Trong tiếng gió đêm thổi qua cành lá cây phượng, Lý Tiện Ngư khẽ quay mặt lại, có chút áy náy lặng lẽ dời ánh mắt.
Nàng không thể đuổi Lâm Uyên đi được. Không chỉ có bởi vì Lâm Uyên chính là ân nhân cứu mạng của nàng, mà còn bởi vì nàng không muốn thất hứa.
Còn có một nguyên nhân khó có thể mở miệng. Vừa rồi khi đi vào phòng, nàng đã nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của Lâm Uyên.
Nếu như ngày mai thức dậy liền vội đuổi người ta đi, vậy chẳng phải là nàng trở thành những đăng đồ tử kia, nhìn cơ thể của cô nương người ta xong liền bội tình bạc nghĩa sao?
Trước kia khi xem thoại bản, nàng xem thường nhất chính là những người này. Nhưng lí do như vậy lại khó có thể nói với Trúc Từ. Vì thế Lý Tiện Ngư cúi đầu nhìn bóng cây lay động trên mặt đất, nỗ lực nghĩ ra lí do.
Sau một lúc lâu, nàng thử nói: “Trúc Từ, ta đã đáp ứng hắn.”
“Nếu như lật lọng, khi truyền ra ngoài sẽ bị toàn cung chê cười.”
Đáng tiếc cái lý do này quá mức đơn giản, cũng không thể khiến cho người khác tin tưởng. Ngay cả Trúc Từ cũng nói: “Nhưng ngài là công chúa, là chủ tử. Cho dù có đổi ý thì người khác cũng không dám nói gì.”
Vì thế Lý Tiện Ngư đành phải tìm lấy cớ khác. Nàng lại suy nghĩ một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, đây là chuyện thú vị nhất mà ta từng gặp.”
Trúc Từ hơi hơi sửng sốt. Lý Tiện Ngư cũng có chút xuất thần. Dường như kể từ khi nàng có thể nhớ, mọi thứ xung quanh nàng đều rất bình thường.
Giờ Mẹo thức dậy, giờ Hợi nghỉ ngơi.
Mỗi ngày, Ngự Thiện Phòng sẽ đưa tới thức ăn trong ngày.
Mỗi tháng, dệt tư sẽ đưa tới quần áo trân quý.
Mỗi mùa, Nội vụ Phủ sẽ gửi tới những chiếc kẹp tóc được chọn.
Vòng đi vòng lại, tuần hoàn lặp lại, ngày tháng trôi qua bình đạm như nước chảy. Phảng phất chỉ là một cái chớp mắt, một năm liền như vậy đi qua, cái gì cũng đều chưa từng lưu lại, chỉ có cây phượng hoàng ở trong điện một năm cao bằng một năm.
Mà ở ngoài cung nhặt được một thiếu niên xa lạ là chuyện mới lạ nhất, thú vị nhất mà nàng từng gặp.
Như sợi dây xích đầy màu sắc mà nàng có được khi lên năm, sợi dây chuyền chín mắt xích khó cởi ra khi nàng lên bảy, khi trộm giấu đi bộ Hồ phục mới lạ thú vị khi lên mười hai.
Nàng luyến tiếc cứ như vậy mà từ bỏ. Vì thế Lý Tiện Ngư kiên trì.
“Lâm Uyên là người đặc biệt nhất mà ta gặp được. Khác với những người trong cung.”
Nàng nói: “Ta muốn giữ hắn lại.”
Trúc Từ á khẩu không trả lời được.
Lý Tiện Ngư cũng chuyển hướng nói chuyện: “Trúc Từ, ta có chút mệt mỏi, chúng ta nhanh trở về tẩm điện nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Trúc Từ chỉ đành phải gật đầu, lấy chiếc kẹp tóc màu bạc để thắp sáng ngọn nến đỏ trong đèn lồng gió một lần nữa.
Hai người cầm đèn quay trở về, ánh sáng màu cam ấm áp trôi đi rồi dần dần tan biến ở chỗ sâu trong hành lang.
Bóng đêm trở về.
Thiếu niên ngồi dựa ở trên cây phượng trầm mặc thu hồi tầm mắt.
Thú vị sao?
Người giống như hắn.
Đầu ngón tay thiếu niên dừng lại ở trên chuôi đao bên hông đã dính vô số máu tươi, ánh mắt nhàn nhạt.
Hắn cũng không thể lý giải suy nghĩ của Lý Tiện Ngư.
*
Giờ Thìn hôm sau, xa xa có tiếng nước chảy róc rách, tấm bình phong nhà ngang bị người gõ vang.
Gian ngoài truyền đến âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ: “Lâm Uyên, ngươi đã dậy chưa?”
Là giọng của Lý Tiện Ngư.
Mặc dù đêm qua canh ba mới ngủ, nhưng hôm nay nàng vẫn rất đúng giờ như cũ.
Lâm Uyên nhàn nhạt giương mắt lên, đem loan đao đã chà lau một nửa trong tay đeo ở bên hông, đứng dậy mở tấm bình phong ra.
Ngoài trời, ánh nắng xinh đẹp. Lý Tiện Ngư đứng trước cửa đợi hắn.
Thiếu nữ vẫn còn mặc áo ngủ đêm qua, trên tay xách đèn, hôm nay lại quy quy củ củ đổi một bộ váy xa tanh màu bạc hoa văn mây nhạt rất chỉnh tề, khuy ngọc trai trắng như tuyết được đóng chặt, che lại chiếc cổ tinh tế. Mái tóc đen không còn được xõa sau lưng mà đã được cuộn thành một búi hoa huệ tinh xảo, trên đầu cài một chiếc trâm bằng ngọc chạm trổ hình chuồn chuồn.
Lý Tiện Ngư lại không ngẩng đầu, vẫn buông mắt như cũ, nhìn nửa tấm ván gỗ đã cũ ở hành lang.
“Lâm Uyên, khi ngươi thức dậy đã mặc xong y phục chưa?” Nàng nhỏ giọng hỏi. đọc truyện trên app tyt
Lâm Uyên trầm mặc, nhàn nhạt theo tiếng: “Ừm.”
Lúc này Lý Tiện Ngư mới nâng mắt lên, đầu tiên là cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, xác nhận hắn thật sự đã mặc xong y phục, lúc này mới cong mi cười rộ lên: “Ngươi thức dậy là tốt rồi.”
“Hiện giờ vừa đến giờ Thìn, chúng ta đi báo danh ảnh vệ, khi trở về còn có thể ăn điểm tâm nóng hổi.”
Lâm Uyên vẫn chưa dịch bước. Hắn đem tầm mắt dừng ở trên cặp mắt cười như hạnh hoa của Lý Tiện Ngư, bình tĩnh nói: “Nếu như ta đoán không sai thì sau khi đi báo danh ảnh vệ sẽ rất khó để sửa đổi.” ( truyện đăng trên app TᎽT)
Lý Tiện Ngư hơi hơi kinh ngạc, làm như tò mò vì sao hắn lại biết.
Nhưng chợt, nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Đây là quy củ trong cung. Nhưng, ta đáp ứng ngươi, ba tháng sau sẽ thả ngươi rời đi thì nhất định sẽ làm được.”
Lâm Uyên nói: “Công chúa có hối hận?”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, lại mở miệng lần nữa, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Người trong cung luôn nói lòng người hay thay đổi, nếu thời gian dài, ta cũng không thể đáp ứng ngươi, dù sao, ta cũng không biết mười năm sau ta sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.
Nàng nói lại nhấp môi cười rộ lên: “Nhưng mà chỉ là ba tháng ngắn ngủn, còn có thể thay đổi thế nào chứ?”
“Ta hiện tại không cảm thấy hối hận. Ba tháng sau, nhất định cũng giống như vậy.”
Lâm Uyên rũ mắt nhìn nàng, không lập tức trả lời.
Nơi xa tiếng nước nhỏ giọt rỉ ra lại vang lên khe khẽ vài hồi, cuối cùng lại trở về yên tĩnh.
Lý Tiện Ngư nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, lại lần nữa nhấc tà váy lên, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến dưới hành lang.
Nàng quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên đứng ở trong phòng tối, cười thúc giục: “Đi thôi.”
“Nếu không đi sẽ không về kịp để ăn đồ ăn sáng.” Ánh nắng vàng nhẹ của mùa thu xiên xiên rơi trên sườn mặt của nàng, ấm áp mà nhu hòa.
Lâm Uyên trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn nâng bước đuổi kịp.
*
Ảnh vệ ty ở góc Đông Bắc của cung điện, cách Điện Phi Hương của Lý Tiện Ngư cũng không quá xa, có điều chỉ cách một chén trà.
Lý Tiện Ngư bước vào trong đó, thủ lĩnh ảnh vệ Khương Vô sớm đã chờ ở đây.
“Công chúa.” Hắn tiến lên khom mình hành lễ.
Lý Tiện Ngư nâng lên lông mi nhìn về phía hắn.
Nam tử trước mắt đeo một chiếc mặt nạ sắt màu xám lạnh lùng, không thể nhìn ra khuôn mặt và tuổi tác, ngoại trừ một đôi mắt sau chiếc mặt nạ đặc biệt sắc bén.
Hắn quanh năm đều là bộ dạng này.
“Ti chánh.”
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng nói: “Ta nhớ rõ mấy ngày trước đây, ti chánh sai người tới Điện Phi Hương đưa lời nhắn. Nói là nhóm ảnh vệ trong ti chánh đều bị Ninh Ý Hoàng tỷ lấy đi. Những người ám vệ còn lại còn chưa được huấn luyện, chỉ có thể tạm thời chọn một người trong cận vệ thay thế hắn."
Nàng đứng sang một bên để Khương Vô có thể nhìn thấy Lâm Uyên ở phía sau: “Hiện giờ ta đã mang theo người tới đây, chỉ cần ti chánh ghi tên cho hắn ta.”
Nàng cố gắng hết sức để lời nói của mình nghe có lý, nhưng trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Dù sao Lâm Uyên lai lịch không rõ, thậm chí cả giấy chứng minh thân phận cũng không có. Trong cung, nhưng chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.
Mà Khương Vô nắm giữ Ti ảnh vệ mười mấy năm, cũng tuyệt không phải là người nhân từ nương tay.
Ánh mắt Khương Vô sắt bén đảo qua hai người, khi mở miệng âm thanh khàn khàn, như là giọng nói từng bị tổn thương: “Các ảnh vệ khác mấy ngày nữa sẽ có thể huấn luyện tốt. Công chúa cần phải suy nghĩ lại không?”
“Ta đã nghĩ kỹ rồi. Làm phiền ti chánh.”
Lý Tiện Ngư nói xong liền đem bàn tay trắng đưa vào túi áo, nắm mấy tờ ngân phiếu. Nàng đã lên kế hoạch dùng số tiền này từ sáng sớm. Hiện giờ, đang chờ Khương Vô ra giá.
Hy vọng hắn không cần giở công phu sư tử ngoạm thì tốt. Khiến nàng ngoài ý muốn chính là, Khương Vô chỉ khẽ gật đầu liền đem cẩm sách trong tay mở ra.
Mấy chữ Gia Ninh công chúa Lý Tiện Ngư ở phía trên, ở phía dưới đã viết xong một cái tên.
Lâm Uyên.
Cùng với đó còn có một cây ngân châm.
Lý Tiện Ngư cúi đầu nhìn lại, thấy trên trang sách rậm rạp tất cả đều là tên nhóm ảnh vệ, trên mỗi cái tên, còn phân biệt dấu vân tay bằng máu.
Cây ngân châm này dùng để làm gì cũng không khó đoán.
Nàng còn chưa mở miệng, Lâm Uyên đã tiếp nhận ngân châm. Sau đó một giọt máu tươi dừng ở trên chữ, lại ấn thật mạnh xuống, hóa thành một vòng ấn.
“Tên đã hoàn thành.”
Khương Vô thu hồi cẩm sách, bình tĩnh đứng dậy: “Công chúa có thể trở về.”
Lý Tiện Ngư cầm ngân phiếu tay khẽ dừng lại, có chút kinh ngạc: “Cứ như vậy liền xong sao? Cái khác không cần sao?”
Đã không hỏi thân phận của Lâm Uyên, cũng không hỏi bạc của nàng. Hết thảy quá thuận lợi, có chút không thể tưởng tượng.
Khương Vô mười ngón đan xen, một đôi con ngươi sắc bén nhìn về phía nàng: “Công chúa còn muốn cái gì?”
Tầm mắt Lý Tiện Ngư dừng ở loan đao treo bên hông của Lâm Uyên.
“Chuôi đao này đã bị uốn cong, ngươi muốn đổi một cái mới hay không?” Nàng nhỏ giọng nói với Lâm Uyên: “Hiện giờ ở Ảnh Vệ Ti, ngươi muốn đổi dạng binh khí gì cũng có. Nếu như trở về Điện Phi Hương thì chỉ có đao cắt thịt của nhà bếp.”
Lâm Uyên gật đầu, lưu loát cởi loan đao bên hông xuống, ném ở trên án.
Chuôi binh khí này đối với hắn mà nói, xác thực không tiện tay.
Khương Vô vỗ tay, một nam tử thân xuyên võ bào màu xám nhạt chợt từ chỗ tối hiện thân.
“Dẫn hắn đi đến kho binh khí.”
Nam tử ôm quyền lĩnh mệnh, mang Lâm Uyên đi tới hậu viện.
Lý Tiện Ngư yên lặng nhìn bóng lưng của hai người hoàn toàn biến mất sau cửa, cho rằng đã không còn nghe được ở đây nói chuyện, sau đó quay người nhẹ giọng nói: “Ti chánh, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi —— ảnh vệ ngày thường, đều phải làm cái gì?”
Khương Vô đáp: “Ảnh vệ, xem tên đoán nghĩa, đó là cái bóng của công chúa. Giấu ở chỗ tối, vì công chúa mà sinh, vì công chúa mà diệt.”
“Công chúa có thể phân phó cho bọn họ làm bất luận chuyện gì.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nâng lên lông mi.
Bất luận chuyện gì sao?
Vậy đêm qua nàng nói với Lâm Uyên, trách nhiệm của ảnh vệ là bảo hộ nàng, hẳn là xem như không lừa hắn đi.
Nàng nhẹ chớp chớp mắt, thừa dịp Lâm Uyên còn chưa trở về, lại nói: “Còn có một việc. Ở nơi này của ngươi có thể làm giấy chứng minh thân phận mới không?”
“Có thể.” Khương Vô trả lời: “Có thể lấy giả đánh tráo.”
Lý Tiện Ngư lại lắc đầu: “Không cần lấy giả đánh tráo.”
Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần là một thân phận có thể tự do hành tẩu ở trên đời là được.”
Nàng nhỏ giọng truy hỏi: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên là có thể.” Phía sau án kỉ, Khương Vô ngắn ngủi cười một tiếng, cặp mắt sắc bén kia lại không có ý cười: “Nhưng công chúa, đây là một cái giá khác.”
Ngược lại Lý Tiện Ngư lại thở phào nhẹ nhõm. Thái độ vừa rồi của Khương Vô khiến nàng có chút sợ hãi.
Rốt cuộc trong cung luôn là như vậy. Đằng sau những lợi ích vô cớ, phần lớn đều cất giấu đủ loại kiểu dáng tính kế, người chiếm chỗ tốt nhiều nhất là người trả giá lớn nhất.
Ngược lại, việc đòi bạc thẳng thắn như vậy khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn. Vì thế nàng hỏi: “Ti chánh muốn bao nhiêu bạc?”
Khương Vô dựng thẳng lên ba ngón tay.
Lý Tiện Ngư nói: “Ba trăm lượng?”
Âm thanh Khương Vô bình đạm: “Không, là ba ngàn lượng.”
Lý Tiện Ngư vừa mới buông ra trái tim lập tức lại nhấc lên: “Ba ngàn lượng?”
Nàng khiếp sợ: “Ti chánh đang nói đùa với ta sao…… Ta làm sao có nhiều bạc như vậy? Hơn nữa, bất quá là một tờ giấy chứng minh thân phận mà thôi, làm sao lại giá trị nhiều bạc như vậy?”
Khương Vô nói: “Bởi vì công chúa muốn chính là ‘ thật ’ mà không phải là ‘ giả ’. Để bịa ra ngày sinh, quê quán và họ hàng của một người, để hắn ta xuất hiện trên thế gian một cách liền mạch, rồi để hắn ta lặng lẽ bước ra khỏi cung điện, phải làm bao nhiêu việc, phải mở bao nhiêu khớp, công chúa chưa bao giờ nghĩ về nó sao?”
Khương Vô nhìn nàng, bình đạm nói: “Nếu công chúa không có bạc, thuộc hạ cũng không thể ra sức.”
Lý Tiện Ngư đành phải nói: “Vậy chờ ta chuẩn bị đủ bạc rồi lại đến tìm ngươi.”
Khương Vô đối với chuyện này cũng không hy vọng gì, chỉ cung kính đồng ý liền không nói chuyện nữa.
Lý Tiện Ngư cũng an tĩnh ngồi ở ghế, chờ Lâm Uyên trở về.
Không bao lâu, tấm bình phong một lần nữa bị người đẩy ra. Lý Tiện Ngư xoay người nhìn lại, thấy thiếu niên huyền y cầm kiếm mà đến.
Thanh kiếm trong tay hắn dài khoảng ba thước, rộng hai tấc. Toàn thân không có trang trí nhưng đen nhánh sáng ngời, phảng phất làm bằng sắt đen.
Lý Tiện Ngư chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cổ tay đau nhức. Lý Tiện Ngư nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Thanh kiếm này thoạt nhìn rất nặng, ngươi cứ cầm như vậy mà không nặng sao?”
Lâm Uyên vẫn chưa đáp lại, chỉ tùy ý thay đổi tư thế cầm kiếm.
Thanh kiếm dài ba thước lại ở trong tay hắn rút ra một đạo kiếm hoa lưu loát, nhẹ tênh như không có gì.
Ánh mắt Lý Tiện Ngư khẽ sáng ngời. Nàng nhớ đến vị tướng quân mà nàng thấy múa kiếm vào ngày đầu năm mới.
Lặng như hổ rình, động như rồng bay, vô cùng kinh diễm.
Chỉ tiếc là, không thể thấy thường xuyên được.
Nhưng nếu là Lâm Uyên, thời điểm hắn luyện kiếm, có phải nàng cũng có thể ở bên cạnh đi theo coi một đoạn không? Tâm tình Lý Tiện Ngư nhảy nhót lên.
Nàng mỉm cười: “Không thể cứ cầm mãi như vậy được. Vài ngày nữa, khi các thợ thủ công trong cung đến sửa mái cung điện, ta sẽ để họ làm giá đỡ kiếm ở phòng bên cạnh của ngươi.”
“Ngươi thích loại gỗ gì? Hoa lê? Hay là toan chi?”
Lâm Uyên chưa mở miệng, Khương Vô lại đột ngột hỏi: “Công chúa để hắn ở nhà ngang?”
Lý Tiện Ngư chuyển tầm mắt qua, khẽ gật đầu: “Phía tây sảnh còn trống rất nhiều phòng, ta để hắn ở trước.”
Nàng nói hơi dừng lại, có chút chần chờ: “Chỉ là một gian nhà ngang thôi. Này hẳn là, không có vi phạm quy củ gì ở trong cung đi?”
Khương Vô lấy đốt ngón tay gõ gõ cẩm sách mới vừa rồi đặt tên, từng câu từng chữ mà lặp lại nói: “Ảnh vệ, là cái bóng của công chúa, đi theo bên cạnh công chúa, một tấc cũng không rời.”
Hắn tăng thêm ngữ thanh: “Ban đêm, cũng không ngoại lệ.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.
Một lát sau, nàng mới hiểu được ý của Khương Vô, kinh hãi giương mắt lên.