Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 66: Khách thuê mới.



Chỉ vài ngày Phương Cảnh Châu đã đến, nhìn bé cao hơn một chút nhưng cũng vẫn chỉ là một bé con nho nhỏ.
Bé mặc một chiếc áo phông màu đỏ, quần jean, đi một đôi giày cao cổ nhỏ, bộ quần áo này là La Bối mua cho bé, nhìn bé mặc vừa đẹp trai lại đáng yêu.
Có lẽ nhân phẩm của Trần Lan còn chờ khảo sát nhưng nhan sắc thì không thể chê được, bằng không lúc trước cũng không làm được bạn gái của tên cha phú nhị đại của Cảnh Châu. Thường nói con trai giống mẹ, con gái giống ba, ngũ quan của Phương Cảnh Châu đúng là rất giống Trần Lan, làn da vừa trắng vừa mịn, đôi mắt to đen bóng, chắc chắn sau khi lớn lên, với nhan sắc này sẽ có bao nhiêu cô theo đuôi.
Thím Trần cũng rất ngại ngùng, bà cảm thấy La Bối không có quan hệ họ hàng gì với nhà họ, nhờ cô chăm sóc cháu ngoại cũng không thỏa đáng nhưng bất đắc dĩ cháu ngoại bảo bối của bà lại rất thích La Bối. Lần này tới đây cũng muốn đi gặp La Bối, bà lớn tuổi rồi thôi thì bất chấp mặt mũi chỉ cần cháu bà vui vẻ là được nên đành nhờ vả: "La Bối, lần này lại phải làm phiền cháu, sẽ không lâu lắm, thím cũng mua vé xe về rồi còn phải về nhà ăn tết nữa."
La Bối suy nghĩ vẫn nói: "Lần này Trần Lan cũng cùng về quê ăn tết với thím chứ?"
Thím Trần thở dài một hơi, lắc đầu: "Nó không muốn trở về."
Ngay cả bà cũng không biết trong nhà có cái gì không tốt, tại sao con gái lại không muốn trở về chứ.
La Bối cũng biết, dựa theo cốt truyện phát triển, Trần Lan không muốn về quê, cô ta hận nơi đó, cảm thấy nơi đó là vùng quê nghèo nàn, cô ta đã thoát khỏi nơi đó, làm sao còn muốn trở về chịu khổ?
Trừ phi ngày nào đó cô ta làm phu nhân nhà giàu, áo gấm về làng, vậy thì có lẽ có thể về.
Thím Trần gửi La Bối hai ngàn tệ, thật ra Phương Cảnh Châu nhỏ như vậy thì đâu tiêu hết nhiều tiền như thế nhưng La Bối vẫn thu, cô nghĩ có thể để mua cho Phương Cảnh Châu một số dụng cụ học tập.
Tuy đã gửi Phương Cảnh Châu ở nhà La Bối nhưng mỗi ngày thím Trần vẫn bớt thời gian đến xem bé, bà chăm sóc bé thời gian lâu vậy nên cũng không yên tâm, nếu mấy ngày không thấy bà cũng thấy nhớ bé vô cùng.
La Bối đã sớm dọn dẹp chỗ ngủ cho Phương Cảnh Châu, nhà cô mới mua một chiếc sopha nhỏ chỉ cần mở ra là thành một chiếc giường, trải lên chăn nệm mới giặt sạch, còn ngửi thấy mùi của nắng mới.
Phương Cảnh Châu lăn một vòng trên giường rồi móc ra nào kẹo nào thạch trái cây từ trong cặp sách nhỏ của mình rồi đưa toàn bộ cho La Bối: "Bối Bối, đây là em mang cho chị! Những cái này là bảo bối của em đấy!"
Bên trong còn có hai quả táo to và chuối......
Đúng là rất vất vả, xa như vậy còn cố mang lại đây cho cô.
La Bối cũng không làm bé thất vọng, vừa ăn đồ ăn vặt bé mang cho vừa nói chuyện linh tinh với bé.
Hai người đều không ai nhắc tới Trần Lan, chỉ kể chuyện thú vị ở nhà trẻ của Phương Cảnh Châu. Thế giới của trẻ con rất đơn giản, chỉ cần có người nói chuyện với chúng, chúng có thể nói chuyện cả ngày mà không chán.
***
Phương Cảnh Châu muốn cùng đi làm với La Bối, cũng may đợt này cô không quá bận rộn nên có thể đưa bé đi cửa hàng oto với mình.
Lúc Chu Kiến Quốc nhìn thấy Phương Cảnh Châu còn sửng sốt một chút, ngay sau đó anh bế bé lên để ước lượng cân nặng, rất nghiêm túc mà nói: "Xem ra cháu ăn rất tốt, lại mập lên một chút nữa là có thể làm thành heo sữa quay để bán."
Phương Cảnh Châu ở không trung vặn vẹo, thật ra bé rất thích chú Tiểu Chu nhưng mỗi lẫn chú Tiểu Chu nói làm bé rất tức giận!
Chu Kiến Quốc trực tiếp để bé lên vai rồi đi vào trong tiệm.
La Bối đi theo phía sau, cô biết tâm tư của Chu Kiến Quốc. Tuy anh hay độc miệng nhưng trong lòng rất mềm mại, anh biết Phương Cảnh Châu không chỉ khuyết thiếu tình thương của mẹ, đồng thời cũng thiếu tình thương của cha, cho nên thường xuyên trêu đùa Phương Cảnh Châu nhưng anh cũng rất quan tâm đến bé, như lúc này anh sẽ giống như những người cha khác khiêng bé lên vai đi đi lại lại, chọc Phương Cảnh Châu cười ha ha.
Trong cuộc sống của Phương Cảnh Châu rất thiếu sự quan tâm của một người đàn ông, ông ngoại bé trầm mặc ít lời, lại không có ba......
Bất luận là trẻ nam hay trẻ nữ, trong quá trình trưởng thành, nếu có một người ba chắc chắn sẽ càng đầy đủ và hoàn thiện hơn.
La Bối phải thừa nhận, đàn ông dù ở độ tuổi nào thì đều không có sức chống cự với xe.
Suốt một buổi trưa, Phương Cảnh Châu đều đi theo sau mông Chu Kiến Quốc, cùng vào cùng ra, kể cả lúc anh rửa xe hay đánh bóng, bé cũng có thể yên tĩnh ngồi xổm bên cạnh xem rất lâu.
Phương Cảnh Châu nhỏ giọng hỏi Chu Kiến Quốc: "Chú Tiểu Chu, chú đã theo đuổi được Bối Bối chưa?"
Mí mắt Chu Kiến Quốc cũng chưa nâng một chút: "Chưa, cháu đừng hỏi chú nữa, chú cũng đang phiền lòng đây."
Anh mới quên đi, thằng nhóc con này tới lại buộc anh nhớ lại chuyện anh không muốn nghĩ đến.
Theo đuổi cái quỷ.
Cho dù La Bối cũng có tình cảm với anh đi nữa thì bây giờ cũng không có khả năng đồng ý làm bạn gái anh, ai bảo lúc ấy không lắm lời làm gì chứ.
Phương Cảnh Châu vui sướng trước nỗi đau khổ của anh, cười nói: "Vậy chú có cần cháu dạy không?"
Chu Kiến Quốc lườm bé một cái: "Chú còn cần cháu dạy sao? Chú có đầy cách!"
"Vậy vì sao đến giờ chú vẫn chưa thành công?"
Chu Kiến Quốc chỉ chỉ trái tim: "Bởi vì Bối Bối nhà cháu có một trái tim thiện lương, cô ấy đặc biệt tuân thủ quy tắc của mình."
Phương Cảnh Châu cũng không biết có nghe hiểu hay không, chỉ thở dài một hơi, giống như một ông cụ non, còn đút tay vào túi áo nói: "Chú Tiểu Chu, tại chú quá ngu ngốc."
"...... Đi đi đi, đi sang kia chơi, đừng làm phiền chú."
"Liệu có khi nào đến lúc cháu lớn, chú còn chưa theo đuổi được Bối Bối không?"
Sắc mặt Chu Kiến Quốc biến đổi, đúng là như thế, nếu anh vẫn luôn không nhớ ra, nói không chừng thực sự có khả năng.
Phương Cảnh Châu lại nói: "Vậy thì quá tội nghiệp."
Chu Kiến Quốc gọi to La Bối đang trong cửa hàng: "Chị Bối, chị mang thằng nhóc con này đi hộ em với! Nó gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của em!"
Phương Cảnh Châu làm mặt quỷ với Chu Kiến Quốc: "Không phải cháu làm ảnh hưởng mà tại tự chú đó chứ."
Chu Kiến Quốc: "............"
Đây đúng là một đứa bé sao? Anh rất hoài nghi.
***
Bởi vì Phương Cảnh Châu đã đến, La Bối và Chu Kiến Quốc quyết định tan làm sớm, trở về thôn Thành Trung đi ăn cơm, hôm nay bà La nấu rất nhiều món.
Ở trên đường trở về, Chu Kiến Quốc mua cho Phương Cảnh Châu một ít đồ ăn vặt, còn muốn dán miếng dán lên tay nhỏ bụ bẫm của bé.
Một lớn một nhỏ đi phía sau nói chuyện riêng của đàn ông, La Bối không tham gia nhưng vẫn luôn nghe, hôm nay thời tiết không tồi, bây giờ mặt trời vẫn chưa xuống núi, về nhà còn có thể ăn sủi cảo bà nội làm, cuộc sống như vậy chính là cuộc sống mà La Bối muốn.
"Cháu không muốn dán." Phương Cảnh Châu lắc đầu: "Cháu không thích heo con."
Chu Kiến Quốc nghiêm túc nói: "Trên tay chú cũng dán đó, lúc trước có người muốn bắt nạt Bối Bối, nhờ có hình dán này mà hắn sợ không dám nữa."
Phương Cảnh Châu chần chờ một chút: "Thật không ạ? Vậy cháu dán, vậy chú có bắt nạt Bối Bối không?"
Chu Kiến Quốc nhéo nhéo mặt bé: "Con mắt nào của cháu nhìn thấy chú bắt nạt cô ấy? Trừ khi chú không muốn sống mới đi bắt nạt cô ấy."
Đây là lời nói thật, còn có đại ca như chú Trình che chở La Bối kia kìa.
May mắn chú Trình không biết tên giám đốc Triệu đáng khinh kia muốn động chạm La Bối, bằng không rất có khả năng tay của giám đốc Triệu sẽ bị phế.
Cuối cùng Phương Cảnh Châu vươn tay: "Vậy dán."
Vài phút lúc sau, trên mu bàn tay trắng nõn lại bụ bẫm của Phương Cảnh Châu có thêm một con heo mập mạp.
"Chú chính thức tuyên bố cháu là sư đệ của chú." Chu Kiến Quốc nghiêm túc thông báo.
Phương Cảnh Châu nhất định không chịu chấp nhận, hai người bắt đầu cãi nhau, La Bối nghe xong rất muốn cười, rõ ràng Chu Kiến Quốc không phải một người ấu trĩ nhưng anh lại rất hay trêu mấy trò trẻ con với Phương Cảnh Châu......
Cô biết, Chu Kiến Quốc rất thích Phương Cảnh Châu, không thì anh cũng sẽ không chọc bé như vậy, Phương Cảnh Châu cũng rất thích Chu Kiến Quốc, không thì cũng sẽ không luôn bám theo anh như vậy.
Giống đứa bé như Phương Cảnh Châu, nếu bé có thể giận dỗi chơi đùa với một người thì chứng tỏ bé rất rất thích người đó.
Trở lại thôn Thành Trung, dừng xe lại, Phương Cảnh Châu đi ở giữa, một tay nắm tay La Bối, một tay nắm tay Chu Kiến Quốc, người không biết sẽ nghĩ đây là một gia đình ba người.
Còn chưa đi tới cửa, đã nhìn thấy một cô gái xách theo vali hành lí đứng ở cửa.
Phản ứng đầu tiên của La Bối là khách tới thuê nhà, bước chân nhanh hơn đi đến trước mặt cô gái, lễ phép hỏi: "Chào cô, không biết tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Cô gái trẻ nhìn về phía La Bối, đánh giá một lần từ đầu đến chân, lại nhìn cạnh Chu Kiến Quốc đang đứng bên cạnh, dùng từ tương đối chính xác để hình dung đó là "sáng rực".
Chu Kiến Quốc không thích người khác đánh giá mình như vậy nên nói với La Bối: "Tôi lên trước đây, đi nhà cô ăn sủi cảo."
La Bối gật đầu: "Ừ, anh đưa Cảnh Châu đi lên trước đi."
Chờ sau khi Chu Kiến Quốc mang theo Phương Cảnh Châu đi vào nhà, cô gái mới thu hồi ánh mắt lưu luyến nói với La Bối: "Cô là La Bối sao?"
La Bối nghĩ thầm, cô gái này không lẽ cũng như Úc Vi nghĩ cô là bạn gái Tiểu Giang nên định nói với cô một đống nhận rõ hiện thực rồi bảo cô chia tay đấy chứ?
"Đúng vậy. Vậy xin hỏi cô có......" Chuyện gì không?
"Vừa rồi người kia có phải tên là Chu Kiến Quốc không?" Cô gái trẻ càng hưng phấn hơn.
......
............
La Bối sửng sốt một chút: "Xin hỏi, cô là?"
Cô cũng không biết cô gái này, hơn nữa nhìn ra cô gái này cũng không quen biết Chu Kiến Quốc, nếu đã biết cũng không hỏi lại tên, cô và Chu Kiến Quốc cũng đâu phải người nổi tiếng, tại sao vẻ mặt cô gái này như kiểu gặp được thần tượng vậy chứ?
Lúc này Khương Oái đang cực kỳ ức chế cảm xúc hưng phấn của mình, cuối cùng cô cũng tìm được anh rồi! Cũng không biết anh đã cùng La Bối ở bên nhau chưa, nếu ở bên nhau, vậy cô có thể hủy cp này sao?
Không không không, cô đã xem tiểu thuyết kia rất kỹ, cô đã thuộc làu làu nội dung, dựa theo cốt truyện, bây giờ Chu Kiến Quốc còn chưa khôi phục thân phận và ký ức, không tại sao vẫn ở thôn Thành Trung, nếu còn chưa khôi phục ký ức, vậy thì anh và La Bối còn chưa chính thức ở bên nhau!
Vậy thì cô vẫn còn cơ hội!