang lại đây.

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, còn vừa lúc gặp phải Hoắc Đình nghỉ tắm gội ở nhà.

Khi Chiêu Chiêu còn chưa tỉnh dậy, Cố Thanh Hiểu đã ngồi bên cạnh cửa sổ, bàn tay trắng nõn đang cầm một cây kim, giơ lên về phía cảnh xuân bên ngoài cửa sổ, xỏ chỉ thêu đã được cắt tốt vào.

Mà ở chỗ xa hơn một chút, Tuyên Bình tướng quân Hoắc Đình đang nhíu mày giúp nàng gỡ cuộn chỉ màu xanh lam bị rối ra.

Đây là việc tỉnh tế nhất của nữ hồng. Tướng quân luôn dùng ngân thương rất không quen với việc này, gỡ đã lâu nhưng chỉ mới gỡ ra được hai sợi chỉ.

Hắn hơi bực bội nhìn sân bên ngoài cửa sổ, nghiêng đầu hỏi Cố Thanh Hiểu: “Có phải lại sắp đến giờ Thìn rồi không?”

Cố Thanh Hiểu sửa sửa sợi chỉ trong tay, hơi không hề để ý mà nói: “Hình như là sắp tới rồi.”

Hoắc Đình nhíu mày: “Chiêu Chiêu có phải lại sắp đi ra ngoài chơi cùng với tên tiểu tử kia không?”

Cố Thanh Hiểu cong cong mi, khéo léo tránh đi lời nói của hắn: “Hôm nay ta luôn ở trong phòng. Chuyện chàng không biết thì làm sao ta có thể biết được chứ?”

Hoắc Đình hơi chán nản một chút.

Hắn đương nhiên biết, ngoài ra khi vừa mới bắt đầu thì một tấc cũng không rời mà nhìn chằm chằm Chiêu Chiêu.

Nhưng gần nửa tháng này, chỉ cần ngày hắn nghỉ tắm gội thì Niên Niên đều sẽ lôi kéo hắn lại đây tách sợi chỉ thêu.

Ngoài ra mỗi lần đều là trước giờ Thìn.

Mỗi khi hắn đều muốn gỡ nhanh một chút quay trở về, nhưng những sợi chỉ thêu này cố tình quấn quanh bên nhau còn khó đối phó hơn so với khi đánh địch Nhung ở biên quan.

Thường thường mỗi lần gỡ thì gỡ hơn nửa canh giờ.

Chờ khi hắn trở về sân thì Chiêu Chiêu đã sớm chạy không còn nhìn thấy bóng dáng.

Hắn nghĩ đến tận đây, nhịn không được nhìn về phía tấm vải thêu trong tay Cố Thanh Hiểu: “Niên Niên, nàng còn muốn thêu bao lâu nữa?” “Không lâu.” Cố Thanh Hiểu hơi suy nghĩ một chút, thuận tay gỡ khung thêu ra và đẩy bức vải thêu cẩm tú sơn hà dài ba thước cho hắn xem: “Thêu xong bức núi sông này là xong rồi.”

Hoắc Đình cúi đầu, sau khi nhìn chằm chằm bức thêu núi sông không đến nửa thước ở trước mặt một lúc lâu.

Cuối cùng không nói một lời xoay đầu đi, chấp nhận số phận mà tiếp tục gỡ sợi chỉ thêu trong tay.



Trên đường Bạch Hạc trong Nguyệt Kinh Thành.

Một thiếu nữ mặc váy đỏ đang nắm ống tay áo của thiếu niên, đi ra từ một cửa hàng bán bánh hồ.

Ánh nắng mặt trời trên con đường dài vừa phải, gió xuân thổi lướt vào mặt cũng không hề nóng.

Nàng cứ như vậy một tay nắm ống tay áo của thiếu niên, một tay cầm một cái bánh hồ vừa mới được nướng xong, cưỡi ngựa đi dạo theo dòng người.

Nhìn đến quầy bán tượng đất thì muốn dừng lại, nhìn thấy con dế được đan bằng tay thì cũng muốn mua một cái. Đặc biệt là khi nhìn thấy bán thoại bản thì càng đi không nổi, một hai phải phải mua những quyển nàng chưa đọc thì lúc này mới chịu tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy ăn xong hết toàn bộ bánh hồ, nàng lại chưa dạo xong một nửa con đường dài.

Nhưng thoại bản mới mua có tới mười mấy quyển, hai tay của Chiêu Chiêu đều sắp cầm không nổi nên dùng dây thừng cột lại thành một bó, lại cong mắt nói với Tạ Uyên: “Nếu không chàng cầm giúp ta một lúc được không?”

“Đợi lát nữa ta mời chàng ăn thịt chiên tẩm bột của cửa hàng Lý gia.” Tạ Uyên ngẩng đầu cầm lấy, nhíu mày nhắc nhở nàng: “Dựa theo cách đi dạo này của nàng thì dù có thêm nửa tháng nữa cũng không thể đi dạo hết Nguyệt Kinh Thành này.”

Chiêu Chiêu lại tỏ vẻ không hề để ý.

Nàng quay đầu đi, bước đi nhẹ nhàng đi về phía trước: “Có sao chứ.”

“Dù sao, nửa tháng sau còn có nửa tháng nữa. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, nếu khi nào đi dạo xong rồi thì có thể quay lại đi dạo thêm một lần nữa.”

Tạ Uyên hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói tiếp.

Đúng lúc này Chiêu Chiêu đi đến trước quầy bán kẹo vẽ bằng tay, đang muốn mua một cây kẹo được vẽ thành hình thỏ trắng thì thấy hắn không lên tiếng nên nàng quay mặt lại, khẽ chớp chớp mắt: “Chàng phải vội vã rời đi sao?”

Tạ Uyên thuận tay mua cây kẹo mà nàng nhìn trúng, giọng nói thản nhiên: “Sẽ không ở lại lâu lắm.”

Chiêu Chiêu cũng mua một cây kẹo có hình cây hoa đào, giống như đang suy nghĩ gì đó: “Xem chàng rất lưu ý tin tức trong Nguyệt Kinh Thành. Ta còn nghĩ rằng chàng muốn mua một tòa nhà ở Nguyệt Kinh Thành chứ!”

“Không.” Tạ Uyên đưa cây kẹo kia cho nàng: “Ta không thích ăn kẹo.”

Chiêu Chiêu mỗi tay cầm một cái, vốn đĩ muốn ăn cây kẹo có hình con thỏ kia. Nhưng chủ quán làm nó thật sự rất la lướt, đáng yêu đến mức làm nàng có một chút không đành lòng ăn nó, cho nên quay đầu cắn một cánh hoa đào trên cây kẹo có hình cây hoa đào.

Nước đường hòa tan giữa môi răng, ngọt đến mức khiến người ta không thể mở miệng.

Thiếu nữ thường ngày nói nhiều yên tĩnh trong giây lát. Nàng ăn hết cây kẹo trong tay, xoay người lại dẫn hắn đi đến trước một cửa hàng trang sức còn chưa kịp đi dạo qua.

Tạ Uyên cũng không nhiều lời, cứ như vậy sóng vai đi cùng với nàng.

Cho đến khi đi ngang qua phủ Ninh Viễn tướng quân, hắn mới dừng bước chân lại, ngước mắt nhìn chữ vàng trên tấm biển ở phía trên cửa phủ: “Từ khi ta tới Nguyệt Kinh Thành, cửa lớn của phủ tướng quân này chưa bao giờ được mở ra.”

Chiêu Chiêu cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Nàng giải thích với hắn nói: “Đây là phủ đệ của Khương thúc, ông ấy mang theo phu nhân nhà mình, ừm, cũng chính là hoàng tỷ của đương kim Thánh Thượng Trưởng Công chúa Hòa Tĩnh cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy.”

Nàng nói và chỉ một hướng khác: “Nếu lại đi một lúc nữa trên đường Bạch Hạc, còn có thể nhìn thấy một tòa phủ công chúa hàng năm trống không.”

Tạ Uyên nghe ra được vẻ rất hâm mộ trong lời nói của nàng.

Hắn hỏi: “Nàng cũng muốn đi sao?”

Chiêu Chiêu hơi ngẩn người, giống như hơi kinh ngạc một chút, cũng hơi mong đợi một chút.

“Ta lớn lên ở trong Nguyệt Kinh Thành, ngoại trừ mỗi năm quay về Giang Lăng thăm ông bà thì hầu như không đi qua những nơi khác.”

Nàng tiếc hận nói: “Nguyệt Kinh Thành tuy lớn nhưng ở mười mấy năm thì phong cảnh bên trong đều đã sớm không còn cảm thấy mới lạ nữa.”

Tạ Uyên nghiêng đầu nhìn nàng, thản nhiên kể lại những nơi bọn họ đã đi qua trong khoảng thời gian này: “Thiên Hương Lâu ở thành đông, Thủy Vân Gian trên đường Bạch Hạc, Cổ Ngọc Hiên ở thành bắc, cửa hàng điểm tâm trong hẻm Thiên, đều đi dạo chán rồi sao?” “Đúng vậy, đã sớm......” Chiêu Chiêu nói đến một nửa, giống như mới phục tỉnh thần lại nhưng rốt cuộc đã trễ nên nàng đành phải làm bộ như không có chuyện gì mà nhìn cây kẹo trong tay: “Hoa hải đường ở trong phủ của Khương thúc nở rất đẹp. Nếu không phải thúc ấy không ở kinh thành ta cũng muốn mang chàng đến làm khách trong phủ của thúc ấy.”

Nàng nhớ lại nói: “Khương thúc và Trưởng Công chúa có nuôi một con mèo tên là Tiểu Thất và một con anh vũ có thể nói, đáng tiếc nó cũng không thông minh lắm, đến bây giờ chỉ nói được bốn chữ là Thập Cửu và Công chúa.”

Nàng cố ý muốn nói sang chuyện khác nhưng thiếu niên trước mắt lại cố tình không bị nàng lừa dối.

Hắn khẽ nhướng đuôi lông mày lên, lại nói về chuyện cũ: “Nếu đều đã dạo chán vậy thì tại sao nàng lại đi dạo lâu như vậy?”

Chiêu Chiêu thấy không tránh né được nên nhẹ nhàng cong mày đẹp lên.

Nàng nói rất tự nhiên: “Bởi vì đây là lần đầu tiên chàng tới Nguyệt Kinh Thành nha.”

Những phong cảnh hắn chưa từng xem qua là thứ mà nàng nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ.

Những điểm tâm hắn chưa từng ăn qua thì nàng đã ăn chán rồi.

Tạ Uyên hơi ngừng lại.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là đáp án này.

Gió xuân lướt qua, thiếu niên im lặng một lúc lâu.

Chiêu Chiêu cũng không nói tiếp.

Nàng cúi đầu nhìn cây kẹo trong tay. Cây kẹo được vẽ thành hình thỏ trắng khiến nàng không nỡ ăn kia dần dần bị ánh nắng làm cho tan chảy. Nước đường màu vàng nâu chảy xuống theo xiên tre, mắt thấy sắp phải chảy đến trên mu bàn tay của nàng.

Nàng suy nghĩ một lúc, từ trong túi tay áo cầm lấy khăn tay quấn lấy xiên tre dính dính lại rồi nghiêng đầu hỏi hắn: “Tại sao chàng không chịu ở lại đây? Là không thích Nguyệt Kinh Thành sao?”

Tạ Uyên giơ tay cầm lấy một đóa hoa hải đường sắp rơi trên mái tóc của nàng, lông mi xanh đen thản nhiên rũ xuống: “Ta có một nơi không thể không trở về.”

Chiêu Chiêu nhướng mày lên nhìn về phía hắn.

Tuy nói quen biết hơn nửa tháng nhưng thiếu niên trước mắt giống như chưa bao giờ kể về lai lịch của mình.

Mặc dù nàng mở miệng dò hỏi, hắn cũng sẽ im lặng không tiếng động né tránh.

Đến nỗi bây giờ đã nửa tháng trôi qua, ngoại trừ tên của hắn thì hình như cái gì nàng cũng không biết.

Nàng hơi mím môi lại vừa buồn bã vừa khó chịu: “Vậy chàng sẽ rời đi vào ba ngày sau hay là năm ngày sau?”

Nàng khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, nửa thật nửa giả nói: “Nếu chờ ba ngày sau rời đi thì chắc ta không thể đi tiễn chàng được rồi.”

Tạ Uyên hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì chuyện Dận Triều phái sứ thần tới triều.” Chiêu Chiêu hơi nghiêng mặt đi, không nhìn xem đôi mắt của hắn, nửa thật nửa giả kể lại những chuyện trước kia nàng từng nghe thấy cho hắn nghe: “Đương kim Thánh Thượng bận việc chính vụ, dưới gối không có công chúa. Nếu Dận Triều muốn hòa thân thì chắc phải chọn ra từ trong tông thất một người và phong làm công chúa rồi gả xa đến Dận Triều. Chờ ba ngày sau, sẽ có một bữa tiệc xuân yến do Hoàng hậu nương nương tổ chức vì chuyện này.”

Nàng nói tới đây thì hơi dừng lại, nghiêm túc nhấn mạnh nói: “Ta cũng nhận được thiệp mời từ trong cung đưa tới nên không thể không đi.”

Tạ Uyên ừ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy thì đi thôi.”

Chiêu Chiêu nhìn cây kẹo sắp tan chảy không còn nhìn ra được hình dạng nữa, môi đỏ hơi mím lại, cảm thấy hơi tức giận.

Mặc dù tình cảm giữa bọn họ không có sâu đậm bao nhiêu, nhưng ít ra cũng đã cùng nhau đi chơi ở trong Nguyệt Kinh Thành suốt nửa tháng.

Khi sắp chia tay hắn lại không chịu nói cho nàng biết ngày mà hắn rời đi.

Nàng hơi giận dỗi nên đơn giản quay mặt đi, cũng không quay đầu lại mà di về phía trước.

“Đi thì đi.”

Dù sao, Tạ Uyên cũng không cần nàng đưa tiễn.