Men Say - Dũng Tây

Chương 30



“Ấy! Ngày hôm qua mẹ mới dọn dẹp phòng cho khách xong!”

“Ôi mặc kệ mặc kệ, con không khiêng nổi, để anh ấy ngủ ở đây đi.” Phòng cho khách cách phòng ngủ của cô vài bước chân, cánh tay phải của Lâm Kiều đã mỏi gần chết rồi, không thể kiên trì thêm một bước nào nữa. Cô và mẹ cùng dìu Trần Mặc đi vào phòng ngủ của cô, hai người đỡ anh nằm xuống giường.

“Mệt chết mất…” Lâm Kiều thuận thế quỳ gối xuống mép giường, thở hổn hển mấy hơi, quay đầu hỏi mẹ cô: “Ba con không uống say chứ ạ?”

Mẹ cô lắc đầu: “Cũng không say lắm, mẹ đỡ ông ấy về rồi, bây giờ đã ngủ say rồi.”

Lâm Kiều cúi đầu nhìn Trần Mặc, vỗ nhẹ lên gương mặt ửng hồng của anh, đưa tay gỡ kính mắt trên sống mũi anh xuống, quay đầu nhìn mẹ: “Ba con có vui không ạ?”

“Ông ấy thì có gì mà không vui chứ.” Mẹ cô lườm cô, nói: “Lúc con độc thân, ông ấy giục con đi xem mắt như giục cái gì vậy, bây giờ con quen bạn trai, ông ấy có thể không vui sao? Nhiều chuyện, đừng để ý đến ông ấy. Mẹ thấy rất tốt, cậu ấy…” Bà nhìn Trần Mặc, ngừng một chút.

“Trần Mặc ạ.” Lâm Kiều nhắc nhở bà.

“Mẹ cảm thấy Tiểu Trần này cũng không tệ.”

Lâm Kiều hừ khẽ, cầm gọng kính tròn mắt nhìn bà: “Mẹ mới gặp anh ấy được một lúc đã cảm thấy anh ấy không tệ rồi...”

“Ấy, sao con lại không biết tốt xấu thế chứ?” Mẹ cô giơ tay đánh vào bắp chân cô một cái: “Vậy nếu mẹ cảm thấy thằng bé không tốt, không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau thì con có vui không?”

Lâm Kiều nhìn bà ấy, nhoẻn miệng cười: “Mẹ đồng ý hay không đồng ý thì không đồng ý thôi, dù sao con và anh ấy cũng đã sống chung… Ôi!

Mẹ, con sai rồi, con sai rồi! Mẹ đừng cào con! Anh ấy đang ngủ đấy, tý nữa sẽ bị đánh thức mất…A!”

Lâm Kiều lăn vài vòng trên giường, xin tha: “Mẹ...”

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Mẹ dọn dẹp phòng cho khách sạch sẽ rồi, mau đi qua đó ngủ đi, ngày mai làm đồ ăn ngon cho con.”

Lâm Kiều ngồi xuống, nhìn mẹ mình đứng dậy đi ra ngoài rồi trở về phòng: “Rốt cuộc là ai làm phiền ai đây…”

“Mau đi ngủ đi!”

“Biết rồi, biết rồi ạ.” Cô kéo hai chiếc tất trên chân Trần Mặc xuống, nói: “Con thay quần áo rửa mặt cho anh ấy xong sẽ ngủ ngay.”

Mẹ cô đi được nửa đường thì như chợt nhớ tới chuyện gì đó, bà ấy vịn vào khung cửa dừng lại, quay đầu sang hỏi cô: “Nó có nôn không?”

Lâm Kiều vo chiếc tất thành hình tròn, ném vào rổ quần áo bẩn ở phía xa: “Không nôn ạ.”

“À, nhớ để ý đến nó chút…”

“Không có chuyện gì, nếu anh ấy buồn nôn sẽ biết tự mình đi nôn.” Lâm Kiều nhặt mắt kính rơi dưới giường lên, đặt lên tủ đầu giường, quay đầu lại nhìn mẹ cô: “Mẹ cứ yên tâm đi ngủ đi. Con dọn dẹp cho anh ấy một chút rồi cũng ngủ, ngày mai con còn muốn ăn đồ ăn sáng do mẹ làm nữa.”

“Không cần mẹ giúp à?”

“Không cần không cần, nửa đêm rồi, mẹ mau đi ngủ đi.” Lâm Kiều nhảy xuống giường chạy tới đẩy bà, kéo bà đi đến cửa phòng ngủ: “Ơ, lão Lâm lại ngáy ngủ ạ?”

Cô rướn người nhìn vào, ba cô đang nằm trên giường, đắp kín chăn ngáy rất hăng say.

“Không biết lớn nhỏ.” Mẹ cô kéo cô lại: “Mau đi ngủ đi!”

“Biết rồi, biết rồi ạ, con đi ngủ ngay đây, mẹ ngủ ngon ~” Lâm Kiều ôm mẹ hôn một cái rồi trở về phòng ngủ trong tiếng ghét bỏ của mẹ cô.

Lâm Kiều quay về phòng ngủ, đứng bên giường nhìn một lúc, suy nghĩ nên làm cách nào để cởi quần áo cho Trần Mặc.

Cô nghĩ một lúc mới nhớ ra, hành lý đựng quần áo của bọn họ vẫn đang ở trên xe.

Vừa nãy lúc mẹ cô nói đi xuống, cô còn định nhờ mẹ xách vali hành lý về giúp mình. Kết quả hai người vì đỡ Trần Mặc quá mệt mỏi nên đã quên mất.

Lâm Kiều ngồi ở bên giường nghĩ một lúc, tủ quần áo trong phòng ngủ của cô có đồ ngủ cô thường mặc trước đây, Trần Mặc có thể mặc tạm đồ ngủ của ba cô một đêm, sữa rửa mặt có thể dùng của mẹ cô trước, thế nhưng mỹ phẩm dưỡng da của cô vẫn đang để trên xe.

Phòng vệ sinh có thể có đồ trước đây cô sử dùng rồi để lại. Lâm Kiều đứng lên đi về phía phòng vệ sinh, nhớ ra hình như trước kia mẹ cô dọn dẹp phòng cô cũng từng hỏi qua cô có muốn bỏ chúng đi hay không.

Cô đã nói bỏ đi hay không bỏ nhỉ?

Lâm Kiều đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua bồn rửa mặt, hay lắm, bỏ đi rồi.

Ban đêm Trần Mặc tỉnh lại từ trong giấc mơ hỗn loạn, cổ họng khô khốc muốn chết, anh xoa cổ họng ngồi dậy khỏi giường, đưa tay mò tìm mắt kính.

Sờ soạng một lúc vẫn không tìm thấy tủ đầu giường, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng nước vòi sen phát ra trong phòng tắm.

Trần Mặc nuốt xuống ngụm nước miếng, mở miệng gọi một tiếng, âm thanh hơi khàn khàn: “Lâm Kiều.”

Không ai trả lời anh.

Trần Mặc nhờ ánh đèn từ phòng vệ sinh tìm thấy mắt kính, sau khi đeo vào anh lại đi tìm công tắc bật đèn. Có thể do đầu óc vẫn còn mê man, mắt đã nhìn thấy công tắc bật đèn nhưng tay anh làm cách nào cũng không thể chạm tới. Lặp đi lặp lại một lúc, cuối cùng anh cũng mất hết kiên nhẫn, xuống giường đi tìm nước uống.

Lâm Kiều đóng vòi hoa sen lại, cầm khăn tắm lau người.

Cô vừa lấy quần áo trong vali hành lý ra treo lên, chia mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm ra dọn dẹp xong, lại thay đồ ngủ cho Trần Mặc, cả người đầy mồ hôi, lớp trang điểm cũng bị trôi hết.

Lúc tẩy trang Lâm Kiều còn ngó ra nhìn Trần Mặc một lát, thấy anh không có dấu hiệu tỉnh lại, bèn cởi quần áo tắm rửa.

Cô quấn khăn tắm mở cửa phòng tắm ra, lúc nhìn thấy Trần Mặc, cô thật sự bị anh dọa sợ.

Lâm Kiều kêu một tiếng, khiến cho Trần Mặc cũng sợ hết hồn.

“Anh tỉnh rồi hả, sao lại không gọi em một tiếng.” Lâm Kiều sợ hãi vỗ ngực hỏi anh: “Có phải là không thoải mái không?”

Trần Mặc đỡ tường, nhịp tim đập vẫn còn chưa giảm xuống: “Anh gọi rồi.” Anh nhíu mày: “Lúc anh tỉnh lại em không có ở bên cạnh, anh không tìm thấy mắt kính, cũng không tìm thấy công tắc mở đèn.”

Lâm Kiều đi tới dìu anh: “Lúc em định đi tắm thấy anh ngủ rất say nên mới tắt đèn, cũng không nghe thấy anh gọi em, anh muốn nôn sao? Để em giúp anh.”

Trần Mặc lắc đầu: “Anh khát nước.”

Lâm Kiều cười khẽ: “Trên tủ đầu giường có nước đó, em biết anh tỉnh dậy sẽ khát nên cố ý đặt ở đấy.” Cô đỡ Trần Mặc ngồi xuống giường, đưa cốc nước cho anh.

Trần Mặc nhận lấy cốc nước, ngửa đầu uống hết nửa cốc. Lâm Kiều cầm lấy cái cốc để lại chỗ cũ, cô đưa tay xoa mặt anh, hỏi: “Còn khó chịu nữa không?”

“Hơi choáng.”

Lâm Kiều bật cười: “Anh còn biết choáng nữa sao, vậy anh có biết bây giờ trên anh có mùi gì không?”

Trần Mặc lắc đầu, Lâm Kiều khịt mũi, làm vẻ ghét bỏ véo mặt anh: “Toàn mùi rượu. Nếu không phải vì thương hại anh, còn lâu em mới cho anh ngủ ở trong phòng em.”

Trần Mặc không lên tiếng, dường như vẫn chưa phản ứng kịp.

Lâm Kiều buông lỏng tay, vỗ nhẹ lên vai anh, vén chăn lên đỡ anh nằm xuống: “Được rồi, anh ngủ đi.”

“Em đi đâu?”

Lâm Kiều đứng dậy vừa mới bước đi được một bước, Trần Mặc bỗng nhiên vươn tay kéo khăn tắm của cô, may là anh không dùng sức quá mạnh, cũng không kéo trúng khăn tắm, nếu không khăn tắm của cô đã bị anh kéo rơi mất.

“Em có thể đi đâu được chứ, em đi đắp mặt nạ xong rồi đi ngủ.” Lâm Kiều tránh khỏi tay anh, sờ khăn khô trên đỉnh đầu mình, nghĩ chờ cô đắp mặt nạ xong chắc tóc cũng sẽ khô.

“Em đi đâu ngủ?”

Lâm Kiều quay đầu lại nhìn anh, kính mắt trên sống mũi anh quên chưa lấy xuống, đôi mắt dưới tấm kính đang nhìn cô, cô vươn tay ra gỡ mắt kính mắt của anh: “Đi sang phòng cho khách ngủ, anh ngủ phòng ngủ của em, em chỉ có thể đi sang phòng cho khách ngủ.”

“Anh làm gì thế...Ôi!”

Trần Mặc bỗng nắm chặt cổ tay cô, kéo cô về phía mình, nhanh chóng lật người lại. Chờ đến khi Lâm Kiều kịp phản ứng lại, cô đã bị anh bao phủ trên người rồi. Trong tay cô vẫn còn cầm kính mắt của anh.

Lâm Kiều đẩy anh mấy cái: “Anh làm gì thế? Đứng lên.”

Hai tay Trần Mặc chống bên cạnh mặt cô, nhìn cô chằm chằm, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Anh có mùi sao?”

Lâm Kiều ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì cười to mấy tiếng, cô đưa tay vỗ eo anh: “Anh không hôi, không hôi, vừa nãy là em trêu anh chơi thôi, ha ha ha, anh mau đứng lên đi.”

“Em ngửi xem.”

“Em ngửi được rồi, em ngửi được rồi.”

Trần Mặc nhìn cô một lúc: “Vậy em hôn anh đi.” “….Trần Mặc, anh đừng có cợt nhả.”

Trần Mặc không nói lời nào.

“Nếu không anh cứ cợt nhả tiếp đi! Uống rượu xong mới có lá gan ve vãn người khác như anh thì tính là đàn ông gì chứ?” Lâm Kiều đẩy anh: “Anh đi xuống cho em.”

Trần Mặc không nói lời nào, cũng không chịu xuống, nhìn cô một lúc, thế mà lại buông tay hoàn toàn nằm trên người cô. Lâm Kiều suýt chút nữa tắc thở, cô lấy chân đạp anh mấy cái: “Anh đừng có giả bộ ngủ, anh mau đứng lên, em mệt mỏi cả ngày rồi, anh có biết anh nặng như thế nào không? Anh nhớ mình quay về bằng cách nào không? Là mẹ em đỡ, còn em cõng anh về đó!”

Lâm Kiều dùng sức đẩy anh mấy cái: “Em sắp bị anh đè chết rồi! Anh báo đáp ân nhân cứu mạng mình như vậy sao? A!”

Lâm Kiều đẩy anh một lúc, phát hiện anh vẫn không nhúc nhích nên bèn buông tay, lạnh lùng hỏi anh: “Anh có đứng dậy không?”

Cô nắm lấy cằm Trần Mặc, véo mặt anh: “Anh đừng giả bộ ngủ, mau đứng lên!”

Trần Mặc mở mắt ra, vẫn đè lên người cô, nhìn cô nói: “Ngủ chung đi.”

“… Anh thật sự muốn để em ngủ chung với anh? Hay chỉ đơn giản là muốn ngủ với em?” Nếu không phải phía dưới anh đang thúc vào cô, Lâm Kiều thật sự đã tin anh.

“Trần Mặc, đây là nhà em, phòng ngủ của em. Hôm nay là lần đầu tiên anh theo em về gặp mặt ba mẹ em mà anh đã muốn làm em trong phòng ngủ của em, lá gan của anh lớn như vậy sao?”

“Anh đứng lên, mấy ngày nữa quay về rồi làm sau.”

“Anh nhìn em làm gì? Anh có cọ nữa cũng không được, trong nhà không có bao cao su, không làm được.”

Hai người giằng co một lúc, Lâm Kiều chịu thua: “Anh đứng lên trước đã, em đi đắp mặt nạ rồi rửa mặt, thay đồ ngủ xong sẽ quay lại.”

“Đến lúc đó anh muốn em thế nào cũng được.” “Có được không?”

Cô chờ một lúc, đợi nửa ngày cũng không được đáp lại, bèn thử đẩy Trần Mặc một cái, lúc này mới phát hiện anh đã ngủ thiếp đi.

Lâm Kiều thở dài một hơi, đẩy Trần Mặc ra, đi xuống giường thay đồ ngủ, vừa thay đồ vừa quay đầu lại nhìn anh: “Vừa rồi nên quay lại dáng vẻ kia của anh, chờ anh tỉnh lại cho anh nhìn xem.”

Lâm Kiều thay đồ ngủ xong đi tới phòng vệ sinh đắp mặt nạ, sau khi ra ngoài, cô còn cầm điện thoại chụp cho anh mấy bức ảnh. Đắp mặt nạ và chăm sóc da xong, cô dém chăn cho Trần Mặc, vỗ nhẹ lên mặt anh rồi rời đi.