Trần Mặc không hé răng, buông cổ tay cô ra, nắm lấy cằm cô rồi nhìn cô, không nói chuyện.
Lòng bàn tay của anh hơi nóng, đặt trên cằm cô. Lâm Kiều vùng vẫy hai lần nhưng không tránh né.
Cô rút tay về, chui vào vạt áo sơ mi của anh sờ eo anh, lòng bàn tay ấn trên lưng anh, ngẩng mặt lên hôn lên khóe miệng anh.
Trần Mặc hơi ngửa đầu, nụ hôn của cô rơi xuống cằm anh. Lâm Kiều không nghĩ rằng anh sẽ đột nhiên ngửa đầu lên như vậy, trốn tránh cũng không kịp, ngay lúc hàm răng va vào cằm anh, cô biết chắc chắn môi dưới sẽ bị xước.
“A...” Lâm Kiều buông anh ra, lui về sau nửa bước, che miệng lại kêu lên một tiếng.
“Sao anh lại né tránh?” Cô nâng chân dẫm lên chân anh một cái. Cách một tầng cát mịn, không đau, chỉ là có chút ngứa nhè nhẹ.
Lâm Kiều cũng cảm thấy không đau, cô khẽ nhích chân, dùng gót chân dẫm anh: “Em hôn anh, anh trốn gì chứ?”
Cô dẫm rất mạnh, Trần Mặc hít một tiếng, vội nhích chân lui về sau hai bước.
Lùi lại xong mới cảm thấy không ổn, anh bèn đến gần hỏi cô: “Đụng phải chỗ nào rồi?”
Lâm Kiều liếm nơi bị đụng phải, duỗi tay đấm nhẹ lên vai anh: “Anh trốn cái gì? Chắc chắn bị xước rồi, em nếm thấy mùi máu tươi.”
Vừa dứt lời, cô lập tức quay đầu đi về phía xe.
Nơi bị cô đấm không hề đau cũng không hề ngứa, nhưng Trần Mặc vẫn giơ tay lên xoa nhẹ. Anh nhìn Lâm Kiều, cô đưa lưng về phía anh, bóng người mặc áo thun trắng bước nhanh trong bóng đêm. Gió biển thổi qua làm tóc mai trên trán anh đong đưa, tóc đã hơi dài, quét tới quét lui trên mí mắt có chút ngứa. Anh vuốt tóc, nghe thấy Lâm Kiều nặng nề hừ một tiếng.
Anh ngẩng đầu, Lâm Kiều ngồi ở trên ghế phụ, một chân đạp lên mặt đất, vịn cửa xe gọi anh: “Trần Mặc! Anh không phải người mà! Thật sự chảy máu rồi nè!” Rõ ràng là giọng nói đầy tức giận, nhưng anh lại nghe ra có một chút làm nũng.
Lại nói tiếp, hình như từ trước nay anh không chú ý đến giọng nói của Lâm Kiều, không đúng, không phải từ trước nay chưa từng chú ý, mà là hiện tại anh đã quen rồi.
Lần đầu khi Lâm Kiều ở quán bar đến gần anh, ghé vào bên tai anh nói chuyện. Cảnh vật chung quanh quá ồn ào, bên cạnh còn có lời trêu ghẹo của mấy đồng nghiệp. À, nói đến trêu ghẹo, mấy đồng nghiệp đều rất kinh ngạc vì một người chưa bao giờ đến hộp đêm hay quán bar như anh lại tìm được bạn gái ở nơi đó, hơn nữa quan hệ của hai người còn rất ổn. Khi đó bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không suy diễn lung tung, chỉ đơn giản là chọc ghẹo.
Khi đó anh đang cụng ly bia với đồng nghiệp, không có say, chỉ là có chút thả lỏng, dựa vào lưng ghế sô pha nói chuyện với bọn họ.
Lâm Kiều dừng lại phía sau ghế sô pha anh đang ngồi, vỗ bờ vai của anh, anh quay đầu lại nhìn cô một cái.
Người xa lạ.
Anh nhướng mày, ý là có việc sao.
Lâm Kiều khom lưng, làm lơ tiếng ồn ào, duỗi tay che bên miệng và áp vào bên tai anh nói chuyện.
“Anh đẹp trai, cùng uống một ly nhé?”
Giọng điệu không nhẹ không nặng, còn mang theo chút ngả ngớn, lại ở trong hoàn cảnh ồn ào như vậy tiến thẳng vào trong lòng anh.
Bây giờ rất khó nhớ lại lúc đó anh đã nghĩ gì khi nghe được lời này, có lẽ là hoàn toàn không suy nghĩ gì cả. Cũng giống như hôm nay vậy, chỉ là nhất thời hứng thú cảm thấy thú vị.
Biết rõ cô sẽ tức giận, nhưng vẫn né tránh. “Trần Mặc!” Cô lại gọi anh.
Trần Mặc lên tiếng đáp lại, hạt cát mịn màng dưới chân vẫn còn ấm áp, mỗi một bước đi hạt cát đều dính đầy trên bàn chân, rất thoải mái.
Lâm Kiều soi đi soi lại chiếc gương nhỏ trên kẹp che nắng trong xe ô tô, môi dưới thật sự bị xước một chút, máu đã đông lại, nhưng vẫn hơi đau.
Cô liếm miệng vết thương, quay đầu nhìn Trần Mặc đang lại gần. “Anh còn cười!” Cô gấp kẹp che nắng lại, trừng mắt liếc anh một cái.
Đèn trong xe sáng lên, cô ngược sáng, mái tóc lộn xộn xõa trên vai được bao phủ bởi một lớp ánh sáng. Anh đứng yên, phủ tay lên bàn tay đang nắm cửa xe của cô, hỏi: “Đau lắm sao?”
Lâm Kiều hừ một tiếng, trở ngược tay nắm lấy bàn tay anh rồi siết chặt, nói: “Đau! Đau lắm đó!”
Trần Mặc nhìn cô, không nói chuyện.
Lâm Kiều lại hừ một tiếng, nhéo nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Sao lại không nói gì?”, Cô nghiêng đầu, tiến đến trước mặt anh, nhìn nét mặt của anh: “Lúc này anh phải an ủi em chứ.”
Trần Mặc duỗi tay véo nhẹ gương mặt cô: “Không cần xin lỗi sao?” “Không cần, mau an ủi em đi.”
“Anh nên an ủi thế nào đây?”
“Ngốc thật đấy.” Lâm Kiều ngồi dậy, hai tay nâng mặt anh lên đặt một nụ hôn khẽ lên môi anh, lúc sắp rời đi còn cắn nhẹ vào môi dưới của anh. Cô nhìn thẳng vào anh, chóp mũi cọ chóp mũi anh, giọng nói của cô bỗng nhỏ lại, như là đang thì thầm: “Hôn em đó.”
Trần Mặc vươn tay, đỡ sau gáy của cô, cúi đầu hôn cô.
Anh nhắm hai mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng chui vào miệng cô, trong lúc lơ đãng mở mắt ra vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Kiều. Anh ôm lấy eo cô, giơ tay che đôi mắt của cô, giọng nói nhẹ nhàng ra lệnh: “Nhắm mắt lại.”
Lâm Kiều nhắm mắt lại trong lòng bàn tay anh, nghe tiếng sóng biển, duỗi tay ôm lấy eo anh rồi phủ lên mông anh, Trần Mặc cắn nhẹ vào đầu lưỡi của cô.
Lâm Kiều hừ một tiếng, lưu luyến dời tay sang chỗ khác, ôm lấy eo anh. “Về nhà đi.” Trần Mặc buông cô ra, cụng vào trán cô, nói.
Lâm Kiều giơ tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái, ám chỉ hỏi anh: “Sao lại về? Cứ thế về sao?”
Trần Mặc không nói lời nào, chỉ rũ mắt nhìn cô.
“Bên này không xe cũng không có ai.” Lâm Kiều ngồi vào ghế phụ, nhấc chân móc chiếc quần short của anh: “Anh có làm không?”
Anh vẫn không nói lời nào, đứng một hồi rồi duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của cô: “Toàn là hạt cát thôi.” Anh nhẹ nhàng phủi hạt cát dính trên bàn chân cô.
Lâm Kiều mỉm cười vùng vẫy, nhưng không né tránh, mắt cá chân bị anh nắm chặt trong tay. Cô đổi sang chân khác đạp lên phần nhô ra giữa hai chân anh, nhẹ nhàng cọ xát. Hạt cát cọ vào quần đùi vải bông, rào rạt rơi xuống hết.
Trần Mặc bắt lấy chân cô, nắm hết hai mắt cá chân của cô lại, kéo cô tới gần mình.
Lâm Kiều bị kéo đến suýt chút nữa rơi khỏi ghế dựa, cô ai da một tiếng vịn ghế ổn định lại cơ thể. Trần Mặc lập tức đè tới. Cô thuận thế dùng hai chân kẹp lấy eo anh, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào anh.