Ta còn chưa kịp phản ứng, một miếng bánh trên đĩa đã biến mất.
Nghe tiếng, ta ngẩng lên và thấy một gương mặt quen thuộc.
Cơn giận vừa dâng lên lập tức bị kìm lại.
Người này chẳng ai khác, chính là nhị công tử của phủ Thừa tướng – Chu Tri Lễ.
Tuy tên là “Tri Lễ,” nhưng thật ra hắn là một công tử bột không hơn không kém, kiếp trước chẳng ít lần trêu chọc ta.
Mỗi lần như vậy, ta chỉ biết tức đến bật khóc.
Nhìn hắn, ánh mắt ta pha chút phức tạp và ấm ức. Chu Tri Lễ thấy ta nhìn mình chăm chú, khẽ cười:
“Sao thế, chỉ vì ăn một miếng bánh của ngươi mà ngươi muốn liều mạng với ta à? Có phải trong đầu đã nghĩ ra cả trăm cách để xử lý ta rồi không?”
Ta cố giữ vẻ bình tĩnh, quay đi, mặt lạnh đáp:
“Nhị công tử đa nghi rồi, ta… nô tỳ đâu có ý đó.”
Chu Tri Lễ vẫn không vội mở lời, chỉ chăm chú nhìn ta đầy vẻ hứng thú.
Hắn thấy ta là gương mặt lạ, nhưng ta lại có thể gọi chính xác thân phận của hắn, khiến ta càng thấy bối rối, lòng thầm lo xem vừa rồi có nói lỡ điều gì không.
Tuy nhiên, với cái đầu heo của mình, ta cũng chẳng nghĩ ra nổi điều gì.
“Nhược Yên xin bái kiến nhị ca.”
Tỷ tỷ liền kịp thời bước ra, đánh lạc hướng sự chú ý của Chu Tri Lễ.
Chu Tri Lễ lạnh nhạt đáp lại và tỷ tỷ nhanh chóng chuyển qua trách mắng ta: “Tiểu Bính, hôm qua chẳng phải đã dặn ngươi rồi sao, khi chưa nhớ hết tên họ của những người trong phủ Thừa tướng thì đừng ra ngoài viện, kẻo vô tình mạo phạm đến chủ tử.”
Ta hiểu ngay ý của tỷ, liền vội quỳ xuống nhận lỗi: “Nô tỳ biết lỗi.”
Đầu ta chạm đất, trong lòng lại thấy ấm ức.
Cái tên cười như mèo ấy, dù kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần hắn xuất hiện thì chẳng có chuyện tốt lành gì.
Tỷ tỷ lại trách mắng ta, tất cả là tại hắn!
Chu Tri Lễ thu lại ánh nhìn, đáp lời vài câu lạnh nhạt với tỷ tỷ rồi rời đi.
Ta vẫn quỳ dưới đất, ngước mắt nhìn tỷ tỷ đầy mong đợi. Tỷ tỷ liền giơ một ngón tay ra, búng mạnh vào trán ta.
Sự thất vọng trong mắt tỷ ấy như muốn hóa thành thực thể, đ.â.m vào ta thành nghìn lỗ.
Ta chỉ cười khúc khích, bưng một đĩa bánh hoa quế đưa tới gần tỷ tỷ mà nói: “Đây là bánh hoa quế của ma ma viện bên cạnh, bà ấy cho ta vài miếng, ngon lắm, tiểu thư ăn thử đi.”
Tỷ tỷ đón lấy bánh, nhét vào miệng và nhai với vẻ dữ dội, như thể muốn gặm cả ta…
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, ta lại thấy bóng dáng của Chu Tri Lễ hiện lên trên người tỷ tỷ.
Sau ba tháng ở phủ Thừa tướng, cuối cùng tỷ muội ta cũng có cơ hội để ra mắt các chủ nhân trong phủ.
Vị tiểu thư mà chúng ta mạo danh là con gái của chính thê quá cố của Thừa tướng.
Khi Thừa tướng thi đỗ Trạng nguyên, để thăng tiến, ông đã kết hôn cùng con gái của một gia đình quyền quý và phong nàng ta làm bình thê. Chính thê không thể chấp nhận nổi, nhưng cũng đành bất lực, ngày qua ngày sống trong u uất. Khi con gái bà mới ba tuổi, bà không chống đỡ nổi nữa mà qua đời.
Từ đó, phủ Thừa tướng chỉ còn lại một nữ chủ nhân duy nhất. Cô tiểu thư kia cũng chẳng được ở lại phủ Thừa tướng lâu, bị Thừa tướng phu nhân lấy cớ dưỡng bệnh mà gửi nàng ra sống ở vùng nông thôn.
Một lần gửi đi đến nay đã mười một năm.
Nếu không phải năm nay nông thôn gặp đại hạn, lại thêm phủ Thừa tướng có tổ mẫu tin Phật pháp tâm từ bi, thì phủ Thừa tướng cũng chẳng bận tâm đi tìm cô tiểu thư sống nơi quê nhà.
Đáng tiếc, vị tiểu thư ấy số mệnh ngắn ngủi, chẳng kịp chờ đến khi người của phủ đến đón.
Ta chống cằm, ngồi trên bậc thềm trước căn phòng nhỏ, hồi tưởng về những chuyện kiếp trước.
Tổ mẫu là một người rất tốt, nhưng tỷ tỷ luôn nhắc nhở ta phải giữ khoảng cách với bà, không được vượt qua khuôn phép dù chỉ một chút.
Ta nghe theo lời tỷ, dù tổ mẫu có tốt với ta đến đâu, ta cũng không dám quá thân thiết. Sau đó, chẳng bao lâu, bà liền trở nên xa cách, lạnh nhạt với ta.
Ta lại nghĩ đến cảnh ngồi cùng đám người ấy, cái không khí gò bó và lúng túng ấy, chỉ khiến ta thấy khó chịu trong lòng.
Làm nha hoàn vẫn tốt hơn, để chuyện tranh đấu lại cho bọn họ, còn ta chỉ cần sống đơn giản, vui vẻ là được.
Huống chi ta chỉ là một nha hoàn hầu cận, mấy dịp trọng đại cũng không có tư cách để vào phòng.
Ta lấy từ túi vải bên hông ra một nắm hạt thông, vừa nhấm nháp vừa tận hưởng.
Có lẽ do ta ăn trông quá ngon lành, chẳng mấy chốc đã thu hút một đám tiểu nha hoàn kéo đến bắt chuyện.
Ta vui vẻ chia cho mỗi người một nắm, vừa ăn vừa làm quen, nhân tiện nghe được không ít chuyện bát quái từ các viện khác.
Tiểu đồng ở tiền viện đến báo chủ nhân dùng bữa xong, cả đám chúng ta mới lưu luyến chia tay.