Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Chương 13: Hoan Hỷ




Edit: Linhlady


Sáng sớm hôm sau, Liễu Thư Nhân chõ cái eo của mình, vừa mở mắt, thấy hũ nút dựa vào khung cửa, chân dài để khung cửa đối diện, trong tay cầm một ly nước ấm, thỉnh thoảng uống một ngụm, đôi mắt không biết đang nhìn cô hay nhìn cái gì, còn rất mơ hồ, Liễu Thư Nhân run run lông, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng cọ cọ vào ống quần anh, mềm mại kêu một tiếng, “Meo ~ meo ô gru ~”


Sau khi biến thành mèo, tiếng kêu của cô cũng dễ nghe, cô còn không biết xấu hổ mà tự say mê giọng mình trong phút chốc, mở cặp mắt màu lam xinh đẹp, nâng mắt lên ngước nhìn hũ nút, hũ nút sắc mặt giống như có chút không tốt lắm, Liễu Thư Nhân nhìn gương mặt của anh mà nghĩ.


Là do ngủ không ngon sao? Ngủ sớm như vậy, cũng không có hoạt động giải trí gì, chẳng khác gì ông cụ chỗ cô, ngủ sớm dậy sớm đi làm, lại tự hạn chế sinh hoạt thì đơn điệu, cứ như vậy anh sống được bao lâu? Dù sao cô cũng không vượt qua nổi, cô luôn muốn tìm việc gì đó để giải tỏa năng lượng cùng lực chú ý của mình mố thoải mái, à đúng rồi, đánh quyền cùng rèn luyện thân thể có lẽ là cách để hũ bút phát tiết đi, nhưng mà cứ như vậy, luôn lặp lại việc đó, sẽ không cảm thấy rất nhàm chán sao………… Liễu Thư Nhân câu được câu không nghĩ, cô là người trời sinh tính tình dong dài thích nói nhiều, nếu nghĩ cái gì mà không nói ra thì không thoải mái. 


Vừa rồi cô gọi anh, hũ nút cũng chỉ là cúi đầu nhìn cô một cái, Liễu Thư Nhân nhìn bộ dáng của anh, lại có một loại ảo giác “anh đang ngẩn người”, ừm, chẳng lẽ không phải là ảo giác? Liễu Thư Nhân nhìn hũ nút tròng mắt ngưng tụ, ngẫm lại.


Hay là có chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua cũng đi lm về sớm, Liễu Thư Nhân nhìn chằm chằm mặt anh trong chốc lát, lén lút thở dài một hơi, lúc này, cô phải pát huy tác dụng của một sủng vật thôi, làm cho chủ nhân vui vẻ nha!


Cô nhảy lên trên chân hũ nút để ở khinh cửa, một đường bò lên trên, bò lên tới đùi anh, móng chân của cô quá dài, vừa nhọn vừa dài, cô cẩn thận không để móng tay thò ra quá nhiều, sợ đâm vào da anh.


Động tác như vậy cuối cùng cũng khiến anh chú ý, anh cúi đầu nhìn về phía cô, đôi mắt sâu thẳm giống như hồ nước tĩnh lặng nặng nề không chút ánh sáng, khi nhìn chăm chú vào cô, có chút đáng sợ.


Nhưng Liễu Thư Nhân không sợ, hiện tại lá gan của cô cũng lớn, cũng biết hũ nút bên ngoài nhìn qua lãnh khốc nghiêm túc, nhưng lại là người đàn ông biết quan tâm và chu đáo.


Cô vẫn luôn bò, bụng nhỏ của hũ nút, chân sau ở gốc đùi anh cọ cọ, dẫm đến một khối phình phình mới đứng vững gót chân, chỉ có điều, cô cảm thấy thâm thể hũ nút chấn đọng một chút, cô giương mắt nhìn lại, thấy sắc mặt anh càng trầm, cũng không hề thờ ơ, anh duỗi tay ra, bàn tay ấn ở trên sống lưng cô, hơi nghiêng thân thể đứng thẳng lên, cô bị anh ôm vào trong lòng, bởi vì động tác có chút lớn, phần lớn nước ấm trong tay anh trào ra làm ướt quần của anh. 


“Meo!!” Liễu Thư Nhân cũng bị xối một ít nước, nhưng dù sao trên người cũng có lông, cho dù rất nóng, khi chảy vào da cũng chỉ có cảm giác nong nóng.


Cô quay lại nhìn bên dưới của hũ nút, cô thấy một vùng ẩm ướt rất lớn, cô cảm thấy nước rất nóng, nhưng anh bị ướt nhiều như vậy lại giống như không có cảm giác gì, cô chỉ nhìn thoáng qua, đã bị bàn tay của hũ nút che mắt lạn.


Cô làm anh bị thương, nếu không phải cô bò lên người anh, cũng sẽ không làm anh bị bỏng. Liễu Thư Nhân dùng hai móng vuốt ôm lấy bàn tay đang che mắt mình lại, không cử động nữa.


Hai tay hũ bút chống ở chân sao cô, tay còn lại áp vào lưng cô, ôm cô như một đứa trẻ, cái ly cầm trong tay được anh đặt lên bàn, anh ôm cô, trong khoảng thời gian ngắn không để cô xuống, cô mà không ôm cô được một lúc. Khi cô đặt nó xuống, Liễu Thư Nhân có thể cảm giác được sức lực ôm cô của anh hơi lớn. 


Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện gì đó rồi…… Liễu Thư Nhân trong lòng nghĩ thầm, cô gian hai chân ra, ôm lấy nửa bên ngực của hũ nút, cọ cọ trên ngực anh muốn an ủi, trên người anh, mùi hương của cô càng ngày càng đậm, Liễu Thư Nhân giật giật cái mũi, nghĩ thầm.


Một người một mèo cứ như vậy ôm nhau trong chốc lát, Liễu Thư Nhân mới bị hũ nút buông ra, anh đi đổi một bộ quần áo khác, anh cầm ly nước trên bàn đã nguội uống hết, sau đó đi đến chỗ cửa, mở cửa ra, anh trầm mặc gõ gõ cửa, mới gõ được vài cái, Liễu Thư Nhân lập tức nhảy ra, chạy tới trước mặt anh, hai mắt chờ mong mà nhìn anh.


Đây là tín hiệu đi ra ngoài tản bộ! Lại có thể đi ra ngoài!


Liễu Thư Nhân đi theo anh đi ra ngoài, đi xuống lầu, ngừng ở trước cửa nhà Vương Tranh.


Bọn họ không phát ra thanh âm gì, nhưng đại cẩu đã biết bọn họ tới, gâu gâu gâu mấy tiếng kêu lên, trong phòng Vương Tranh cũng biết bọn họ tới, nhanh chóng khoác một cái áo, vội vàng mà chạy ra, đeo dây đai cho chó ta, sau đó mới mở cửa ra, “Chào buổi sáng, Diệp ca, Diệp ca ăn sáng chưa!” Thái độ của anh ta với anh vừa tôn kính vừa thân mật, Liễu Thư Nhân đoán anh ta có thể là một trong số ít bạn bè của anh.


Diệp Minh Chu gật gật đầu vớ anh ta, thấp giọng nói: “Đi thôi.”


“Được!” Vương Tranh một bên mặc quần áo, một bên đóng cửa, trong tay còn muốn lôi kéo cẩu, có vài phần nóng nảy lo liệu không hết việc, Diệp Minh Chu duỗi tay qua cầm lấy dây kéo đại cẩu, Vương Tranh thuận lợi mà mặc xong áo, cũng đóng cửa lại.


“Ngao uông!” Đại cẩu theo lẽ thường nhìn thấy Diệp Minh Chu tiến hành một lễ rửa tội, đem ngón tay của anh liếm đến ướt nhẹp, lúc này mới vừa lòng thối lui, Diệp Minh Chu giống như không có cảm giác, để kệ cho hắn liếm, ngẫu nhiên còn sẽ đáp lại nó, dùng ngón tay ươn ướt kia giống như lúc cào cho mèo gãi gãi cằm nó, Liễu Thư Nhân mỗi lần nhìn, đều cảm thấy dáng vẻ thuần thục của anh nhất định là do luyện từ chó ta mà ra.


Vương Tranh chỉnh sửa lại tóc rai xong, Diệp Minh Chu muốn duỗi tay đem dây thừng đưa cho anh ta, Vương Tranh liên tục xua tay, nói: “Mao Mao thân thiết với anh như vậy, để nó theo anh đi.”


Anh ta cũng đã nói nhue vậy rồi, Diệp Minh Chu cũng không cự tuyệt, anh cuối đầu ôn hòa nhì đôi mắt ươn ướt của đại cẩu, lại gãi gãi cằm nó, “Uông!” Đại cẩu cao hứng vẫy vẫy cái đuôi của mình, gióng như muốn ném bay cái đuôi.


“Xem xem nó vui vẻ chưa kìa.” Vương Tranh sâu kín mà nói.


Liễu Thư Nhân cảm giác mình gióng như bị chó ta tranh sủng, cô ai oán mà nhìn hũ nút một cái, rầu rĩ đi ở đằng trước.


“Diệp ca à, mèo nhà anh tên là gì vậy?” Vương Tranh đá văng cục đá bên chân, thuận miệng hỏi một câu.


Vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng vừa hỏi thôi, không nghĩ tới Diệp Minh Chu dừng lại, Vương Tranh sửng sốt, cũng ngừng lại, anh ta nhìn Diệp Minh Chu, dừng một chút, kinh ngạc hỏi: “Anh chẳng lẽ còn chưa đặt tên cho nó?”


“………………”


“Được rồi, em hiểu rồi, anh chưa đặt tên đúng không? Diệp ca, anh có phải không biết cái tên với sủng vật có bao nhiêu ý nghĩa không? Anh nhì Mao Mao nhà em đi, nhìn đi,” anh ta dừng một chút, kêu một tiếng: “Mao Mao!”


“Uông!” Đại cẩu lập tức kêu một tiếng, âm lượng  Vương Tranh gọi đại cẩu có chút lớn, phản ứng của đại cẩu cũng không nhỏ, toàn bộ chó ở đây cũng chấn động, gần như muốn nhảy dựng lên mà đáp lại một tiếng.


“Thấy sao, có tên, huấn luyện chó là bước đầu tiên, anh muốn nó biết anh đang kêu nó.” Vương Tranh nói liên miên, cả đoạn đường này đều phổ cập cho Diệp Minh Chu ý nghĩa của việc đặt tên, “Mao Mao, nhanh cười với chú Diệp một cái, cười, tới, cười…………” Anh ta kéo dài quá tiếng nói, ra chỉ thị với đại cẩu.


Đại cẩu run run lỗ tai, hai sườn khóe môi run rẩy, chậm rãi gợi lên một độ cung lớn, bất kể từ hai bên hay chính diện, một nụ cười ngọt ngào đến khiến tim người ta mềm mại.


“Ai đúng rồi! Mao Mao giỏi quá! Tới an thịt viên nào.” Vương Tranh đúng lúc khích lệ, sờ sờ đầu đại cẩu, từ trong túi lấy ra một túi thịt viên mang theo bên người, để nó trước mặt đại cẩu, đại cẩu lập tức duỗi đầu lưỡi, đem thịt bò viên trong lòng bàn tay anh ta cuốn vào trong miệng.


“Thấy chưa Diệp ca! Mai Mao nhà ta rất thông minh đi!” Vương Tranh đắc ý nói, “Nó còn biết rất nhiều, nhưng nó còn có thể biểu diễn nhiều thứ nữa, trước tiên anh nên đặt cho mèo nhà anh một cái tên đã."


“…………”


Liễu Thư Nhân quay đầu lại nhìn bọn họ, thở ra một hơi, loại chuyện đặt tên này, đối với hũ nút, đúng là khiến anh khó xử đi? Đang nghĩ như vậy lại nghe hũ nút nói ra hai chữ, “Hoan Hỷ.”


“Hả? Anh nói cái gì?” Vương Tranh thay thế cô hỏi ra vấn đề này.


Diệp Minh Chu giọng khàn khàn, như cố rình đè thấp giọng nói, “Hoan Hỷ, nó tên là Hoan Hỷ.” Anh nói xong, chuyển tầm mắt sang chỗ cô.


Hoan Hỷ……? Đây tên hũ nút đặt cho cô? Liễu Thư Nhân tim đập phanh phanh phanh giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đột nhiêm…… Có chút kích động.


Hoan Hỷ Hoan Hỷ, tên này, là hũ nút cho đặt cho cô, dễ nghe! Thật là dễ nghe! Liễu Thư Nhân nhất thời cũng gióng như đại cẩu, cái đuôi vung vẩy, kêu một tiếng “Miêu ô”, giống hư đáp lại anh.


“Hoan Hỷ? Vì sao lại lấy tên này?” Vương Tranh hỏi, tên này có ngụ ý gì đặc biệt sao?


“Nghĩ đến thì đặt thôi.” Diệp Minh Chu nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt mà nói.


“Được thôi, cũng tốt lại dễ nghe, ừm, dễ nghe.” Vương Tranh nói, nói xong quay lại nhìn Liễu Thư Nhân cười, “Mèo con, từ hôm nay trở đi ngươi cũng có tên, chủ nhân của ngươi là người sơ ý, tới bây giờ mới đặt tên cho ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ thù này, về sau anh ấy kêu ngươi, ngươiđừng để ý đến anh ấy.” Vương Tranh một bên nói, Diệp Minh Chu không để ý tới anh, nhẹ nhàng kéo kéo dâu xích, để cho đại cẩu đi trước.


“Về âu anh phải huấn luyện Hoan Hỷ thật tốt, em nghe nói mèo khi được huấn luyện tốt, sẽ biết đi WC, cũng không cần mua cát mèo, phí tiền, ngươi nói đúng không?”


Lỗ tai Liễu Thư Nhân run lên một chút, dưới đáy lòng kiêu ngạo mà nghĩ, cô căn bản không cần hũ nút huấn luyện, tự cô sẽ viết đi WC, nhưng cô sẽ không làm như vậy, tuy rằng WC được hũ nút quét tước sạch sẽ, nhưng đối với việc mình đi chân trầm dẫm lên WC cô rất để ý, cho nên sẽ không làm loại chuyện này, so với việc đi WC, cô vẫn thấy WC dành cho mèo tương đối thuận tiện hơn.


Hũ nút cũng nghĩ như vậy đi, cho nên phản ứng cực lãnh đạm, đối với việc Vương Tranh nói về chuyện dạy đi WC không có phản ứng gì.


Vương Tranh thấy anh không có phản ứng, cũng không tắt phần tâm tư kia, tiếp tục nói: “Không chỉ có đi WC, ở các phương diện khâc, cũng có thể huấn luyện nó, anh nghe chưa, một con mèo có chỉ số thông minh của đứa trẻ năm tuổi đấy, có thể nghe hiểu người nói rất nhiều, lợi dụng tốt điểm này, nhiều khi anh sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, xem em lấy một ví dụ………………” Anh ta nói liên miên không ngừng, nói như không biết mệt mỏi, cho dù Diệp Minh Chu không có phản ứng gì, cũng vẫn như cũ thao thao bất tuyệt.


Hũ nút có nghe hay không Liễu Thư Nhân không biết, cô lại nghe được mùi ngon, đúng là thầy giáo, biết thật nhiều, nếu như theo lời anh ta nói, cô có thể làm ra một số hành động kinh hãi thế tục, cũng có thể dùng sự thật mèo có chỉ số thông minh để giải thích? Vậy về sau cô không cần cô kỵ mở tủ lạnh, gặm đồ hộp mà hũ nút chuẩn bị cho cô? Có phải cô có thể nhảy lên bồn rửa mặt rửa tay là không lo bị hũ nút thất? Có phải hay không có thể không hề cố kỵ mà mở ra cửa sổ hít thở không khí? Có phải hay không có thể không hề cố kỵ mà…………


Liễu Thư Nhân một bên nghe Vương Tranh nói, một bên cân nhắc chính một số việc lớn mật mà mình có thể làm được, cũng không để ý đến biểu cảm của anh.


“Cậu quá ồn ào.” Diệp Minh Chu thấp giọng nói một câu, nhàn nhạt liếc Vương Tranh một cái.


Vương Tranh nói đến miệng hơi khô khốc, “Diệp ca, hai ta ai với ai, cũng chỉ có em với anh, em mới nói nhiều như vậy, em thấy mèo con còn rất thông minh, sớm một chút giáo dục đi! Không cần lãng phí cái chỉ số thông minh này, em đã tra rồi, đây là mèo Xiêm, trong hàng ngũ họ mèo, chỉ số thông minh cũng rất cao, nếu như huấn luyện tốt, cũng có thể giống Mao Mai nhà em ngậm giày phết đất cái gì đều có thể làm.”


Cảm tình khi huấn luyện đại cẩu, chỉ vì muốn nó ngậm giày quét đất thôi sao, Liễu Thư Nhân ở trong lòng phun tào, giương mắt nhìn hũ nút, nghĩ thầm hũ nút tốt nhất đừng bị anh ta thuyết phục, thật sự huấn luyện cái kia với cô, nhưng nhất định chơi không vui, đôi mắt cô chống lại mắt hũ nút, cô bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, hũ nút làm gì…… Làm gì mà nhìn cô như vậy?


---------


Tác giả có lời muốn nói: Hấp tấp viết xong, ngày mai tu tu, đi ngủ thôi! Mọi người ngủ ngon nha! (≧ω≦) moah moah!


Tu xong rồi……