Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 46: Sinh nhật.



Chờ sau khi thu quán, La Bối và Chu Kiến Quốc tính sơ qua lợi nhuận của việc bán mía trong khoảng thời gian này,trừ đi phí tổn, bọn họ đã kiếm lời hơn một ngàn tệ.Tuy ngày nào cũng rất mệt nhưng nghĩ đến trong một thời gian ngắn đã có thể mua được một chiếc máy bán hàng tự động mới tinh là La Bối không còn cảm thấy vất vả nữa rồi.
"Ngày mai thứ bảy,cô không cần dậy sớm đi làm, đi thôi,tôi mời cô ăn bữa khuya." Chu Kiến Quốc đứng nhìn La Bối quét rác đồng thời động viên cô.
La Bối sửng sốt, "Anh mời tôi ăn khuya?Có dịp gì đặc biệt à?"
Chu Kiến Quốc mắt trợn trắng, "Cô tưởng tôi là Chu Bái Bì thật à?Chẳng lẽ tôi chưa mời cô ăn bao giờ? Đừng nghĩ là tôi không nhìn thấy, vừa rồi có một cô gái đi qua cầm túi tôm hùm đất xào cay,mắt cô sáng lên đấy,tôi ho khan vài tiếng cô cũng không thèm phản ứng lại.Cô làm nhanh lên một chút, thu thập xong rồi tôi đưa cô đi ăn."
Tôm hùm đất xào cay đúng là mỹ vị mùa hè!
La Bối đã muốn ăn từ lâu.Ngày trước chỉ cần đến mùa này có tôm hùm đất,cô đều sẽ đi ăn, nhưng còn bây giờ thì sao?Tất cả thời gian của cô đều bị Chu Kiến Quốc chiếm dụng,làm gì còn thời gian đi ăn bữa khuya.Mỗi ngày thu quán trở về tắm rửa xong đều mệt như chó,vừa nằm trên giường, không cần mười phút đã ngủ,bây giờ cô cũng không còn bị mất ngủ nữa.
Chu Kiến Quốc nói đúng, trước kia cô rất nhàn nhã, tan tầm về nhà,sau khi ăn cơm thì xem TV hoặc lên Weibo, dù sao rất ít có ngày ngủ trước 11 giờ.Bây giờ ngày nào cũng vội cũng mệt nhưng cô cảm thấy chất lượng giấc ngủ tốt hơn,đúng 11 giờ là đi vào giấc ngủ, ngủ đến ngày hôm sau 7 giờ dậy, thần thanh khí sảng cũng không có cảm giác mệt mỏi như cô nghĩ.
"Được! Anh nói đấy nhé!" La Bối quét dọn càng nhanh, bình thường cần mười phút mới làm xong, hôm nay chỉ cần sáu phút đã xong rồi.
Sau khi thu dọn xong, Chu Kiến Quốc nhìn thoáng qua thời gian,lạnh lùng nói: "Hôm nào tôi cũng nhắc cô nhanh nhẹn lên,đấy cô thấy không, hôm nay cô nhanh hơn mọi hôm bốn phút."
Bây giờ La Bối chỉ nghĩ đến tôm hùm đất xào cay,không thèm đem lời châm chọc của Chu Kiến Quốc để trong lòng.Cô túm cánh tay anh giục anh đạp xe nhanh nhanh đưa cô đi ăn.
Chu Kiến Quốc vừa đạp xe vừa châm chọc cô, "May mà chúng ta không mở quán ăn khuya, bằng không cô làm gì còn tâm trạng buôn bán."
Khu này rất đông dân cư nên quán ăn khuya cũng rất nhiều, hơn nữa nhắm mắt vào tùy tiện chọn một quán thức ăn cũng vẫn không tồi, cho nên tới buổi tối,kinh doanh ăn uống nơi này rất phát đạt.
Đi vào một quán ăn, mới vừa ngồi xuống, Chu Kiến Quốc đã gọi hai cân tôm hùm đất xào cay, và một cân tôm hùm đất sốt bơ tỏi còn thêm ít đồ nướng.
"Hôm nay tôi sẽ mời cô ăn thoải mái." Chu Kiến Quốc nói như vậy.
La Bối vui vẻ gật đầu.
Anh quá coi thường sức chiến đấu của cô,chỉ có ba cân tôm hùm đất,cô có thể nhanh chóng giải quyết.
Nhìn Chu Kiến Quốc có vẻ như rất keo kiệt,hẹp hòi nhưng thật ra lại rất hào phóng với cô,ví dụ như đi bán hàng,anh thấy cô khát,không cần cô phải mở miệng,anh đã đi mua cho cô một cây kem, hoặc là mua một miếng dưa hấu,rồi cho cô ngồi ở ghế gấp ăn.Tuy ngày thường anh hay độc mồm độc miệng cũng hay sai sử cô nhưng đối với cô rất tốt.
"Có phải Giang siêu sao gặp chuyện gì không?" Chu Kiến Quốc thuận miệng hỏi.
La Bối vừa ăn tôm hùm đất vừa gật đầu trả lời: "Gặp chút chuyện ở đoàn phim,có người muốn cô lập làm mọi người xa lánh anh ấy,giống như học sinh tiểu học vậy."
Về sau cô sẽ không bao giờ xem phim của Thời Xuyên nữa vì chỉ cần nghĩ đến hắn là người như vậy là cô đã không thể nuốt trôi.
Chu Kiến Quốc không quan tâm lắm: "Nơi có người thì sẽ có lợi ích, có lợi ích thì sẽ có đấu tranh,điều này rất bình thường.Cô bảo Tiểu Giang cứ như bình thường cũng đừng suy nghĩ nhiều,có người cô lập xa lánh chứng tỏ cậu ấy có cái để người ta đố kỵ.Nếu muốn đi tiếp con đường này mà bình bình yên yên,không ai ghen ghét thì mới là thất bại đấy."
"Tôi cũng an ủi như vậy,nếu anh ấy nổi tiếng,chỉ cần đóng một bộ phim truyền hình thù lao đóng phim có thể thu mấy ngàn vạn,kiếm được tiền đâu có dễ vậy chắc chắn sẽ khó khăn hơn chúng ta nhiều lần rồi."
"Trên thế giới này kiếm tiền là khó nhất cũng dễ dàng nhất." Thầy giáo Chu lại bắt đầu dạy học, "Con người chỉ cần chăm chỉ,cần cù là có thể kiếm tiền nhưng hầu hết đều lựa chọn lười nhác cho nên kiếm tiền cũng rất khó."
La Bối nhất thời tò mò, liền hỏi: "Chờ khi anh có rất rất nhiều tiền thì anh định làm gì?"
Chu Kiến Quốc: "Tiếp tục kiếm tiền."
"Chẳng lẽ anh không còn nguyện vọng gì khác sao?"
Chu Kiến Quốc sờ sờ cằm: "Chờ khi tôi có rất nhiều tiền thì tôi sẽ giúp cô phát tài,được không?Đây có được coi là nguyện vọng không?"
"Khi anh giàu có thì tôi cũng thành phú bà rồi.Anh không nghĩ đến khi giàu có sẽ đi du lịch khắp thế giới với người mình thích à?"
"Tôi không thích đi du lịch."
La Bối: Được rồi.Tạm biệt.
"Vậy tìm một người anh thích cùng nhau hưởng thụ cuộc sống giàu sang."
Chu Kiến Quốc nghiêm túc suy nghĩ, "Vì sao tôi phải để cho người khác hưởng thụ tiền tôi phải vất vả kiếm được?"
La Bối trầm mặc, "Nếu anh thích cô ấy thì sẽ nguyện ý chia sẻ tất cả những gì anh có với cô ấy."
Chu Kiến Quốc trả lời: "Nhưng tôi chỉ nguyện ý chia sẻ với đối tác làm ăn thôi."
La Bối: "............"
Chu Kiến Quốc dừng lại một chút, "Tôi nói cách khác,nếu khi cô thành người giàu có,có nhà có xe rồi cô yêu một người đàn ông thì cô có vui vẻ cho hắn ta ở nhà của cô,đi xe của cô,tiêu tiền của cô không?"La Bối nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra suy nghĩ chân thật của mình, "...... Không muốn."
Bây giờ cô phải thức khuya dậy sớm,ngày nào cũng mệt như chó,dựa vào cái gì chứ!
"Cho nên đừng bao giờ nói ngốc nghếch chỉ cần thích là có thể chia sẻ tất cả những gì tôi có." Chu Kiến Quốc bóc cho La Bối một con tôm đặt vào bát của cô, "La Bối,của cô chỉ có thể là của cô, không phải của người khác.Có người yêu cũng vẫn phải giữ lại lý trí,đứng ở góc độ của đàn ông,tôi sẽ thích một cô gái thành công,cô ấy có ruộng dưa hấu,tôi có ruộng mía, chúng tôi có thể cùng nhau chia sẻ dưa hấu và cây mía.Nếu chỉ có tôi có ruộng mía, tôi không hy vọng cô ta thu hoạch mía của tôi."
La Bối ôm mặt, "Rất thâm ảo."
"Đừng chờ người khác tới bố thí cho cô một góc ruộng dưa hấu hoặc mía. Như vậy cô sẽ không có tư cách oán giận dưa hay mía không ngọt,biết không?"
Chu Kiến Quốc thở dài, "Thôi,chưa nói cái này vội,trước tiên cô phải khai khẩn mảnh ruộng dưa hấu của mình đi đã."
La Bối gật đầu,cô hiểu ý của Chu Kiến Quốc.
Thôi được rồi,cô vẫn nên chăm chỉ cầm cuốc khai khẩn ruộng dưa hấu đi.
Không thì về sau ngay cả tư cách oán giận cây mía không ngọt cũng không có,vậy thì quá uất ức rồi?
***
La Bối ngẫu nhiên phát hiện sinh nhật Chu Kiến Quốc vào chủ nhật tuần này.
Ngày đó cô sửa sang lại hợp đồng phát hiện quả nhiên hầu hết đàn ông đều không có khái niệm làm sinh nhật. La Bối cảm thấy Chu Kiến Quốc cũng coi như là bạn tốt đồng thời còn là người hợp tác làm ăn,nếu cô không biết thì cũng thôi nhưng hiện tại đã biết thì cũng không thể coi như không nhìn thấy.
Thứ bảy,cô chạy đến cửa hàng bánh kem để đặt một cái bánh sinh nhật.
"Có nến dạng số." Người phục vụ tươi cười ngọt ngào, "Tiểu thư muốn đặt số mấy?"
La Bối không chút do dự nói: "Mười tám!"
Bởi vì Chu Kiến Quốc nhiều lần ngăn cản cô chuyển khoản qua wechat nên cô biết wechat của anh không liên kết với thẻ.Vốn dĩ cô định gửi cho anh một bao lì xì 188 tệ vào sáng sớm chủ nhật nhưng nghĩ anh thích tiền mặt hơn nên lại thôi.
Trong phim truyền hình, một người vừa bê bánh kem vừa hát bài hát sinh nhật để tạo niềm vui bất ngờ nhưng trong đời sống hiện thực thì không có chuyện đó.
La Bối chỉ nghĩ thôi đã thấy rất xấu hổ, hơn nữa đối tượng lại là Chu Kiến Quốc nên đành phải thôi.
Chu Kiến Quốc từ công trường trở về, tắm rửa xong bị La Bối gọi lên lầu ba, vừa mở cửa ra đã thấy một chiếc bánh sinh nhật trên bàn,anh hạ giọng nói với La Bối: "Hôm nay là sinh nhật ai vậy? Tôi chưa chuẩn bị quà sinh nhật......"
La Bối: "............"
Người này thật sự bận đến quên cả sinh nhật của bản thân à?
"Hôm nay không phải sinh nhật của anh sao? Lúc tôi sửa sang lại hợp đồng thuê nhà vừa lúc thấy bản photo chứng minh của anh thì thấy hôm nay là sinh nhật anh mà." La Bối xác định chính mình nhớ không lầm, "Hay là anh có thói quen làm sinh nhật vào ngày âm lịch?"
Lúc này La Bối đã đội mũ sinh nhật lên đầu anh, "Nhưng tôi đã mua bánh kem rồi,bà nội cũng đã làm rất nhiều đồ ăn,vậy thì tổ chức hôm nay luôn nhé? Kiến quốc,chúc anh sinh nhật vui vẻ,tiền vào như nước."
Nhìn gương mặt tươi cười của La Bối,cả người Chu Kiến Quốc ngây ngẩn.
Lúc trước anh làm giả chứng minh, tùy tiện viết ngày sinh,vậy mà cô nhìn thấy còn ghi nhớ,thậm chí tổ chức sinh nhật cho anh.
Nhưng bây giờ anh cũng không biết phải có biểu tình gì mới thích hợp đây? Cảm động hay vui vẻ?
"Hôm nay không phải sinh nhật của tôi." Chu Kiến Quốc nói.
Anh nhìn La Bối đang ngạc nhiên mà có xúc động muốn nói cho cô chứng minh là giả.
La Bối đã tiếp nhận, "Vậy sinh nhật của anh là ngày nào?Đến lúc đó tôi sẽ đưa cho anh một hồng bao to.Hiện tại tôi cũng chưa nghĩ ra quà tặng cho anh."
Chu Kiến Quốc vừa muốn nói rồi lại nhịn xuống.
"Cô đoán xem."
La Bối đang định nói cô không phải thầy bói làm so đoán được sinh nhật của anh nhưng trong đầu chợt lóe, hỏi dò: "Tên của anh là Kiến Quốc, sinh nhật có phải mùng 1 tháng 10 không?"
Chu Kiến Quốc: "......"
Anh giơ ngón tay cái lên tán thưởng La Bối, "Bối tỷ thông minh."
Mùng 1 tháng 10 thì mùng 1 tháng 10, ai bảo anh lúc làm chứng mình giả thì đầu óc bị chập mạch,vừa lúc nhìn thấy quầy bán quà vặt bên cạnh tên là Kiến Quốc nên anh lấy tên này luôn.