Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 16: không ai cưới (H)



Tiểu Hắc im lặng không đáp lại, để cho hắn muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhưng tên này trời sinh vô lại, thấy cô không trả lời thì liền nói tiếp:

" Nhưng ta thì ngại\~ lắm. Cơ thể này bị em nhìn thấy hết rồi, sau này ai dám cưới ta nữa? Hu".

Vậy thì đừng có cưới để đỡ làm khổ con gái nhà người ta.

" Điện hạ nói đùa rồi, với quyền thế của ngài thì muốn ai mà chẳng được?".

" Vậy muốn em có được không\~".

Cô gái đứng nép vào cánh cửa phòng tắm, mày nhíu lại, liên tục thở dài đầy chán nản. Cái tên điên này muốn cô đấm cho vài cái thì mới hết ngáo đá có đúng không?

" Điện hạ tắm xong hãy gọi, tôi ra ngoài trước đây".

Tiểu Hắc xoay người rời đi, cửa phòng hé mở nhưng chỉ trong vài giây liền bị đóng lại, cả cơ thể cũng bị nhấc bổng lên, cô có chút hoảng loạn. Nhìn bắp tay rắn chắc đang ôm ngang vòng eo mảnh khảnh của mình, cô hoàn toàn không giữ được bình tĩnh mà thét lên:

" Làm gì... mau buông ra!".

Rõ ràng khi nãy hắn còn ở trong hồ, sao thoáng cái đã áp sát rồi bế cô lên như thế này?

Xích Diễm không nói gì, chỉ ôm lấy cô rồi hướng về phía hồ nước mà đi. Tiểu Hắc vũng vẫy mãi không thôi, cố tách cánh tay hắn ra nhưng sao mà khoẻ thế này? Cô không tài nào khiến cho hắn bỏ cô ra được.

Cô gái nhỏ rùng mình khi bàn chân chạm phải dòng nước mát lạnh, còn chưa kịp nghĩ ngợi thì hắn đã ôm cô đi xuống hồ. Cô đương nhiên không thích, tích cực phản kháng, dùng đủ mọi cách khiến hắn buông mình ra.

Tiếng nước bì bõm có hơi vui tai nhưng khi bị tát nước vào mặt thì người đàn ông không thể nào thoải mái mà cười, hắn không nói không rằng ấn cô vào con sư tử đá đang phun nước ở thành hồ.

Khuôn ngực của người đàn ông dán chặt vào tấm lưng mảnh mai của cô gái, giọng nói trầm ấm bất cần của hắn văng vẳng bên tai khiến cho cô bất an rùng mình:

" Bỏ ra!".

Chỉ nghe thấy giọng cười châm chọc của người đàn ông, tiếp đó hắn luồng tay vào trong vạt áo của cô gái, dần hướng lên trên, ngón tay cách lớp băng gạc mỏng manh mò mẫn từng tất da thịt mịn màng của cô gái.

" A, ngươi...".

Tiểu Hắc hít vào một hơi thật sâu, cô quên mất cái người này là khách quý, phỉa kính cẩn xưng hô. Ánh mắt ai oán nhìn liếc ra sau như muốn xuyên thủng hắn vậy.

Nhưng khổ nổi tên này da dày đến mức đao thương bất hoại, ánh mắt của cô thì làm gì được hắn kia chứ?

Xích Diễm mặt dày hơn cả tường thành, bật con dao cực nhỏ được giấu trong chiếc nhẫn đang đeo nhẹ nhàng cứa rách băng gạc mà Tiểu Hắc đang quấn quanh người. Sau khi giấu con dao đi liền hài lòng xoa nắn bầu ngực mềm mại như bột của cô gái.

" Ai da, nó vẫn còn sưng đây này, xem ra vết thương vẫn chưa lành".

" Ngươi bỏ tay ra, tên khốn kiếp!!!".

" Ta chỉ là kiểm tra giúp em thôi mà, nếu như em vì bảo vệ ta mà gặp chuyện gì thì phía công tước sẽ mắng ta rất thảm nha\~".

" Ta giết ngươi...".

Tiểu Hắc thở hồng hộc, cố gắng giãy giụa để thoát khỏi nhưng sức của cô thì sao so được với hắn kia chứ?

Tên khốn này còn dùng móng tay trỏ khẩy liên tục vào trái anh đào đỏ hồng ở trên đỉnh, sau khi chán thì nắm lấy rồi dày xéo điên cuồng.

Gương mặt của Xích diễm giờ đây hệt như một gã biến thái, đỏ ửng, nụ cười dần mất nhân tính nhưng vẫn cố gắng mà mở miệng:

" Em bó nó suốt cả đêm rồi, có cần thiết phải tự làm khổ bản thân thế không? Để ta giúp xoa bóp, chắc chắn sẽ làm cho em hài lòng\~".

" Không cần, tránh ra! Đồ vô lại! Đồ chó!".

Xích Diễm 'được' chửi, ngày càng hưng phấn, áp sát vào vành tai đỏ ửng kia rồi không biết xấu hổ mà lên tiếng:

" Ta làm gì khiến em không thích à, sao lại mắng nhiếc ta như vậy chứ?".

Bàn tay bao trọn lấy một bên to tròn, bóp đến méo mó chẳng còn hình dạng, cô gái nhỏ vùng vẫy, thân thể bị ép vào sư tử đá, phía sau thì bị người đàn ông vây hãm, khó lòng mà thoát khỏi móng vuốt gian ác. Không thể giữ nỗi lý trí, cô kích động mà mắng:

" Tên khốn kiếp nhà ngươi đi chết đi!!!".

" Ta chết thì ai yêu thương em bây giờ? Thật sự không đành lòng nha\~".

Cô căm tức liếc mắt khi nghe thấy hắn nói xong, người đàn ông cảm thấy nếu còn tiếp tục thì cô sẽ chạy mất, liền không đành lòng mà bỏ ra.