Mùa mưa qua đi, mùa khô lại tới, thảo nguyên lại bắt đầu một chu kỳ mới, một năm mới.
Thảm cỏ xanh lại trở nên úa vàng, còn có những thành viên mới gia nhập đàn --- đó là những con non ngây thơ và tò mò, bắt đầu khám phá thế giới.
Chúng tràn đầy năng lượng, nghiêng ngả lảo đảo nhưng dũng cảm đi khắp mọi ngóc ngách của thảo nguyên, chỉ khi bị xua đuổi khi gặp phải những con vật trưởng thành hung mãnh thì chúng mới cuống quít lui về phía sau. Những bà mẹ luôn phải cảnh giác, không dám lơ là một khắc, sợ rằng con non của mình sẽ bị giẫm đạp hoặc cắn phải.
Dù không bị giẫm đạp hay cắn, chúng vẫn có thể bị thương do va chạm, ảnh hưởng đến khả năng sống sót. Tuy vậy, những con non không hiểu được sự lo lắng của cha mẹ, thậm chí còn cố trốn ra ngoài để chơi.
Cho nên, khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi trên thảo nguyên, chú báo con Khoa Khoa nhô đầu ra khỏi bụi cỏ, do dự nhìn về phía mẹ mình, người đang chăm chú liếm lông cho anh chị em của nó... Cuối cùng, lòng hiếu kỳ chiến thắng sự thận trọng, và Khoa Khoa bước ra bước đầu tiên.
Mười phút trôi qua, nó vẫn chưa rời khỏi vùng lãnh thổ của mẹ.
Khoa Khoa: Này... Chân nó ngắn chút, không được sao!
Trong điều kiện tốt, lãnh thổ của báo đốm có thể rộng vài chục dặm. Nhưng với Khoa Khoa, chú báo con mới vài tháng tuổi, chân còn ngắn, không thể ẩn nấp tốt, và đi đường còn thường thường lảo đảo một chút, cái đuôi thẳng tắp của nó như muốn tiết lộ vị trí cho mọi người, cách thật xa ai cũng phát hiện ra tung tích của nó.
Chính Khoa Khoa lại không nhận ra, vẫn vui vẻ chạy theo một con sâu nhỏ, hồn nhiên quên mất con đường đã đi qua.
Bên ngoài thật thú vị! Mẹ luôn cấm chúng ra ngoài, nói rằng có nguy hiểm... Aiz, nhưng dù biết có nguy hiểm, Khoa Khoa vẫn thấy rất vui và quyết định chơi một lát rồi sẽ quay về.
Đến lúc đó mẹ sẽ không phát hiện!
Khoa Khoa quyết định nhân cơ hội này đi qua cái gò đất nhỏ mà mẹ từng ngậm nó đi ngang qua, ở đó có tổ của thổ bát thử*.
* "Đà bạt" 鼧鼥 một giống chuột rất lớn, đầu to tai nhỏ, lông vàng xám, sống thành đàn ở trong lỗ, ăn thực vật, lông và da rất quý. Còn gọi là: "hạn thát" 旱獭, "thổ bát thử" 土撥鼠. Editor khum tìm thấy hình >:(
Nhưng thổ bát thử rất cảnh giác, chúng sống theo đàn, luôn có một con đứng gác. Khi Khoa Khoa tiến gần, lập tức một con thổ bát thử kêu to ---
"A!!!!!!!!!"
Khoa Khoa:???
Sao, chuyện này là thế nào!? Thanh âm sao lớn như vậy!
Khoa Khoa bị dọa ngốc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó, hàng chục con thổ bát thử xuất hiện từ các hầm ngầm, vây quanh nó!
Chúng đứng trên đồi núi nhỏ, những con thổ bát thử thoạt nhìn lớn hơn Khoa Khoa một vòng, trông rất cao lớn vạm vỡ, nhìn xuống nó với ánh mắt tò mò và lớn tiếng "khe khẽ nói nhỏ".
"Một con báo con?"
"Chắc chắn là chỉ có mình nó không? Gần đây có báo mẹ không?"
"Không có, ta xem qua rồi, hẳn là đi lạc."
"Ai nha ai nha, đáng tiếc chúng ta không phải là động vật ăn thịt..."
Lông tóc Khoa Khoa nổ tung, vẻ mặt hoảng sợ: Những, những lời này, là cố ý nói cho nó nghe đúng không!
Báo con run bần bật, bắt đầu hối hận việc mình trộm ra ngoài chơi. Đúng lúc này, bọn thổ bát thử đột nhiên đồng loạt đứng thẳng người, nhón mũi chân, quay đầu nhìn về phía đông.
Phía đông... có cái gì?
Khoa Khoa cũng duỗi cổ nhìn theo ánh mắt của họ. Nhưng đáng tiếc nó đứng ở chân sườn núi, không có ưu theesdodoj cao, vì thế nhìn tới nhìn lui cả ngày cũng không thấy được gì.
Nhưng ngay sau đó, nghi vấn của nó rất nhanh đã được giải đáp. Nhóm thổ bát thử trở nên hưng phấn, một đám nhảy nhót và xông lên phía trước: "A Ninh!"
"Là A Ninh! Là A Ninh!"
"Trời ơi, là A Ninh thật kìa! Là A Ninh đang trong hình mèo đấy! A a a a ta thấy được! Ta muốn lên núi la hét! La hét! La hét!"
Khoa Khoa:... Cái này... các ngươi kêu vài tiếng là được rồi, không cần la hét.
Cái tên A Ninh này có chút quen tai a. Nó nhớ rằng nhiều con vật khác cũng từng nhắc đến cái tên này, thậm chí mẹ nó cũng từng nhắc đến?
Báo con lắc lắc đầu, vẫy vẫy cái đuôi, đột nhiên phát hiện nhóm thổ bát thử đều không chú ý nó, ngược lại chạy đến xem A Ninh. Nó rung đùi đắc ý, nhất thời hứng khởi nên cũng chạy theo sau.
... Xa xa, nó nhìn thấy một con vật xinh đẹp như đám mây.
Lông tóc dài màu trắng, mềm mại như bồ công anh, lúc đi lại thì càng thêm bắt mắt, quả thực như cả người cậu sáng lên. Hình thể nhỏ như ấu tể nhưng không có dáng vẻ khờ khạo vụng về thường thấy ở ấu tể, mà còn rất ưu nhã mạnh mẽ, còn có vài phần quen thuộc.
Cảm giác này... nói như thế nào nhỉ? Chính là rất quen thuộc, cứ như đã gặp qua ở nơi nào --- nha, Khoa Khoa bỗng nhiên nhớ tới, đây không phải là cách đi của miêu ô tộc sao?
Nhìn lên trên phần đầu, quả nhiên là miêu ô tộc. Khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay, quanh cổ có một lớp lông, nhìn giống như sư tử con. Thoạt nhìn như sư tử con bạch tạng.
Nhưng, càng đáng yêu hơn sư tử con nhiều.
Động vật đáng yêu như vậy, trước giờ nó chưa từng thấy qua.
Khoa Khoa bất tri bất giác đi về phía trước, ngây ngốc tiến đến trước mặt đối phương. Trên người tiểu báo tử khoác lên lớp da lông màu nâu nhạt, phủ đầy những dấu vết đốm đậm nhạt giống như lá khô vàng vào mùa thu, nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Thiệu Dĩ Ninh.
Thiệu Dĩ Ninh hơi sửng sốt.
Từ khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Thiệu Dĩ Ninh cũng an tâm sống trên đại thảo nguyên. Cuộc sống ở đây nhàn nhã và tự do, bất tri bất giác cậu đã trở thành một con mèo lớn.
... Khụ, mèo lớn thì cũng là mèo, là sinh vật đáng yêu độc nhất vô nhị trên thảo nguyên này.
Nếu trước đây mọi người rất thích mèo con, thì sau khi trải qua bao chuyện, các con vật khắp nơi trên thảo nguyên đều tràn ngập lòng biết ơn, yêu quý và ngưỡng mộ A Ninh --- hiện giờ, mèo con quả thực đã trở thành linh vật của toàn bộ đại thảo nguyên!
Một câu nói của A Ninh còn có tác dụng hơn cả tộc trưởng của miêu ô tộc, Barkley. Mọi người đều nghe lời A Ninh và thật sự yêu thích cậu từ tận đáy lòng.
Nếu không phải vì không thể đánh bại Già Lâu, mọi người đã muốn cướp miêu miêu từ lâu!
Nhóm con thổ bát thử cũng vậy.
Dù là động vật ăn cỏ, nhưng trong lúc trốn trăng máu trong huyệt động của mình, họ cũng phải chịu tổn thất nặng nề. Sau này, khi A Ninh giải quyết trăng máu, thổ bát thử không lựa chọn biến thành người mà tiếp tục sống dưới hình dạng động vật. Bọn họ không cần lo lắng, sợ hãi trăng máu, lo họ sẽ giết hại lẫn nhau nữa, họ có thể bình thản và sống vui vẻ trên thảo nguyên.
Mọi điều này đều do A Ninh mang lại. Họ đã bàn bạc và muốn tặng A Ninh một món quà lớn.
Nhưng món quà này còn chưa chuẩn bị xong, báo con bỗng nhiên đi đến gần tổ của họ, rồi nghịch ngợm lung tung, làm loạn cửa động ở họ đang ẩn náu.
Nếu không phải A Ninh đến đúng lúc, họ đã ra tay trừng phạt báo con rồi.
Khoa Khoa hồn nhiên không biết mình đã thoát khỏi một "đòn hiểm" của xã hội (thảo nguyên).
Nó mơ màng tiến đến trước mặt mèo con, ngẩng đầu lên, ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào người đối diện. Thiệu Dĩ Ninh phát hiện, buồn cười mở miệng: "Em khỏe không?"
"Xin hỏi, em tìm anh là có chuyện gì vậy?"
Những ngày gần đây, mọi người thường xuyên đến tìm cậu, có người muốn nhờ giúp đỡ, có người đến cầu tiếng miêu ô, và có nhiều người muốn hỏi cậu cách làm người... Thiệu Dĩ Ninh đã rất quen khi đi trên đường và bị người khác chặn lại.
Tính tình cậu rất tốt, rất kiên nhẫn, mỗi lần đều nói chuyện vui vẻ với người ta. Vì vậy, Già Lâu hiện không yên tâm để cậu một mình ra ngoài, sợ cậu bị động vật khác "bắt cóc".
Nhưng Khoa Khoa rất mờ mịt —— nó hình như không có việc gì cần tìm đối phương nha, chỉ đơn thuần cảm thấy đối phương đẹp thôi.
Nhưng nếu đối phương đã hỏi...
Khoa Khoa chớp mắt, ngây ngốc thốt ra một câu thiệt tình: "Ngươi thật đẹp mắt!"
Giây tiếp theo, báo con chỉ mới ba tháng tuổi, còn chưa cai sữa nhưng nói năng rất có khí phách, cực kì nghiêm túc dò hỏi cậu: "Chờ ta trưởng thành... ta có thể cùng ngươi sinh nhãi con không?"
Bởi vì nó cũng muốn có những nhãi con xinh đẹp như thế!
Nhóm thổ bát thử: A!!!!!!!!!!!
Già Lâu! Mau tới đây! Có người muốn cướp miêu miêu của ngươi!!!
... Không biết có phải vì nhóm thổ bát thử kêu quá lớn hay không, mà cách đó không xa, quả thực có một bóng đen nhanh chóng đuổi lại đây. Không bao lâu sau đã đến, mạnh mẽ dừng lại chính xác trước mặt Thiệu Dĩ Ninh.
Báo đen giống mèo con là tồn tại độc nhất vô nhị trên thảo nguyên.
"A Ninh."
Anh kì thật đi lại vô thanh vô tức, không gây chú ý chút nào. Chỉ giống như một bóng ma theo sau ánh mặt trời, lặng yên đứng sau lưng Thiệu Dĩ Ninh, trầm mặc che chở cậu.
Mèo con nâng lên khuôn mặt nhỏ tinh xảo len, cọ cọ cằm anh, cười tủm tỉm nói: "Già Lâu đại ca."
Già Lâu ừ một tiếng, cúi đầu thói quen liếm trán cậu: "Ta cùng ngươi trở về."
Trước đó Già Lâu có chút việc khác, nên mới để Thiệu Dĩ Ninh ra ngoài một mình. Giờ công việc đã xong, trong lòng anh lo lắng nên đến tìm Thiệu Dĩ Ninh.
Ngoài ra, đáng nói là, khi Già Lâu đến, anh đã nghe được lời nói của báo con. Vì thế, bước chân "thoáng" nhanh hơn chút.
Sau đó anh quay đầu nhìn báo con.
Khoa Khoa... lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại đã thành niên khác.
Con báo đen này to gấp đôi mẹ nó, trong mắt báo con, anh thật sự rất cao lớn. Khoa Khoa dám trốn ra ngoài, giờ đây cảm thấy sợ hãi —— vì nó biết loài báo rất mạnh mẽ.
Lúc mẹ nó cắn chết con mồi trông rất hung dữ! Con báo đen này còn to hơn mẹ, nhìn còn lợi hại hơn... Từ từ, liệu họ có thể quen biết nhau? Có thể tố cáo với mẹ nó không?
Khoa Khoa lo lắng sốt ruột: Làm sao đây, nên trở về hay không, trở về hay không...
Nhưng mà...
Báo con lại không nhịn được nhìn về phía "A Ninh", thật sự đẹp a.
Khoa Khoa lấy hết can đảm, lại thử đề nghị: "Cái kia, A, A Ninh..."
Báo đen bỗng nhiên híp mắt, cắt ngang lời nó: "Ngươi là con của Già Na?"
Già Na?
Lỗ tai mèo con dựng thẳng lên" Cái tên này, hình như nghe được ở đâu đó?
Khoa Khoa hoảng sợ, vội hỏi: "Ngươi, ngươi làm sao biết được!"
Chẳng lẽ, con báo đen này thật sự quen biết mẹ nó?
Già Lâu không trả lời nó, quay sang giải thích với Thiệu Dĩ Ninh: "Con của Già Na, phía sau lưng sẽ có một khối đồ án đặc biệt."
Nghe vậy, Thiệu Dĩ Ninh trực tiếp nhìn qua --- ai nha, đúng thật. Báo con tuy chưa rụng lớp da lông của con non, nhưng trên mông gần cái đuôi có một khối đồ án.
Nhìn kỹ, vậy mà giống hình trái tim.
Từ từ, Thiệu Dĩ Ninh chợt nghĩ đến, báo con sau khi trưởng thành sẽ rụng lông một lần nữa, Già Lâu làm sao biết được?
Trong lòng cậu hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, Già Na là bạn của Già Lâu, có thể lúc nào đó anh đã nhìn thấy nhãi con của nàng.
Vì thế, mèo con gật đầu, hỏi báo con: "Có phải là em tự mình chạy ra không?"
Khoa Khoa: Cái này... Tim mình đập nhanh quá.
... Nửa giờ sau, Già Lâu, Thiệu Dĩ Ninh, và Khoa Khoa, ba người miêu ô miêu ô lên đường đưa nhãi con về nhà.
Khoa Khoa ra ngoài từ sáng sớm, đã sớm quên ổ mình ở đâu. Nó mơ màng theo chân cậu đi, cảm thấy may mắn lẫn sợ hãi. Thật may gặp được miêu ô tộc, nếu không sao mình trở về được?
Xem ra, vẫn cần lớn thêm một chút mới có thể ra ngoài thăm dò thế giới.
Chân nó ngắn, nhưng cùng đi với A Ninh thì vừa vặn. Bộ lông xõa tung mềm mại của mèo con như đám mây trắng trên trời, từ từ rơi xuống bên cạnh. Khoa Khoa nhìn, trong lòng dâng lên cảm xúc bồng bềnh. Nhưng khi nhìn báo đen cao lớn bên cạnh, ngọn lửa nhỏ trong lòng lại vèo tắt.
Báo đen lớn thoạt nhìn không dễ chọc. Cũng không biết anh và mẹ có quan hệ gì.
Có điểm lo lắng.
Khoa Khoa lạch bạch đi theo mèo con. Thiệu Dĩ Ninh không biết báo con suy nghĩ nhiều như vậy, cậu bước nhanh đuổi kịp Già Lâu, thuận miệng hỏi: "Già Lâu đại ca, anh gặp Già Na khi nào?"
Theo lý thuyết, Già Lâu luôn bên cạnh cậu, ra ngoài làm gì cũng nói với cậu một tiếng để cậu yên tâm --- anh biết Thiệu Dĩ Ninh rất tò mò về con báo non, nên sẽ nói cho cậu.
Nhưng Già Lâu không quá để ý mà trả lời: "Hai năm trước."
Hai năm trước?
Sự nghi ngờ trong lòng Thiệu Dĩ Ninh càng lớn. Báo con khi trưởng thành sẽ rụng lông, hình trái tim sẽ biến mất, nhìn không thấy. Vậy... Già Lâu sao biết được?
Già Na, Già Na, Già Na...
A!!! Cậu nghĩ ra rồi!
Trước khi mới đến, khi ở đàn sư tử, nhóm sư tử mẹ có lần nhắc tới khi nói chuyện phiếm, Già Na, hình như là... một con báo cái đã từng bày tỏ tình cảm với Già Lâu?
Mèo con đang đi, bỗng nhiên dừng lại, chân trước nâng lên ---