Về nhà chính, thấy Kiều Mỹ đã ngồi ở bên trong, bế bé con vào anh cười tươi với Kiều My
- Đâu là thế nào ? - Cảm thấy không ổn bà hỏi hắn
- Cháu và vợ ly hôn, đây là người cháu yêu thực sự - hắn nói đưa bé con cho bà, đưa tay chỉ vào Kiều My giới thiệu
Nghe vậy bà Tâm ( bà hắn ) cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, nghĩa tới đây mắt bà cay cay, nghĩa tới việc cô phải xa đứa con dứt ruột đẻ ra, thằng cháu trai của bà có phải quá vô tình không ! Nghiệp trướng đúng là nghiệp trướng mà
- Cháu là cha đứa bé cháu sẽ dành quyền nuôi dưỡng - hắn nói với bà
- Từ giờ cô ấy mới là cháu dâu của bà - hắn chỉ vào Kiều My nói
Bà Tâm chả nói gì nữa, có lẽ số trời đã định. Bỗng nhiên mẹ kế của hắn lên tiếng
- Ta không đồng ý loại tiểu tam này - bà Hà ( mẹ hắn ) nói
- Bà chả là loại tiểu tam đó thôi - hắn cười kinh bỉ nói
" Chát " 1 cái tát vào mặt hắn
- Ăn nói cho cẩn thật tôi không phải bạn anh, nếu đã ở trong cái nhà này, thì phải biết lễ nghĩa, trước đây do cha ngươi nói với ta không nên quá khắt khe với tính cách ngang bướng của người nên ta bỏ qua nhưng giờ người làm ra cái chuyện không bằng cầm thú này ta không thể không dạy bảo người - bà Hà lên tiếng định giờ tay đánh cho hắn 1 cái nữa thì
- Dừng tay - 1 giọng đàn ông trung niên vang lên
- BA - Hắn thốt lên
Không nói gì chỉ gật đầu ông Mạnh ( ba hắn ) coi như chào lại hắn
- Ta nghe mọi chuyện rồi - ông nói rồi đảo mắt qua cô ả Kiều My làm cho nàng rùng mình
Không khí trở lên im lặng là thường, khi có sự xuất hiện của cha hắn
- Ta nhớ mình đã cho nó biến mất khỏi thế gian này rồi mà - ông chỉ vào Kiều My nói
- BA - hắn nói như quát
Nhìn ba mình bằn đôi mắt phẫn nộ, hắn giơ 2 tay ra bảo vệ cho Kiều My, cô nàng run sợ trước ba hắn
- Cháu của ta đâu - ông bình thản nói với hắn
Nghe vậy bà Hà mới bế đứa bé từ trong tay mẹ chồng mình đến đưa cho ông bế, nhìn đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu này, có vài nét giống hắn và nét giống con dâu trong tấm ảnh cưới mà bà Hà gửi cho ông khẽ cười
- Rất đáng yêu - ông nói
- Nó tên là gì ? - ông hướng mắt về phía hắn hỏi
- Hạo Minh đó là tên cháu dâu Linh Linh của ta đặt cho nó - bà Tâm lên tiếng nói
Nhìn con trai mình, và chá trai mình, cũng như cha, cháu trai tiếp tục đi vào viết xe đổ của bậc trưởng bối, chỉ biết nén tiếng thở dài, bà đi lên lầu không nói gì thêm
Bỗng có tiếng đấm cửa vang lên
- Mau trả con cho tôi, Trần Bảo Nhật Duy mau trả con cho tôi - cô hét lên đập cửa nhà hắn
- Mau ra mở cửa - ba hắn ra lệnh cho người hầu
Thấy cô đi vào, mặt mày tái nhợt, đôi mắt ông tinh ý đánh giá, nhan sức cũng không nghiêng nước nghiêng thanh nhưng lại xếp vào hàng cực phẩm, trên mặt không có 1 chút phấn nào cả, còn cô Kiều My kia thực sự nhìn rất nhức mắt, cô đem lại cho ông cảm giác thân quen khuôn mặt cô khiến cho ông nhớ tới 1 người bạn, bà ấy cũng có vài nét giống cô. Không nói gì nữa ông đi lại đưa con cho vợ mình là bà Hà ý bảo bé đứa bé đi
- Ta nghĩ rằng cháu nên cho con cháu sống ở đây, được hưởng vinh hoa phú quý không phải tốt hơn sao - ông nhẹ nhàng nói
- Vinh hoa phú quý mà cha nói chưa chắc đã mang lại được hanh phúc cho con của con - cô gọi ông 1 tiếng cha, có lẽ đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng cô gọi ông
Nhìn con mình bị mang đi cô vô thức đuổi theo nhưng lại bị chặt lại bởi hắn
- Tôi chả phải đã nói rõ với cô rằng quyền nuôi dưỡng là của tôi sao - hắn nói
- Chúng ta chưa ra toà, hiện tại con vẫn là của tôi, anh không có quyền cấm tôi ở bên con - cô nói làm hắn cứng họng
Vội giữa lại tay bà Hà, cô bé vội bé con rồi ôm bé con thật chặt sợ bé con sẽ rời xa mình mãi mãi. Thấy tình mẫu tử thắm thiết, bà Hà không khỏi tim đau nhói, bà biết cảm giác phải xa đưa con của mình như thế nào rất thống khổ.
- Chúng ta sẽ sớm ly hôn, cho nên cô mau trả con cho tôi - nói rồi anh toan cướp lại đứa bé thì
- Dừng tay - 1 tiếng nói vang lên
Là Chị tâm và Nhã Phương, cả hai người sao biết tin mà tới, đó là câu hỏi mà cô đặt ra
- Tôi là luật sự của cô Nguyễn Lê Khánh Linh, nếu anh không muốn bị kiện thì mau bỏ tay xuống - Nhã Phương nói rồi tới chỗ cô trừng mắt với hắn
- Ha cô gọi bạn sao - hắn nói rồi định đẩy Nhã Phương ra thì
Chị Vân đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay đó rồi đấm cho hắn 1 cú làm cậu ngã xuống mặt đất
- Này chàng trai à, chị đây chưa thấy ai khốn nạn như cậu đâu - chị Vân nói rồi trừng mắt với phụ huynh của kẻ bị đánh
Có vài người hầu trong nhà ra ngăn lại nhưng bị chị Vân hạ một cách dễ dàng
- Chị đây đại đen cấp 4 taekwondo đó mấy chú cẩn thận - chị Vân ra giọng nói
- Phương mau đưa Linh ra ngoài đi bên trong chị sử lý - nói xong
Nhã Phương Làm theo lời chị Vân, kéo cô cùng bé con ra khỏi nhà, lên xe rồi chạy láy nhanh đi không quên dặn chị Vân cẩn thận
Thấy bé con được đưa đi, hắn lòng ấm ức lắm
- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện - chị Vân đưa ra đề nghị
Mấy bậc trưởng bối vừa nhìn màn vừa rồi mà cũng hoảng sợ, chỉ riêng ba hắn không thể hiện gì trong nét mặt
Thế là tất cả mọi người ngồi xuống nói chuyện, chị Vân ngồi đối diện với cha mẹ và bà hắn, còn hắn và cô ả Kiều My thì ngồi xuống ghế phụ bên cạnh phía bà của hắn
- Vậy thủ tục ly hôn cậu sẽ chuẩn bị chứ - chị Vân hướng ánh mắt tới hắn nói
Gật đầy coi như đồng tình hắn không giám lên tiếng
- Tôi biết nhà các người sẽ dùng tiền mua thẩm phán để dánh lấy quyền nuôi dưỡng - chị Vân vào thẳng vấn đề
- Rất thẳng thắn - cha hắn nói
- Thẳng thắn là nghề của tôi - chị vân nói với ông rồi quay sang hắn nói
- Nhưng câu hãy nhớ lấy 1 điều rằng, gieo gió thì gặp bão, sau này sự trừng phạt đối với cậu sẽ còn thậm tệ hơn những gì mà cậu đã làm với Khánh Linh, cậu đừng tưởng rằng cậu sẽ ăn ngon ngủ yên sau chuyện này, cái gọi là gieo nhân nào gặp quả nấy là vậy, làm chuyện ác tức sẽ bị trời phạt - chị Vân nhắc nhở hắn xong rồi đứng dậy
- À tôi muốn khuyên cậu 1 câu, người cậu yêu chưa chắc đã là người gần sát cậu - nói xong chị Vân liếc nhìn cô Kiều My đó rồi cười khinh bỉ
Mấy vị chưởng bối nghe xong ai cũng trầm lặng suy nghĩ, cha hắn là người đứng dậy đầu tiên nhìn qua 1 lượt Kiều My rồi rũ mắt bước lên lầu
- Ta sẽ không cho phép con cưới thêm bất cứ người nào nữa, không thể để thanh danh nhà chúng ta ô uế - bà Hà lên tiếng rồi đứng dậy
- Ta đồng ý với con dâu - nói xong bà Tâm day day huyệt thái dương rồi nghĩ tới đứa bé của cô và hắn, khẽ thở dài bà cũng lên lầu
Hắn thì im lặng 1 hồi lâu không nói gì, nhưng lời chị Vân nói làm cho hắn bận tâm " người cậu yêu chưa chắc đã là người gần sát cậu nhất " ý chị là gì, hắn vẫn không rõ
Gạt bỏ suy nghĩ đó hắn nói với Kiều My muốn đưa cô tới công ty xem xét cho cô 1 công việc ổn định