Men Say - Dũng Tây

Chương 9



Ngày tiếp theo là chủ nhật, lúc Lâm Kiều thức dậy thì Trần Mặc đã không còn ở trong phòng ngủ nữa.

Cô gọi Trần Mặc một tiếng, trở mình ôm chăn mỏng nằm thêm một lúc.

Rèm trong phòng ngủ đã được kéo xuống, ánh mắt trời bên ngoài theo khe hở của bức rèm chiếu lên mặt đất.

Cô nhắm mắt nằm trên giường, lại gọi Trần Mặc hai tiếng mới xoay người rời khỏi giường. Vừa mở cửa phòng ngủ ra thì đúng lúc Trần Mặc mới ra ngoài về mở cửa đi vào, xách theo hai hộp cơm đứng đổi giày ở bên cửa ra vào.

“Ồ, anh đi chạy bộ à.”

Trần Mặc ngẩng đầu, cô chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, đôi chân trần dẫm lên mặt đất, tay gãi tóc, híp mắt đứng ở cửa phòng ngủ quay đầu nhìn anh: “Em định đi tắm một cái, anh lấy quần áo giúp em được không?”

Thấy Trần Mặc không để ý đến mình, cô lại hỏi: “Anh mua gì vậy? Tào phớ hả?”

“Ừm, còn có bánh bao nhỏ nữa.” Anh đặt túi trên tay xuống bàn, quay đầu lại hỏi cô: “Cũng cần quần lót luôn sao?”

Lâm Kiều đi qua, mở túi ra rồi cúi xuống ngửi thử: “Thơm quá.”

“Chưa kéo rèm.” Anh che trước người Lâm Kiều, nhìn cô lấy một cái bánh bao nhỏ trong túi ra cắn một ngụm, sau đó anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Bên ngoài có thể nhìn thấy, em mặc quần áo vào đi.”

Lâm Kiều cắn bánh bao nhỏ, mơ hồ đáp lại một tiếng, vươn tay ra chui vào vạt áo của anh, véo lên bụng nhỏ của anh.

Trần Mặc nắm lấy tay cô: “Đi mặc quần áo vào.”

“Biết rồi biết rồi. Trên người anh vẫn còn mồ hôi đó, vừa chạm vào đã dính lên tay em.” Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, rút tay về rồi chùi nhẹ lên áo thun của anh, sau đó vòng qua sau mông anh, véo nhẹ qua lớp vải mỏng của chiếc quần đùi, hỏi anh: “Có muốn tắm cùng em không?”

Cô ngước mắt lên, Trần Mặc không có biểu cảm gì cả, trong ánh mắt phía sau mắt kính vận động khờ khệch là ảnh ngược gương mặt của cô. E bo o ktruyen. V n

“Hôm qua là anh tẩy trang cho em hả?” Lâm Kiều mở chốt bên cạnh vòi sen, thử độ ấm của nước.

Trần Mặc cầm quần áo tắm rửa của hai người vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Kiều. Cô đã thử độ ấm của nước xong, khom lưng nâng lên một chân để cởi quần lót.

“Là tự em tẩy trang.” Anh vươn tay nhận lấy quần lót cô cởi ra, ném lên bồn rửa, đổ vào chút nước.

Lâm Kiều ồ một tiếng, sờ mặt của mình, cười nói: “Em nói mà, sao có thể tẩy trang sạch sẽ như vậy.”

Trần Mặc không nói gì, cởi quần đùi thể thao và áo thun ra, ném vào sọt đồ dơ, bỏ quần lót vào bồn rửa tay rồi vò vò, quay đầu lại vươn tay ra: “Lấy cho anh chút nước giặt quần áo.”

“Đợi một chút.” Lâm Kiều xối ướt tóc dưới vòi hoa sen, ngửa đầu lên vuốt tóc, sau đó khom lưng lấy nước giặt quần áo, đứng ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng đụng anh một chút: “Để em giặt cho, khen thưởng vì anh chạy xa đi mua bánh bao nhỏ.”

“Tiện đường…” Trần Mặc bị cô đụng vào người làm lung lay, sau khi đứng vững lại, anh cúi đầu tháo mắt kính để lên bồn rửa tay, vươn tay xoa mái tóc ướt của cô: “Vừa rồi lúc anh về sắp đến nhà thì Viên Giai Di gọi điện cho anh hỏi là em tỉnh chưa, anh nói chưa, chút nữa em gọi lại cho cô ấy đi.”

Lâm Kiều vươn tay ấn xịt một ít nước giặt đồ lên quần lót trong bồn rửa tay, à một tiếng rồi cúi đầu giặt quần lót. Trong tiếng nước chảy, cô bỗng nhớ lại hôm qua Viên Giai Di có nói câu tối này dù thế nào cùng phải ngủ với bạn trai cô ấy một đêm, nhịn không được bật cười một tiếng.

Trần Mặc đứng dưới vòi hoa sen, ngửa đầu lên đón dòng nước, nghe thấy tiếng cười của cô, anh bước ra khỏi vòi hoa sen, lau nước trên mặt rồi hỏi cô: “Sao thế?”

Lâm Kiều đã giặt hai chiếc quần lót xong xuôi, lại thêm một ít nước vào bồn rửa tay, rửa sạch bọt xà phòng. Cô quay đầu lại hỏi Trần Mặc: “Hôm qua có phải Giai Di cũng uống say không?”

Trần Mặc nhíu mày suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Vậy anh có nhớ trong hai bọn em ai say hơn không?” Cô hỏi tiếp.

Trần Mặc nhíu mày càng sâu hơn, không quá xác định nói: “Các em cũng giống nhau cả, sao thế?”

Lâm Kiều vặt khô hai chiếc quần lót rồi đặt lên bồn rửa tay, vẩy rớt bọt nước trên tay mình rồi đi về phía anh, đứng trước mặt anh cười nói: “Không sao cả.”

Cũng không biết cô ấy say đến mức đó có còn tâm tư để ngủ với bạn trai cô ấy hay không.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nhịn không được mà cười ha ha hai tiếng. Trần Mặc không hiểu ý của cô là gì, khó hiểu nhíu mày nhìn

cô.

Lâm Kiều vươn tay ôm eo anh, dán vào người anh rồi xoa lưng anh, hỏi: “Hôm nay anh có bận không, chiều nay chúng ta cùng đi xem phim nhé?”

“Xem phim xong tối nay em sẽ làm món ngon cho anh.” Cô dùng tay sờ phần lưng anh hai cái, sau đó đi dần xuống dưới, đôi tay nắm lấy mông anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, cười tủm tỉm hỏi: “Được không?”

Trần Mặc cúi đầu, duỗi tay nắm lấy đôi tay đang véo mông mình của cô: “Được.”

Lâm Kiều nhón chân hôn lên mặt anh một cái, rồi hạ chân xuống ngửa mặt ra sau hôn lấy cằm anh: “Mông anh hếch cao quá.”

Trần Mặc nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra đặt ở eo sau của cô, giọng nói trầm khàn: “Đừng quậy.”

“Anh giận à?” Lâm Kiều để mặc cho anh đặt tay mình ở eo sau, ngửa mặt lên nhìn vào mắt anh và hỏi.

Không chờ anh trả lời đã há miệng cắn lấy cằm anh. Khớp hàm khẽ khép lại, ngậm cằm của anh, nhưng là nghiến răng mà đong đưa qua trái qua phải. Hai người dán sát vào nhau, đầu ngực cô dựng thẳng áp vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng cọ xát trên người anh.

Anh mím môi, siết chặt tay cô rồi lại đột nhiên buông ra.

Lâm Kiều cũng buông miệng, giơ tay ôm lấy cổ anh, vươn đầu lưỡi ra liếm dấu răng trên cằm anh, cười nói: “Anh dám tức giận thì em sẽ cắn anh như vậy.”

Trần Mặc giơ tay lên nắm lấy cằm cô, ngón cái xoa nhẹ môi dưới của cô, đẩy cánh môi ra để lộ hàm răng của cô.

“Thật sự có răng nanh nè…”

Anh duỗi tay sờ răng nanh của cô, nhòn nhọn sắc bén lướt qua lòng bàn tay. Anh cúi đầu, ra vẻ vô cùng tò mò mà cọ xát chỗ răng nanh của cô.

Lâm Kiều đột nhiên ngậm miệng lại, ngậm lấy ngón cái của anh, nhìn thẳng vào anh.

Đầu lưỡi ướt át mềm mại quấn lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay anh, để lại cảm giác ngứa ngáy khiến lòng người khó chịu.

Cô hé miệng phun ngón tay của anh ra, sau đó lại ngậm lấy, cứ thế phun ra nuốt vào. Bàn tay lần mò xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy vật nam t.ính hơi cương cứng của anh vuốt ve một chút, hỏi anh: “Muốn không?”

Trần Mặc đè đầu lưỡi của cô lại, một tay khác nắm lấy gò bồng đào của cô, véo nhẹ nhũ hoa của cô rồi hỏi ngược lại: “Muốn không?”

–hết chương 9–