Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi!

Chương 56: Ngoại truyện 4



Mạch truyện quay ngược lại thời điểm Hắc Hồ vẫn đang ở Hải Nam, trận quyết chiến giữa Đại Vỹ và Vu Hải đã kết thúc.

________

Hồ Đại Vỹ bị trọng thương nặng, người hắn lả đi, cả thân thể cao lớn đổ rầm xuống đất. Ngực hắn phập phồng rất chậm, từng hơi thở thoát khỏi phổi dường như rất nặng nhọc. Trương Ngọc Doãn lảo đảo lại gần hắn, kẹp hai khuỷu tay vào nách hắn mà kéo lên, đặt toàn bộ trọng tâm vào bức tường gạch đã đổ nát bên cạnh. Anh ngồi phịch xuống, nhếch môi cười trêu:

- Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ mất nhiều công sức thế này chỉ để hạ một tên buôn vũ khí.

Hắn không đáp, ánh mắt chỉ lặng lẽ hướng về chân trời phía Tây - nơi có nó. Tim hắn trước giờ chất chứa bao gánh nặng về một quá khứ đen tối, về một thân phận nhơ nhuốc, sợ rằng một ngày nếu người phụ nữ hắn yêu biết được mọi sự, thì liệu hắn có mất cô ấy không? Nhưng lúc này lại khác, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Những việc chính bản thân hắn trước kia chưa có lời giải, nay đều đã sáng tỏ, giờ hắn chẳng còn thiết tha gì nữa, chỉ mong được sớm trở về bên cạnh con mèo nhỏ của mình, kiếm tìm chút bình yên khi hơi ấm của hai người hòa quyện làm một.

Hắn trầm mặc hồi lâu, trái tim và tâm trí trong một khắc tràn ngập hình ảnh nó. Hắn nhớ đôi mắt nâu ấm ấp của nó, nhớ bờ môi hồng căng mọng, nhớ nụ cười với má lúm đồng tiền của nó. Hắn nhớ nó da diết, nhớ nó tới không tưởng.

Nhưng khuôn mặt nó vào lần cuối hắn gặp nó lại khiến tim hắn thắt lại. Nỗi sợ hiện hữu trong đáy mắt nó, ngay khoảnh khắc hắn rút khẩu súng ra. Hắn gục đầu xuống, thở dài một tiếng sầu não.

- Tiểu Vỹ, đừng lo lắng quá. Tôi đã gọi cho Diệp Tử Đan rồi, cô ấy đang đợi cậu về đấy.

- Mau lên, nhanh rời khỏi đây thôi.

Hồ Đại Vỹ khó nhọc đứng lên, phải vừa đi vừa vịn vào các bức tường gạch đã đổ nát xung quanh. Hắn phải bước qua cơ man xác người, cùng những vũng máu xộc mùi tanh nồng bên cạnh la liệt vũ khí.

Nhưng hắn vừa đi được vài ba bước đã đứng khựng lại, mái tóc đen bị gió quật mà rối tung lên. Mắt hắn mở to kinh ngạc, hướng về phía chiếc máy bay trực thăng vừa đáp xuống. Chừng năm người mặc vest đen nhảy ra khỏi trực thăng, cẩn thận đỡ một người phụ nữ trung niên xuống. Theo sau bà là Diệp Tử Đan, vẫn đang vận nguyên bộ đồ bệnh viện. Mái tóc nâu của cô ấy xõa dài sang hai bên, rối xù nên vì gió.

- Đại Vỹ!

Nó nhìn thấy hắn thì khóc không ra nước mắt, lao như bay ôm chầm lấy hắn. Hắn cũng theo phản xạ mà ôm lấy lưng nó, nhưng vì lực mà cơ thể hắn ngã ngửa ra sau. Nó dụi đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào:

- Tìm thấy anh rồi...

Hắn vuốt khẽ tóc nó, đồng thời đỡ nó đứng dậy. Hắn nâng cằm nó lên, hôn lên đôi môi mềm mại trong trí nhớ của hắn. Hắn chiếm lấy tất cả vị mật ngọt bên trong khoang miệng nó, tham lam giữ chặt nó mãi không buông. Tử Đan nắm lấy gáy hắn, hơi ngả người ra sau đón nhận nụ hôn cháy bỏng của hắn.

Trái tim nó tan chảy khi mà hơi ấm của hắn chậm rãi vờn quanh huyết mạch nó. Tất cả tâm trí và thể xác nó, chính là hoàn toàn thuộc về hắn.

Chợt, cơ mặt nó giãn ra kinh ngạc, đôi mắt nâu nhìn chằm chặp vào người đàn ông vừa lặng lẽ đứng dậy. Gã ta lảo đảo tiến lại gần đôi tình nhân, tay nắm khư khư chai rượu đã vỡ nát lúc nãy còn nằm vất vưởng trên mặt đường.

Nó đẩy mạnh hắn sang một bên, ngay khoảnh khắc gã ta lao về phía trước, nó túm lấy cổ tay gã, bẻ mạnh một cái ngược ra sau. Gã ta khuỵu một chân xuống, miệng phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ.

- Con đĩ, mày dám đối đầu với tao?

Với kĩ thuật của mình, gã ngay lập tức lấy lại thế chủ động, quặp khuỷu tay vào cổ nó, siết mạnh.

- Thế nào? Lộng hành tiếp đi? Để xem mày làm được những gì? - Gã nhếch cao đôi môi đã nhễu những máu.

- Buông cô ấy ra ngay!

Hồ Đại Vỹ nghiến răng, trợn mắt nhìn gã, giọng gằn lại. Hắn siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh sắc vàng tỏa ra thứ hắc khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Mèo nhỏ đã bất chấp sức khỏe còn yếu mà vội vã theo mẹ hắn tới đây, vậy mà còn phải chịu cảnh bị đe dọa? Tên thối tha Vu Hải thực khiến hắn tức chết mà.

Gã ghì mạnh tay vào cổ nó, mũi hếch lên ngạo nghễ:

- Tiểu Vỹ ngoan, đừng manh động.

Nó dùng móng bấu mạnh vào tay gã, cố hít thở giữ chút dưỡng khí trong phổi. Mặt nó tái dần, đau đớn nhăn lại. Nhưng lạ thay, nó vẫn rất bình tĩnh.

Diệp Tử Đan đưa ánh mắt trấn an nhìn hắn, đôi mắt ấy như cười, như nói rằng sẽ không sao đâu.

Tâm ý tương thông, dường như hắn hiểu ý nó, cánh tay buông thõng xuống sát người. Tuy vậy đôi mắt vẫn đằng đằng sát khí.

- Buông cô ấy ra.

- Nếu ta nói không, người l....

Gã chưa kịp nói hết câu, mắt đã trợn ngược, miệng ngoác ra ngáp ngáp. Gã buông lỏng tay, rồi toàn bộ cơ thể đổ rầm xuống đất, bất động. Nó thở hổn hển, lao vội lại phía hắn.

- Mèo con, em làm thế nào mà?

Nó giơ tay trái lên, chiếc nhẫn cầu hôn hắn dành tặng nó lạ thay mặt đá màu tím biếc lại mở ra như mặt đồng hồ, để lộ một chiếc kim nhỏ dài chừng một phần ba đốt ngón tay.

Hắn trợn mắt nhìn, nắm lấy cổ tay nó kéo gần lại để quan sát kĩ hơn. Nó nhỏ giọng:

- Chị Cẩn Nhi trước khi tới đây đã để lại một chiếc hộp nhỏ, nói dùng khi khẩn cấp, trong đó có một chiếc nhẫn trông giống hệt chiếc anh tặng em.

- Nhưng bên trong mặt đá là một chiếc kim tẩm độc - Hắn nhíu mày, trong một khắc lập tức đoán ra ý đồ của nàng vệ sĩ họ Trịnh - Mèo con, em cũng thật liều.

Hắn bế nó lên, rảo bước về phía máy bay. Nó thì ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, dịu đầu vào ngực hắn. Rồi nó bất ngờ nhướn người lên, hôn lên má hắn, khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng sương hồng.

- Gặp lại anh thật tốt quá!

_____________

Rầm. Rầm. Rầm. Tiếng gõ cửa liên hồi truyền thẳng tới tai Diệp Tử Đan. Nó nhăn nhó mặt mày, cựa mình úp mặt vào tường rồi trùm chăn kín đầu. Nhưng cửa lại bất ngờ mở cạch một cái mà không cần nó lết khỏi giường.

Tiến vào là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng ngắn ôm sát lấy khuôn mặt kiều diễm, vẻ đẹp tinh tế của cô ấy ém sau chiếc váy không tay màu xanh ngọc được thiết kế rất sang trọng, tôn lên đôi chân dài cùng toàn bộ đường cong trên cơ thể. Cô lay mạnh người nó, cao giọng:

- Tử Đan, dậy mau! Dậy!

- Ưm... - Nó gạt tay Lã Thanh ra, uể oải mở mắt - Gì thế?

- Dậy! Cô quên hôm nay là ngày gì à?

Diệp Tử Đan quay qua quay lại một lúc lâu, mới đờ người ngẫm lại chút ít, xong ngồi bật dậy, trợn tròn mắt:

- Đám cưới, ôi trời ơi!!

Sau khi chỉnh trang qua loa, Lã Thanh lập tức ấn nó vào chiếc limo đắt tiền, kêu anh ta đến khách sạn Bích Lăng nhanh nhất có thể. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chẳng mấy chốc đạt tốc độ rất cao, lao như bay theo đường quốc lộ vắng heo hút.

Tới nơi, nhỏ đưa cô lên tầng 23, nơi đã được bao trọn dành riêng cho đám cưới của vị chủ tịch tập đoàn Hồ Thị danh tiếng. Người ra khách vào đã khá đông, ồn ã những tiếng nói cười. Khách mời hầu hết đều là các doanh nhân, tài phiệt lắm tiền nhiều của, bạn trong giới của chồng sắp cưới nó, chỉ số ít là bạn bè nó mà thôi.

Nhưng chưa kịp ngó nghiêng gì thì Lã Thanh đã lôi nó vào phòng thay đồ, quẳng nó vào tay mấy chuyên gia trang điểm nổi tiếng, trước khi đi không quên nhắc:

- Buổi lễ sẽ diễn ra trong vòng 2 tiếng nữa, trang điểm thay đồ xong cô nhớ ra gặp ông Diệp ở hành lang nhé.

- Tôi biết rồi.

Tử Đan gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cho đám thợ tùy ý làm việc với khuôn mặt và mái tóc nâu dài của nó. Vừa nhìn mình trong gương, nó vừa thấy thật khôi hài. Rõ là hôm nay là lễ cưới của mình, vậy mà chẳng nhớ ra nổi. Có trách thì trách tên sắc lang kia trước ngày trọng đại lại " âu yếm " nó cả đêm, làm sáng nó không dậy nổi.

Tưởng chừng như mới chỉ ít phút, sau dăm chục câu cằn nhằn vị hôn phu tương lai của mình, nó đã nhìn thấy một cô dâu Diệp Tử Đan xinh đẹp và lộng lẫy ở trong gương. Cách trang điểm nhẹ nhàng này thực tôn lên nét ngây thơ của nó, lại khiến đôi mắt nâu  càng thêm trong sáng lạ. Nó mỉm cười hạnh phúc nhìn bản thân, nhưng đôi mày lại lập tức trùng xuống khi nhìn sang bó hoa trắng cùng chiếc váy cưới thướt tha được khoác lên mình.

Liệu nó có quá vội vàng không?

Nguyện dành trọn phần đời còn lại cho hắn có phải quyết định đúng đắn hay không?

Nó thở dài thườn thượt, rồi quay gót rời khỏi phòng.

Ông Diệp - ba nó, đã đợi sẵn ở cửa vào lễ đường, ông vận vest đen lịch lãm, mái tóc đã điểm bạc được chải chuốt gọn ghẽ. Ông sốt sắng hẳn khi nhìn thấy nó bước ra, vội vàng nắm lấy tay con gái mình, mỉm cười hạnh phúc, những vết chân chim nơi khóe mắt như giãn ra rồi biến mất.

- Tử Đan, ba không ngờ ngày này tới sớm vậy.

Nó cười buồn, đôi mắt lấp lánh nước.

- Con không sao chứ? - Ông Diệp đặt tay lên má con gái mình, lo lắng hỏi.

- Con sợ lắm... nếu như anh Vỹ không thực sự là " người đó " thì sao? Con không biết cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu...

Nó nói như khóc, từng câu từng chữ thốt ra rất nặng nề, như nghẹn ứ lại trong cổ họng.

- Con gái, Đại Vỹ sẽ là " người đó " nếu như con tin vào điều ấy. Chỉ cần con yêu cậu ta thì tương lai mai này hãy đừng quá lo nghĩ, hai vợ chồng cứ cùng nhau cố gắng, cùng nhau vượt qua.

Mũi guốc nó di di xuống nền nhà, tâm trí rối bời. Bên tai nó cũng dần nghe được tiếng ồn từ bên trong căn phòng, dường như họ đang sốt ruột vì cô dâu mãi không tới. Nó nghoảnh sang nhìn ba, nắm lấy tay ông, nói khẽ:

- Ba, ba làm cho con việc này nhé?

....

Bên trong lễ đường, ai nấy bàn tán, tự hỏi tại sao cô dâu còn chưa tới, giờ lành cũng đã sắp qua rồi. Hồ Đại Vỹ cũng nóng ruột, hắn cứ ngó ngang, hết hỏi Ngọc Doãn lại đến Lã Thanh xem nó đang ở đâu, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu. Chợt, có người thì thầm gì đó vào tai hắn, khiến hắn chuyển tầmnhìn về phía cánh gà, nơi nhạc phụ tương lai đang mỉm cười nhìn hắn.

Cô dâu không tới, tiếp theo lại tới chú rể đột ngột bỏ đi.

Đại Vỹ vội vã lái xe rời khỏi Bích Lăng, thẳng tới nơi mà hắn biết nó đang ở.

Xe dừng lại tại khu đất tái quy hoạch, hắn vội vã nhảy xuống, dáo dác tìm kiếm thân ảnh nó. Hắn nhanh chóng nhìn thấy Diệp Tử Đan trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, đi chân trần, đang lặng người ngắm nhìn ngôi nhà khi xưa nó ở.

- Mèo con!

Hắn cất tiếng gọi, đồng thời rảo bước lại gần nó. Nhận ra sự hiện diện của hắn, Tử Đan mới từ từ quay lại, xong mừng rỡ nhào vào lồng ngực hắn. Nó hôn lên cổ, lên cằm, lên má hắn rất vội, môi nhỏ như lưu luyến khuôn mặt tuấn mĩ của hắn.

- Em cũng thật to gan, dám bỏ rơi tôi ở lễ đường - Hắn ôm lấy eo nó, hắng giọng.

- Em xin lỗi - Nó lí nhí - Chỉ là... mấy cái nghi thức rồi cưới xin đó... ưm... hơi khiến em choáng ngợp.

Hắn nâng cằm nó lên, đôi mắt vàng tuyệt đẹp tỏa ra hắc khí dụ hoặc:

- Vậy là em không muốn làm vợ tôi?

- Không phải, em muốn chứ! - Nó quả quyết - Ta có thể cưới nhau ngay tại đây, ngay bây giờ, bởi vì đám đông ở đó khiến em căng thẳng và rối trí.

Mày đẹp đã hơi nhướn cao, nhưng xong hắn vẫn treo lên một nụ cười thỏa mãn:

- Được, vậy em có đồng ý lấy Hồ Đại Vỹ anh làm chồng, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, quyết không xa rời?

- Em đồng ý.

Nó mỉm cười nhìn hắn, nhỏ giọng:

- Vậy anh có đồng ý lấy Diệp Tử Đan em làm vợ, nguyện chăm sóc và ở bên em suốt phần đời còn lại không?

- Anh đồng ý.

Hắn đeo vào ngón áp út của nó một chiếc nhẫn vàng được chạm khắc tinh xảo, nó cũng làm y chang với chiếc nhẫn còn lại dành cho hắn. Đại Vỹ bế nó lên, nhướn người hôn thật sâu lên đôi môi của vợ mình. Nó cũng ôm lấy cổ hắn, môi lưỡi ngọt ngào quấn lấy nhau thật chặt, xong, nó thủ thỉ:

- Đại Vỹ, em yêu anh.