Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 189: Ngoại truyện 34



Giấc mộng đêm xuân ngắn ngủi, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

Chiêu Chiêu vẫn giống như thường ngày thức dậy vào giờ Mẹo, sau khi rửa mặt chải đầu cũng chưa đi đến tiền viện mà là đi đến hậu viện, một mình chơi xích đu rất lâu.

Ở trong bàn đu dây lắc lư theo tiếng đồng hồ nước vang lên từng giọt từng giọt bên ngoài sân, cho đến khi đồng hồ vang lên đến giờ Thìn thì có vô số người đi qua đi lại như nước chảy dưới bức tường đỏ nhưng rốt cuộc không thể nhìn thấy thiếu niên cưỡi ngựa đi ngang qua.

Chiêu Chiêu không biết tại sao lại cảm thấy hơi buồn bã một chút.

Nàng ngẩn người ngồi trên bàn đu dây trong mùa xuân một lúc lâu, cho đến khi Nguyệt Kiến đi từ tiền viện lại đây và cười nói với nàng: “Cô nương, đã tới giờ xuất phát đi dự xuân yến rồi.”

Chiêu Chiêu mím môi.

Thật ra nàng có thể không đi.

Tuy rằng trên thiệp mời chưa từng nói rõ nhưng ý nghĩa trên đó lại không khó để đoán.

Đây là yến hội tuyển chọn công chúa hòa thân với Dận Triều, nếu có người không muốn thì có thể nói bị bệnh không đi là được.

Nàng vốn dĩ đã sớm nghĩ xong, muốn xin nghỉ vì bị bệnh, dẫn Tạ Uyên đi đến ngôi chùa trên núi bên ngoài ngoại ô để xin sâm và ăn cơm chay mới.

Nhưng bây giờ hắn đã đi rồi, còn để lại một câu kêu nàng di đến đó nhìn xem nên nàng cũng hơi giận dỗi một chút mà muốn đi tham dự xuân yến. Dù sao người được chọn đi hòa thân cũng không rơi đến trên người của nàng được.

Nàng nghĩ như vậy rồi nhấc váy đứng dậy từ trên bàn đu dây, đi theo Nguyệt Kiến đi về phía tiền viện.

Mới vừa bước qua cửa hoa lại nhìn thấy phụ thân vốn dĩ nên đi làm lại chặn nàng trên con đường đá xanh, sắc mặt hơi trầm xuống mà nhìn nàng: “Chiêu Chiêu, con có biết mục đích xuân yến hôm nay là cái gì không?”

Chiêu Chiêu đương nhiên biết.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu một chút, chủ động giải thích nói: “Phụ thân yên tâm, nữ nhi không muốn đi Dận Triều hòa thân. Chỉ muốn đi đến yến hội nhìn xem, tất cả quý nữ đều muốn đi và trong bữa tiệc lại có cái gì thú vị mới lạ không.” Nếu thật sự là nhàm chán, đợi lát nữa nàng tìm lý do quay trở về là được rồi. Cứ coi như là giữ lời hứa với lời nói hôm trước đã nói với Tạ Uyên.

Sắc mặt của Hoắc Đình vẫn căng chặt lại.

“Không được!”

“Bình thường chơi đùa như vậy thì cũng thôi đi. Nhưng buổi yến hội này tuyệt đối không phải là nơi con có thể chơi đùa.”

Nếu thật sự có cái gì đó, sứ thần của Dận Triều lựa chọn Chiêu Chiêu thì ai cũng không chịu trách nhiệm nổi.

“Phụ thân.” Chiêu Chiêu nhỏ giọng mềm mại thương lượng với hắn: “Nữ nhỉ đi một chút rồi sẽ về ngay. Nhiều nhất là một canh giờ thôi.”

Nàng nói rồi trộm liếc mắt nhìn phụ thân một cái, thấy phụ thân vẫn mặt lạnh như sương thì thử chủ động lui một bước nói: “Nếu không thì nửa canh giờ có được không?” Hai hàng lông mày của Hoắc Đình nhíu chặt lại, không hề nhượng bộ chút nào: “Không được!”

Chiêu Chiêu khó xử nói: “Vậy canh ba. Không thể ngắn hơn được nữa.”

Nếu lại ngắn hơn thì ngay cả một chén trà nhỏ cũng không thể uống được. Hôm nay Hoắc Đình lại đặc biệt rất khó thương lượng.

Hắn giơ tay lạnh lùng nói với Nguyệt Kiến: “Xem kỹ cô nương nhà ngươi, không cho phép cô nương bước ra cửa phủ nửa bước!”

“Phụ thân!” Chiêu Chiêu sửng sốt, trơ mắt nhìn phụ thân xoay người rời đi. Trước khi đi còn ra lệnh nhóm gã sai vặt nhóm khóa chặt cửa chính và cửa hông lại, không cho bất kỳ ai đi qua.

Chiêu Chiêu không thể làm gì được nên đành phải quay về sân, phồng hai má lên ngồi xuống tên bàn đá xanh. Khi Trúc Từ bưng điểm tâm nàng thích ăn nhất lên nàng cũng không ăn một cái bánh nào.

Một lúc sau, nàng vẫn nhịn không được kêu bọn thị nữ lui xuống, di chuyển cây thang hoa rồi một lần nữa leo lên đầu tường.

Nàng nhấc váy đỏ lên giống như như bình thường đứng trên ngói đen ở trên đầu tường, hơi do dự một chút nhìn mặt đất cách nàng ba trượng.

Bây giờ nàng nhảy xuống cũng sẽ không có thiếu niên cưỡi ngựa đen duỗi tay tiếp nàng.

Nếu cứ như vậy ngã trên mặt đất cũng không biết sẽ đau đớn bao nhiêu.

Nếu không may mà nói thì sẽ ngã gãy chân.

Chiêu Chiêu nhớ đến bộ dáng chật vật ngã trên mặt đất lớn tiếng kêu đau của tên ăn chơi trác táng trong phủ Thượng thư kia, mày đẹp của nàng nhíu lại, lần đầu tiên cảm thấy thì ra thuận miệng hứa cái gì đó thì khi muốn thực hiện lời hứa sẽ khó khăn đến như vậy.

Ngay khi nàng hạ quyết tâm muốn thử nhảy xuống từ trên tường, phía sau truyền đến giọng nói của Cố Thanh Hiểu: “Chiêu Chiêu.”

Chiêu Chiêu chột dạ quay mặt lại nhìn mẫu thân nhà mình, cố gắng giải thích cảnh tượng trước mắt: “Mẫu thân, con chỉ muốn nhìn phong cảnh một chút. Cũng không có nghĩ gì khác......”

Lời nói dối vội vàng đầy sơ hở chồng chất của nàng không ai có thể tin tưởng được.

Cố Thanh Hiểu lại khẽ mỉm cười và nói với nàng: “Con xuống dưới trước đi.” Chiêu Chiêu do dự một chút, đành phải một lần nữa bước xuống dưới từ trên cây thang hoa, đứng ở trước mặt Cố Thanh Hiểu, hơi lo lắng mở miệng cầu xin với mẫu thân: “Mẫu thân, chuyện này người có thể coi như là không nhìn thấy được không? Tuyệt đối đừng nói cho phụ thân biết.”

Cố Thanh Hiểu rũ mắt nhìn nàng, giọng nói dịu dàng hỏi: “Bữa tiệc xuân yến này con thật sự muốn đi sao?”

Chiêu Chiêu không lên tiếng nhưng một lúc sau vẫn nhịn không được mà gật đầu.

Cố Thanh Hiểu nhẹ nhàng trả lời một tiếng, đưa một cái chìa khóa vào trong tay nàng.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Chiêu Chiêu, nàng khẽ mỉm cười: “Xe ngựa đi dự xuân yến dừng ở bên ngoài cửa hông.”

“Nhớ đi nhanh về nhanh.”

Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi sáng lên, gật đầu một cái rồi nhấc váy lên chạy về phía cánh cửa có giàn hoa. Khi sắp đến trước cánh hoa, nàng vội vàng quay đầu lại mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền với Cố Thanh Hiểu: “Cảm ơn mẫu thân.”

Cố Thanh Hiểu nhướng mày lên, nhìn bóng dáng của nàng biến mất sau khóm hoa tử đằng rậm rạp. Mà một bóng dáng khác cũng bước xuống từ trên hành lang.

Hoắc Đình đứng bên cạnh nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, giống như cảm thấy không vui: “Nàng vẫn thả Chiêu Chiêu đi.”

Cố Thanh Hiểu quay đầu lại nhìn về phía hắn, khóe môi cũng hơi cong lên: “Khi còn trẻ ai mà không làm qua vài chuyện hoang đường chứ?”

“Xem chuyện chàng đã từng bò qua tường viện Cố gia cho nên để Chiêu Chiêu đi thôi.”

z

Năm nay xuân yến được tổ chức ở Đông Cung, cách phủ Tuyên Bình tướng quân cũng không xa.

Chỉ mất khoảng thời gian ba mươi phút, xe ngựa chở Chiêu Chiêu dừng ở bên ngoài Đông Cung.

Chiêu Chiêu bước xuống từ trên xe ngựa, đưa thiệp mời giao cho thị nữ đón khách và đi theo các nàng cùng nhau đi vào trong vườn nơi hôm nay tổ chức bữa tiệc.

Nàng đến khá trễ nên khi bước vào trong hoa viên thì trong sân đã có không ít quý nữ.

Chiêu Chiêu hầu như quen biết hết bọn họ, còn có số ít người lạ mặt chắc là phụ thân của họ mấy năm gần đây mới vào làm quan trong Nguyệt Kinh Thành hay là bởi vì những người đó hiếm khi đi ra ngoài chơi.

Thậm chí nàng ở trong đình bát giác bên cạnh núi giả nhìn thấy được Đường Đại, con gái của Hộ Bộ thị lang có quan hệ rất thân thiết với nàng. Chiêu Chiêu nhịn không được cảm thấy kinh ngạc, thừa dịp quý nữ xung quanh cách khá xa nên nàng bước lên thêm đá ởi vào trong đình và nói chuyện với nàng ấy: “A đại, tại sao tỷ cũng đến đây?”

Thiếu nữ đang trong đình phe phẩy quạt tròn hóng mát nghe vậy thì sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Chiêu Chiêu cũng kinh ngạc: “Chiêu Chiêu, tại sao muội cũng tới đây?”

Chiêu Chiêu nhẹ nhàng chớp mắt: “Muội từng hứa với một người cho nên lại đây nhìn xem, rất nhanh sẽ quay trở về.”

Nàng hỏi: “Tỷ thì sao, tỷ thật sự muốn gả đến Dận Triều sao?”

Đường Đại do dự một chút, sau đó hạ thấp giọng nói: “Chiêu Chiêu, muội cũng biết mà. Năm nay ta đã mười bảy tuổi, đã tới tuổi muốn nghị thân. Nhưng phụ thân của ta làm quan thanh chính, ở trên triều đình hiếm khi ngoại giao với những người khác. Nếu gả cho một người bình thường thì cũng không giúp ích được gì cho nhà. Chi bằng tới xuân yến thử xem một lần. Nếu có thể trúng tuyển thì cũng là vinh hạnh lớn cho cả nhà.”

Cả vườn đầy quý nữ này phần lớn đều có tâm tư như vậy.

Chiêu Chiêu nhìn thiếu nữ trước mắt nhịn không được cảm thấy hơi lo lắng một chút.

Đường Đại có vẻ ngoài mắt ngọc mày ngài, mặc dù đang ở giữa đám quý nữ nhưng nàng ấy vẫn rất xinh đẹp.

Có điều tâm tư nàng ấy đơn thuần, nếu nàng gả xa như vậy đừng nói là người thân của nàng mà ngay cả Chiêu Chiêu cũng không thể yên tâm được.

Chiêu Chiêu không khỏi nói: “Nhưng bây giờ còn chưa biết người thành thân bên Dận Triều là ai? Cũng không biết rốt cuộc là gả cho hoàng tử hay là hoàng đế của Dận Triều nữa.”

Nàng cau mày nghĩ: “Nếu hắn có bộ dáng vô cùng xấu xí, tính tình kỳ quái, ngoài ra còn có cái gì quái dị khác nữa. Ví dụ như ban ngày say rượu, sau khi say rượu xong đánh phu nhân thì biết phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó, hôn sự đã được viết trên quốc thư, cũng không thể hòa li được.”

Đường Đại đương nhiên chưa bao giờ nghĩ tới chỗ xấu như vậy.

Nghe Chiêu Chiêu nói xong, nàng ấy càng nghĩ càng hoảng sợ, cuối cùng cầm quạt tròn đứng dậy rồi lắp bắp nói: “Nếu không vẫn là thôi đi.”

Nàng ấy đột nhiên cảm thấy, thật ra ở trong Nguyệt Kinh Thành tìm một người hiểu tận gốc rễ cũng không có gì là không tốt.

Đường Đại vội vàng đứng dậy đi ra bên ngoài, muốn rời đi trước khi sứ thần của Dận Triều đến.

Nàng đi quá nhanh nên không thể cầm chắc quạt tròn trong tay.

Vừa bước xuống thầm đá bên ngoài sân, cái quạt tròn thêu hoa linh lan kia rơi xuống không tiếng động giống như hoa lê.

Mắt thấy sắp phải rơi xuống trên mặt đường dính nước thì một bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chụp được.

Đường Đại ngước mi mắt lên nhìn thì trông thấy dưới ba bậc thang đá có một thiếu niên mặc áo bào màu bạc và đội mũ ngọc, về mặt dịu dàng cúi đầu động tác thanh nhã cầm lấy cây quạt.

Nhìn cách ăn mặc và ngọc bội có hoa văn hình rồng đeo bên hông của hắn, thì ra đây là Lý Yến, trữ quân trẻ tuổi của Đại Nguyệt.

Đường Đại hơi giật mình. Sau khi phục hồi tỉnh thần lại thì càng thêm hoảng loạn, thậm chí quên cả nhún người hành lễ.

Cũng may Lý Yến cũng hoàn toàn không để ý.

Hắn khẽ cong khóe môi lên cách hai bậc cầu thang đá, đưa cây quạt tròn trong tay trả lại cho nàng. Đường Đại duỗi tay cầm lấy.

Hai má trắng nõn của nàng đỏ bừng đến tận mang tai.

Chiêu Chiêu cũng di ra từ trong đình bát giác. Còn chưa kịp hành lễ thì ánh mắt không tự chủ mà dừng lại.

Ở cuối thềm đá, có một thiếu niên lỗi lạc đứng ở đó.

Mái tóc đen của hắn được búi cao, trang phục cưỡi ngựa màu đen ngày xưa thường mặc được đổi thành chiếc áo gấm được thêu bằng tay màu xanh lam, hoa văn hình rồng được thêu bằng chỉ vàng lượn lờ nối tiếp nhau ở giữa đường viền cổ áo và cổ tay áo phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong cảnh xuân, càng khiến cho vòng eo của thiếu niên càng thêm cao thẳng, hình dáng lạnh lùng.

Giống như một thanh bội kiếm được khắc hoa văn hình rồng, tôn quý, sắc sảo, lộ ra ánh sáng sương lạnh sắc bén.

Gương mặt quen thuộc, trang phục xa lạ khiến Chiêu Chiêu hơi xuất thần một chút.

Nàng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, theo bản năng gọi tên của hắn: “Tạ Uyên?” Không phải là hắn đã ra khỏi thành rồi sao?

Tạ Uyên ngước mi mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.

Hắn nói: “Đi sang một bên nói chuyện.”

Chiêu Chiêu không từ chối.

Nàng nhấc váy bước xuống từ trên thềm đá, đi theo hắn rời xuân yến đầy quý nữ, đi đến trên một hành lang vắng vẻ.

Hoa đào rực rỡ dưới hành lang, trên hành lang tràn đầy mùi hoa. Tạ Uyên dừng bước nhưng lại không mở miệng nói chuyện.

Giống như đang đợi nàng đặt câu hỏi trước.

Chiêu Chiêu dừng bước ở chỗ xa hơn trước mặt hắn, suy nghĩ một lúc vẫn mở miệng hỏi: “Chàng là hoàng đế Dận Triều hay là hoàng tử?”

Giờ phút này nàng mới hồi phục tỉnh thần lại từ trong kinh ngạc, nghĩ đến có thể sóng vai đi cùng với Thái tử đương triều thì chỉ có thể là hoàng thất Dận Triều.

Tạ Uyên đáp: “Hoàng tử.”

Chiêu Chiêu lại suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục hỏi hắn: “Vậy xuân yến lần này là để tuyển phi cho chàng sao?”

“Không phải.” Tạ Uyên không hề rụt rè: “Là cho hoàng huynh cùng một mẹ của ta.”

Chiêu Chiêu gật đầu và hỏi một vấn đề cuối cùng: “Vậy tên chàng nói cho ta là thật hay là giả?”

Tạ Uyên buông tay xuống, gỡ ngọc bội Cùng Kỳ đang đeo bên hông ra, giống như lúc trước Chiêu Chiêu ở trên bàn đu dây giơ lên túi tiền thêu tên cho hắn xem và giơ chữ Uyên ở mặt sau cho nàng xem.

“Là thật.” Chiêu Chiêu liếc mắt nhìn một cái, mày đẹp vốn dĩ đang nhíu chặt lại giãn ra một chút.

“Vậy chàng có cái gì muốn hỏi ta không?” Nàng mím môi nói: “Nếu như không có gì muốn hỏi thì ta phải quay về phủ tướng quân trước.”

Thiếu niên đứng trên hành lang ngước mắt lên nhìn nàng. Một đôi mắt phượng sâu thẳm trong cảnh xuân, nhìn không ra cảm xúc trong đó.

Hắn mở miệng: “Chiêu Chiêu, nàng có muốn trở thành công chúa của Đại Nguyệt không?” Chiêu Chiêu hơi nghiêng đầu: “Gả cho hoàng huynh của chàng sao?” Nàng suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Vậy chàng có phải nên gọi ta một tiếng hoàng tau không?”

Tạ Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, mày kiếm hơi nhíu lại: “Hoàng huynh không phải là người xứng đôi với nàng.”

Hắn không hề giấu giếm, giọng nói lạnh lẽo nói: “Hắn muốn làm Thái tử nên đương nhiên là phải cưới con gái thế gia của Dận Triều mà không phải là công chúa nước láng giềng.”

Cho dù là ai ngàn dặm xa xôi gả đến Dận Triều thì hắn đều sẽ không đối xử tử tế.

Ngày nào đó đột nhiên " chết bệnh? cũng không phải là không có khả năng. Chiêu Chiêu suy nghĩ một lúc rồi lại mở miệng hỏi hắn: “Nếu hoàng huynh của chàng không phải lương xứng. Ta đây có phải nên gả cho phụ hoàng của chàng không?”

Nàng còn đang tức giận vì bản thân không hề biết gì hết, cho nên cố gắng làm ra bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy chẳng phải chàng sẽ gọi ta một tiếng mẫu phi?”

Thiếu niên trước mắt thật sự bị nàng làm cho tức giận. Hắn ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, sau một lúc lâu cũng không mở miệng.

Chiêu Chiêu cũng không lên tiếng.

Nàng đứng yên tại chỗ, vẫn lấy từ trong túi tay áo ra cái kiếm tuệ trả lại cho hắn.

“Trả lại cho chàng.”

Nàng nói: “Ta trộm về từ trong thư phòng của phụ thân đấy.”

Tạ Uyên không duỗi tay cầm lấy. Hắn buông đầu ngón tay xuống,ngược lại cởi ngọc bội Cùng Kỳ luôn mang theo trên người đưa cho nàng, khi ngước mắt lên thì ánh mắt sâu thẳm: “Lần hòa thân này không thể tránh né được. Cho dù như thế nào sứ thần cũng đều phải mang công chúa Đại Nguyệt hồi triều.”

Hắn gan từng chữ: “Nhưng hoàng tử đón dâu chưa chắc phải là hoàng huynh của ta.”