Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 7: uy hiếp trắng trợn



Tên khốn kiếp này đang kể lể việc cô cắn vào vai hắn ư? Kể với thái độ uỷ khuất như đang chịu thiệt thòi vậy, khốn nạn! Người chịu thiệt thòi là cô mới đúng, cơ thể của cô bị hắn sờ lung tung.

Tiểu Hắc nắm tay thành đấm, nếu được thì bây giờ cô chỉ muốn khiến cho hắn ta ngậm mồm lại.

Ngài công tước nhìn Xích Diễm rồi nói:

" Dinh thự của tôi không có nuôi thú cưng, có lẽ là tam hoàng tử đây nhầm lẫn rồi".

" Vậy thì có khả năng đó là mèo hoang\~ rồi, đúng là một con mèo hoang chảnh choẹ" - Người nào đó không biết xấu hổ mà lên tiếng.

Cô muốn băm vằm hắn ra!!!

Tiểu Hắc liếc mắt nhìn sang chỗ khác, không muốn chú ý đến hắn nữa, người đàn ông cũng cảm thấy không còn gì vui nữa, im lặng mà tiến đến vị trí đã được sắp xếp sẵn.

Nhưng có vẻ như đã quá chán với cuộc sống nhàn hạ, Xích Diễm sau khi uống xong chén rượu liền nhìn Ba Lạc Bá Tư ở phía đối diện rồi lên tiếng:

" Ở Đế Quốc ta chỉ quen với ngài công tước...".

Sao nghe thấy có điềm chẳng lành thế này?

"... nghe nói cảnh sắc ở Đế Quốc khiến cho người ta nhớ mãi không quên, ta dự định sẽ ở lại quý quốc 3 ngày... nhưng ta thân thể yếu ớt, ở nơi đất khách quê người thực sự dù có muốn yên tâm ngắm cảnh cũng chẳng thể nào đỡ lo lắng. Hộ vệ ta chỉ mang theo một thân tín, tình huống nguy cấp khó có thể đảm bảo sự an toàn cho ta...".

Yếu? Chém ngài công tước lìa nửa cái mạng mà yếu?

Mắt hắn đảo nhẹ, đặt ở trên người của cô vài giây rồi lại tiếp tục nhìn Ba Lạc Bá Tư:

" Vậy nên, muốn nhờ công tước đây cho mượn người".

Không cần nghĩ cũng biết người hắn muốn nói đến là ai, Xích Diễm mặt dày còn hơn cả tường thành của Đế Quốc, chỉ thẳng tay vào người Tiểu Hắc rồi làm ra cái bộ dạng không mấy thân quen:

" Hộ vệ này không tệ, tuy thân hình nhỏ nhắn không giống nam nhân nhưng có thể làm việc cho công tước thì thân thủ hẳn hơn người".

" Nếu tam hoàng tử muốn thì ta sẽ sắp xếp một người khác, Tiểu Hắc chỉ là tập sự, còn nhiều non kém" - Công tước lên tiếng.

" Ta thấy cậu ta rất thuận mắt, dáng người thì có vẻ... không phải nam nhân... nhưng mà\~".

Cái từ 'không phải nam nhân' xuất ra từ miệng hắn khiến cho Tiểu Hắc căng thẳng đến cứng cả người, tên khốn kiếp này, liệu hắn có làm lộ bí mật của cô hay không?

Xích Diễm thở một cái, xua tay:

" Ai da, ta cũng không muốn làm khó đâu... hay là cứ hỏi thử xem ý kiến của hộ vệ đó thử xem sao. Ngươi tên gì ấy nhỉ... Tiểu... Tiểu Hắc đúng không nào?".

Cô thực sự muốn ngó lơ nhưng giờ phút này đột nhiên lại bất đắc dĩ trở thành trung tâm của bữa tiệc, chỉ có thể nghiêm nghị cúi đầu rồi đáp lời:

" Vâng".

" Nói xem, có muốn... ở bên ta trong ba ngày tiếp theo không?".

"............".

" Nếu muốn thì cứ nói, ta đảm bảo sẽ không đối xử 'thô bạo', còn không thì cũng chẳng sao".

Vậy thì còn chần chờ gì mà không từ chối?

Lúc Tiểu Hắc muốn mở miệng thì người nào đó liền nhìn nhà vua rồi nói:

" Nghe nói Đế Quốc có quy định, hiệp sĩ chỉ có thể là nam có đúng không?".

" Đúng vậy, không biết tam hoàng tử tại sao lại có hứng thú với việc này?" - Nhà vua đáp lời rồi nghi hoặc hỏi.

Đôi mắt láu cá kia chớp một cái, khoé môi cong lên nụ cười bất lương rồi nhanh chóng giấu đi:

" Không, chỉ là hơi tò mò. À, đúng rồi, sao nào... có muốn ở bên cạnh ta không?".

Tiểu Hắc sắp không khống chế được nữa rồi, tên khốn này đang trắng trợn uy hiếp cô. Nếu như cô từ chối thì hắn sẽ ở ngay tại đây nói với mọi người cô là nữ mất. Vậy thì ước mơ làm hiệp sĩ tan tành mất rồi còn đâu?

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô gái nhỏ bé đang cải trang thành nam kia, Tiểu Hắc chỉ có thể miễn cưỡng mà đáp:

" Vâng ạ".

Xích Diễm nhếch một bên mày rậm, nhìn chăm chăm vào cô rồi lên tiếng:

" Vậy thì những ngày tiếp theo nhờ cả vào ngươi rồi, ta giao bản thân cho ngươi".

Ai mà thèm cái 'bản thân' của ngươi? Cút đi!

" Vâng ạ, tôi chỉ đang tập sự cho nên khó tránh khỏi sai sót, nếu có gì mạo phạm mong tam hoàng tử bỏ qua cho" - Tiểu Hắc cố nén lửa giận.