Tiểu Hắc bị trói ở trong căn hòng tối tăm không thấy ánh sáng khiến cho cô không thể phận biệt được ngày hay đêm, đã trải qua khoảng thời gian bao lâu cô cũng chẳng hề biết được. Vết thương trên cơ thể ấy ngày một nhiều, đám người đó chẳng hề nương tay chút nào, cô sắp không chịu đựng được nữa rồi, có lẽ sinh mệnh sẽ kết thúc ở nơi này.
" Hừ, thương tích thế này đúng là khiến cho người khác mất hứng, nữ nhân cơ thể đầy sẹo, phát tởm" - Một trong những kẻ đang vụt roi vào người cô với gương mặt đầy mỉa mai, gã lên tiếng châm chọc.
Tiểu Hắc không còn sức nữa, tầm mắt là một mảng mơ hồ, cô yếu ớt duy trì hơi thở.
Vừa đau vừa lạnh, đã bao lâu không được ăn rồi, miệng lưỡi đắng ngắt và khô khốc, cô khát quá. Cái đám chết tiệt này quả là biết cách hành hạ người khác, nếu như có thể rời khỏi đây thì cô sẽ cắt cổ tên Xích Hoan đầu tiên, dù có bị cả Công Quốc truy nã hay gì đi nữa cô cũng không thèm quan tâm nữa.
Nhưng mà có lẽ không thể làm được rồi.
Trong giây phút tuyệt vọng và không cam tâm nhất, đột nhiên trong đầu cô hiện hữu bóng dáng cao to của một người, nếu như phải chết ở đây thì cô chỉ mong có thể nhìn thấy hắn lần cúi.
Ông trời dường như nghe thấy lời cầu nguyện chân thành của cô, trước lúc mê man, cô nhìn thấy hắn đang chém đám người kia rồi hớt hãi cởi bỏ xích sắt đang trói cô sau đó dịu dàng đỡ lấy cơ thể. Tiểu Hắc không nghe thấy hắn đang nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng.
Cô ngất đi.
Người đàn ông ôm lấy cơ thể đầy thương tích, bàn tay hắn khẽ run, cổ họng thì khó khăn mà gọi tên cô, ánh mắt đau lòng của hắn dần chuyển sang phẫn nộ khi xoay đầu nhìn đám người đang nằm trên đống máu.
Đã hai ngày rồi, 48 tiếng hắn mất ăn mất ngủ, khi nghe thấy Xích Hoan là kẻ chủ mưu, hắn gần như phát điên, chỉ sợ cô bị chúng hành hạ chà đạp.
Xích Diễm nâng cơ thể của cô lên, nhẹ nhàng nhất có thể, cơ thể hắn run run, chỉ sợ bản thân dùng chút lực cũng đủ khiến cho cô nhận thêm một phần đau đớn.
Hắn đưa cô về dinh thự, ở bên không rời. Dù muốn lột da những kẻ kia ra nhưng giây phút này hắn lại mong cô tỉnh lại, vui vẻ nhảy nhót.
Cơ thể nhỏ bé ấy, hắn nâng niu như một bông hoa nhưng cái đám khốn kia lại dám khiến cho cô trở nên thế này, vết thương chồng chất lên nhau, nếu như nói Tiểu Hắc lúc này không còn lành lặn thì cũng chẳng sai.
Nhìn vào từng ngón tay gần như bị kẹp nát của cô khiến cho trong lòng Xích Diễm không thoải mái, theo như lời mà Lương Tri nói, cô vẫn chưa bị những kẻ kia xâm phạm.
Hắn thực sự sợ việc này xảy ra, nhưng không phải là vì hắn muốn một người con gái còn nguyên vẹn, mà chỉ vì hắn sợ với tính tình của cô thì sau khi bị chà đạp sẽ nghĩ đến cái chết.
Dù cô có trở nên thế nào thì hắn vẫn mãi yêu thương và trân trọng cô.
Thực sự khó có thể giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy người thương phải gặp khổ nạn.
Tiểu Hắc được đưa về dinh thự lúc trời đã tối muộn, cô hôn mê một ngày sau mới tỉnh lại.
Khi vừa mở mắt thì cơn đau nhanh chóng ập đến, cô gái nằm ở trên giường nhíu mày khó chịu rồi cố gắng phát ra tiếng động.
" Ưm...".
Ánh mắt của cô vẫn còn khá mơ hồ, mở cũng chẳng lên, hơi thở Tiểu Hắc yếu ớt, đôi môi của cô khô khốc hé mở rồi thều thào:
" Nước...".
" Em nằm yên, ta lấy nước cho em"..
Giọng nói của Xích Diễm gấp gáp pha chút vui mừng, hắn nhanh chóng rót lấy một cốc nước, dùng muỗng đút cho cô.
Cổ họng như nuốt phải kim, vừa đau vừa khó chịu khiến cho cô muốn sặc nhưng phải cố nén lại, chỉ là uống nước thôi lại khó khăn thế này.
Được một lúc thì cô gái mới tỉnh táo hơn, cô nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh ánh mắt liền pha chút phức tạp.
Thì ra lúc cô nghĩ bản thân không xong rồi, sắp ngất đi vì mệt mỏi thì nhìn thấy hắn, lúc đó... không phải là mơ.
Tam điện hạ thường ngày rất hay trêu đùa, chỉ cần nhìn thấy cô thì hắn liền hihi haha mà cười như tên đần, vậy mà lúc này lại cực kỳ nghiêm túc, hắn không hỏi gì cả, chỉ im lặng ở bên cạnh chăm sóc cho cô.