Nghe anh gọi mình, cô nhéo bàn chân anh ừ một tiếng. “Kiều Kiều…” Anh lại gọi.
Lâm Kiều đứng lên, ngồi xuống bên cạnh anh, cởi bỏ dây lưng của anh rồi ngước mắt lên hỏi: “Thật sự chỉ uống một ly?”
Trần Mặc nằm ngửa trên giường, không biết là nóng hay là do mùi rượu dâng lên, gương mặt anh ửng đỏ. Mắt kính trên mũi bị lệch, anh híp mắt giơ tay cởi cúc áo sơ mi: “Chỉ một ly.”
“Rượu trắng à?” Uống bia thì chắc không đến mức này.
Hôm bọn họ quen nhau anh cũng chỉ uống một ly bia, vẫn có thể tỉnh táo nói chuyện phiếm với cô.
“Ừm, 53 độ.”
“...Vậy anh nhớ ra nhà ở đâu cũng giỏi đấy.”
Lâm Kiều rút thắt lưng của anh ra cầm trong tay, có chút bất lực: “Anh về thế nào?”
“Thì đi về.”
“...Em hỏi anh đi từ nhà hàng về như thế nào?”
Cô cầm thắt lưng, gấp lại rồi quất nhẹ vào bụng dưới của anh.
Trần Mặc mở mắt ra, không biết chuyện gì đang xảy ra, khóe mắt ửng đỏ. Anh nhếch môi cười: “Bọn họ… đưa anh đến cổng chung cư, anh tự đi lên.”
Lâm Kiều nhìn dáng vẻ này của anh, đáy lòng khẽ rung động, cô vứt thắt lưng rồi bò lên người anh, tháo mắt kính của anh xuống, xoa mặt anh, hỏi: “Sao không gọi điện bảo em xuống đón anh?”
Anh lắc đầu, lập người mở to mắt nhìn cô: “Buồn ngủ.”
Lâm Kiều cười duyên: “Vậy ngủ đi.” Cô ngồi dậy đặt mắt kính của anh lên tủ đầu giường, sau đó quay người lại cởi quần áo cho anh.
Điều hòa trong phòng ngủ được bật lên, nhiệt độ ổn định 22 độ, thế mà Lâm Kiều cởi quần áo cho anh xong lại toát cả mồ hôi. Cô ôm bộ đồ vest của anh đứng trước giường, cúi đầu nhìn Trần Mặc đang nằm trên giường. Anh nhắm hai mắt ngủ rồi, chỉ mặc một chiếc quần lót góc bẹt.
Cô thử kéo cái chăn bị anh đè dưới người, hoàn toàn không thể kéo được… Vì thế cô đành đến phòng ngủ cách vách lấy một cái chăn mỏng đắp lên cho anh.
Ban đêm 12 giờ rưỡi, Lâm Kiều bước ra khỏi phòng tắm, thay một chiếc váy hai dây màu đen đi vào phòng khách. Cô tắt đèn, sau đó lại ngồi vào chỗ cũ, đốt một điếu thuốc, ôm laptop mở nhạc, vừa nghe nhạc vừa mở tài liệu viết tiểu thuyết.
Công việc của cô không phải cái này, viết tiểu thuyết được xem là sở thích, lúc nào nhàm chán cô sẽ viết chơi, có người xem thì vui, không có ai xem cũng không sao. Thật ra cẩn thận ngẫm lại, hình như cô vẫn luôn có tính cách như vậy, không quá quan tâm chuyện gì, cảm thấy sao cũng được.
Sau khi cô tốt nghiệp cũng vậy, không vội vàng đi tìm công việc, nói là làm việc trong quán của bạn nhưng thật ra chơi một thời gian, mỗi ngày đi làm không có áp lực gì, sau khi tan làm sẽ đi ăn uống vui chơi gì đó với bạn bè.
Cũng quen bạn trai, nhưng đều không quá lâu.
Cho nên khi cô đưa Trần Mặc đến gặp mấy người bạn của cô, bạn của cô đều không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nói: À, thì ra đây là mẫu hình cậu thích.
Trần Mặc là mẫu hình gì? Lâm Kiều không nghĩ ra.
Ngày từ đầu cô cảm thấy anh là kẻ lưu manh giả danh trí thức, sau đó lại cảm thấy anh trí thức thật. Dù sao cũng rất mâu thuẫn, nhưng có thể hiểu được, vì con người vốn dĩ rất phức tạp mà.
Trần Mặc phức tạp, Lâm Kiều cũng phức tạp, con người đều rất phức tạp, không phải chỉ một hai chữ là có thể khái quát được toàn bộ.
Nhưng lúc trước Lâm Kiều có chút khó hiểu. Sao chỉ sau một giấc ngủ, người này đã thay đổi?
Là thời gian hiền triết của người này tương đối lâu? Hay là kéo quần lên thì không nhận người ta nữa?
Khi đó Trần Mặc mới chuyển nhà, phòng ở vừa được trang hoàn xong, bên trong ngoài đồ nội thất ra thì ngay cả bồn cây trầu bà cũng không có.
Cho người ta cảm giác tựa như… Tựa như một ngôi nhà mẫu.
Lâm Kiều theo anh về nhà, ở cửa, anh khom lưng lấy một đôi dép nam cho cô: “Xin lỗi, trong nhà không có dép lê kiểu nữ.”
Lâm Kiều à một tiếng, đi theo sau anh vào phòng khách. Túi xách trên tay được tùy ý ném lên sô pha, sau đó cô ngồi lên tay vịn ghế nhìn Trần Mặc, nhìn anh cởi áo vest ngoài ra, rút bỏ cà vạt đi vào phòng ngủ.
Cô nhìn quanh phòng khách, phía dưới TV màn hình phẳng lớn là hai cái điều khiển từ xa. Trên bàn trà là mấy cái ly sứ úp ngược, ngay cả cái lót đế ly cũng không có. Trang trí khá quy củ, không thể nói quá xuất sắc, lại không có chỗ nào đáng để chê.
“Trong tủ lạnh có nước.” Giọng anh từ trong phòng ngủ truyền ra, Lâm Kiều không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Cô ngồi trên tay vịn ghế sô pha lắc chân, tay vắt trên lưng ghế, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Cô đứng lên đi về phía phòng ngủ, đứng ở cửa phòng ngủ. Cửa không đóng lại, Trần Mặc đang đứng cởi đồ trước giường, áo sơ mi cởi ra bị anh ném lên giường. Anh để trần thân trên, khom lưng cởi quần, phần lưng theo động tác của anh hơi nhô lên một chút.
Cô dựa vào khung cửa, ngả ngớn hút sáo, cũng không vang lắm, nhưng lại có thể tạo nên dấu ấn trong căn phòng yên tĩnh trống trải này.
Trần Mặc cầm quần, thẳng lưng quay đầu lại nhìn cô, trên mắt kính có ánh lên tia sáng xanh.
“Dáng người không tệ.” Lâm Kiều cười duyên.
Trần Mặc cũng cười, đẩy mắt kính lên một chút, nhặt chiếc áo sơ mi trên giường rồi đi đến tủ quần áo treo lên, ngẫm nghĩ thế nào đó, anh lại lấy ra, ném vào cái giỏ mây chứa đồ.
Lâm Kiều đi vào phòng ngủ, ngồi lên giường, nhìn bóng lưng của anh. Quần lót góc bẹt bao lấy bờ mông anh, vừa săn chắc lại no đủ. Cô sờ khăn trải giường, không nhịn được hỏi anh: “Công việc của anh bận như vậy mà vẫn có thời gian tập thể hình sao?”
Trần Mặc lấy một bộ đồ ngủ ra, cũng không quay đầu lại: “Tôi có thói quen chạy bộ ban đêm.”
“À.”
Im lặng một hồi.
Trần Mặc cầm hai bộ đồ ngủ quay đầu lại hỏi cô: “Ngại quá, trong nhà không có áo ngủ kiểu nữ. Cô muốn chọn bộ nào?”
Hai bộ đồ ngủ này ngoài có màu sắc khác nhau ra, kiểu dáng và kích cỡ đều giống nhau.
Lâm Kiều nhìn anh, đột nhiên bật cười: “Cuối cùng là tôi đến đây vì hẹn tình một đêm hay là đến nhà anh làm khách vậy?”
Trần Mặc không nói gì.
Lâm Kiều đứng lên đi đến trước mặt anh, kéo mắt kính của anh xuống nắm trong tay, nhìn vào mắt anh, nói: “Vừa rồi tôi đã muốn hỏi anh.”
Anh nhìn Lâm Kiều, híp mắt lại, chờ cô nói tiếp. Lâm Kiều cười duyên, đuôi mắt khẽ nhướng lên:
“Nhà anh có BCS không?”
Trên tủ đầu giường có để một cái đồng hồ báo thức bằng kim loại, kim giây chuyển động phát ra tiếng vang. Ngọn đèn nhỏ trên đầu giường sáng mập mờ, Lâm Kiều nằm trên giường chờ Trần Mặc quay trở về.
Đèn bên ngoài phòng khách vẫn sáng trưng, theo khe cửa phòng ngủ được mở ra, một tia sáng tứ giác chiếu vào. Cô nhìn trần nhà, nghe tiếng kim giây chuyển động, cảm thấy hôm nay mình có chút không
thích hợp.
Là gương mặt quá mức đẹp trai của Trần Mặc đã mê hoặc hai mắt cô ư? Hay là đầu óc của cô có vấn đề?
Cô suy nghĩ một hồi, quay người lại, đưa ra kết luận: Là đầu óc của cô có vấn đề rồi.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa cửa, Lâm Kiều ở trên giường ngồi thẳng người dậy, chờ anh đi vào.
“Ngại quá.” Anh cầm hộp BCS mới mua đi vào phòng ngủ.
Anh mặc quần đùi đen và áo thun màu trắng, vừa bước vào đã đặt BCS lên tủ đầu giường, sau đó đứng trước mép giường cởi quần áo.
Lâm Kiều nhìn anh, nghĩ thầm, nếu không phải người này có kỹ thuật tốt thì vừa nãy tôi đã bỏ chạy lấy người rồi.
Anh cởi quần áo xong, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiều.
Lâm Kiều không mặc áo ngủ mà anh đưa, cô đến đây để làm tình một đêm chứ không phải làm anh em cùng chung chăn gối với anh.
Cô nâng chân đạp lên đùi anh, vươn tay mở nút áo ngực: “Cởi tiếp đi chứ.” Cô ném áo ngực lên tủ đầu giường, ngửa cơ thể ra sau, chống tay lên giường nhìn anh.
Trần Mặc không nhúc nhích, anh chỉ còn một chiếc quần lót trên người.
Lâm Kiều dùng mũi chân cọ đùi anh, chậm rãi dời lên phía trên, đạp lên quần lót của anh rồi nhẹ nhàng chuyển động, ngước mắt cười hỏi anh: “Sao lại không cởi?”
Trần Mặc không hé răng, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá nhô lên của cô, đè người xuống.
Hai người quấn lấy nhau, sau một hồi rung động, Lâm Kiều thở hổn hển ôm cổ anh, xoay người đè anh xuống, chống bụng dưới ngồi quỳ trên người anh, hỏi: “Anh chưa có bạn gái thật à?”
Trần Mặc nhấp môi, nắm đùi cô kéo về phía trước, nâng cặp mông cô lên rồi thẳng lưng.
Lâm Kiều bị anh làm cho thở hổn hển không ngừng, suýt chút nữa đã ngã ngửa ra sau. Sau khi ổn định lại cơ thể, cô vươn tay véo đầu ti của anh.
“Hỏi anh đó, anh thật sự chưa có bạn gái à?”
Trần Mặc nâng cặp mông của cô lên, há miệng thở hổn hển: “Không có.” Lại đẩy lên hai lần, bổ sung thêm: “Bận.”
Lâm Kiều cúi người ghé vào người anh, ôm cổ anh thở dốc.
Hai người cứ thế làm một hồi, Trần Mặc vỗ mông cô: “Cô cũng chuyển động đi.”
“Tôi… không có sức lực.”
Trần Mặc làm như cười khẽ một tiếng, véo mông cô, nhẹ giọng hỏi: “Không có sức lực còn muốn ở phía trên?” Anh giơ tay đỡ phần lưng của cô rồi xoay người lại, đè cô xuống dưới, nắm hai cổ chân cô quấn vào eo mình.
Sau đó véo nhẹ vào nụ hoa mai của cô, cười nói: “Người ở trên phải có sức mới được.”