Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 83: Đi chơi



Sáng sớm hôm sau cô dậy từ rất sớm, xuống dưới nhà định chuẩn bị bữa sáng cho hai cha con thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhìn màn hình điện thoại hoá ra là Nhã Phương thân yêu gọi tới, bắt máy giọng cô rất vui vẻ nói

- Alo cưng, có chuyện gì không ? - Cô vui vẻ nói

- Tao muốn tự tử - Nhã Phương trầm tĩnh nói

- Có chuyện gì xảy ra ? Mày đang ở đâu - cô nghe thấy thế liền hoảng loạn

- Ở nhà, tao nghĩ tao muốn chết - Nhã Phương nói, giọng nói rất đáng thương còn kèm theo vài tiếng khóc thút thít

- Ở yên đó, đừng làm chuyện gì dại dột đợi tao tới đó - cô nói rồi liền cởi bỏ tạp dề ra rồi chạy ra gara phóng xe đi luôn

Tới nơi cô chạy thằng vào nhà, may là Nhã Phương chưa đổi mật mã cửa nên cô có thể thuận lợi mà đi vào. Bước vào nhà cô đang nhìn thấy đứa bạn thân mình với đôi mắt sưng lên, gương mặt tiều tuỵ đi rất nhiều, trông nhìn gầy đi, xanh xao hơn. Trong lòng xót xa, cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra với lại Nhã Phương.

- Có chuyện gì xảy ra ? mày kể tao nghe - cô nói

- Chuyện là cái tên kia kìa, cái thằng cha mà đợt trước mình nói ý, hoá ra anh ta chưa có con, chỉ là lừa tiền mình thôi - Nhã Phương khóc than nói

- Hả ? thật sao, hắn lừa bao nhiêu tiền - cô hỏi

- Hắn lất toàn bộ tiền mình tích góp trong mười năm qua - Nhã Phương nói

- .... - cô không ý kiến gì đành im lặng

Nhã Phương tuy là bạn thân nhất của cô nhưng hoàn cảnh gia đình hết sức khó khăn. Cha mẹ Nhã Phương mất sớm do căn bệnh ung thư quái ác, vì lo tiền thuốc chữa trị mà bao nhiêu năm qua Nhã Phương đã phải làm việc cực khổ để lo tiền viện phí, thuốc thang cho cha mẹ mình và cả tiền đóng học cho bản thân cô ấy nữa. Dù nhiều lần cô để nghị giúp đỡ Nhã Phương đều nói không sao, cô ấy luôn lạc quan và rất kiên cường, qua bao nhiêu vất vả lo liệu mọi thứ, Nhã Phương cũng đã đỗ được vào trường đại học luật danh tiếng nhất nhưng cũng là lúc cô ấy mất đi cha mẹ mình.

Dù rất đau khổ, nhiều ngày trong tang lễ của cha mẹ Nhã Phương đều không ăn uống gì chỉ ngồi đó thẫn thờ, nhìn đứa bạn thân như vậy cô cũng không đành lòng. Nhiều năm sau đó, Nhã Phương đã cố gắng học tập thật tốt, cô ấy sau khi ra trường liền được tuyển thẳng vào một công ty luật danh tiếng nhất cả nước. Cô cũng mừng thay cho đứa bạn thân mình.

- Tiền đã mất cũng không lấy lại được, mày báo cảnh sát chưa - cô hỏi Nhã Phương

- Rồi, cảnh sát đang điều tra, nhưng vẫn chưa tìm thấy kết quả gì cả - Nhã Phương nói

- Ừ, thôi không sao, tên cặn bã đó tốt nhất quên hắn đi, vốn dĩ hắn đã không xứng đáng với tình yêu mày dành cho hắn - cô nhìn Nhã Phương nói

-...Ừ, tốt nhất không nên đâu buồn vì loại khốn nạn đó - Nhã Phương lấy lại tinh thần nói

- Ừ, vậy hôm nay tao đãi mày đi ăn nhé - cô nói

- Ừ đi - Nhã Phương nói

Sau khi đợi Nhã Phương thay quần áo xong, cô lái bạn mình đi tới một nhà hàng ăn có tiếng vì đồ ăn bảo đảm mà rất ngon, cô dắt bạn thân mình vào, chọn một bàn mà gần cửa sổ có nắng nhẹ, ngồi xuống cô đưa menu cho Nhã Phương, rồi Nhã Phương gọi một đống đồ ăn tới. Trong lúc đợi đồ ăn đưa tới, liền có một người đàn ông nào đó đi tới bàn ăn rồi nháy mắt với Nhã Phương. Cô nhìn bạn thân rồi lại nhìn anh ta, cô cười nhẹ rồi mời anh ta ngồi xuống

- Chị dâu, chị nhớ em không, em là Sơn này, là bạn thân của chồng chị đấy - Sơn nhí nhảnh nói

- Vậy sao ? - cô ngạc nhiên hỏi

- Anh là ai vậy ? - Nhã Phương nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh mình rồi lại nhìn cô

- Wey Weay, không nhận ra à, ở sân bay mà - Sơn nói

- À cái người này à, tôi xin lỗi vì không nhận ra - Nhã Phương suy nghĩ một chút rồi hướng ánh mắt xin lỗi về phía Sơn

- Chị dâu, chị cảm thấy em đẹp vầy mà lại có người quên gương mặt em kìa - Sơn nói

- Ừ, cậu cũng được nhưng mà Nhã Phương lại không có hứng thú với trai đẹp rất tiếc - cô hướng ánh mắt thông cảm tới phía Sơn

Cậu ta chẳng nói gì nữa đành im lặng, còn Nhã Phương từ đầu tới cuối không thèm liếc cậu ta một cái, chỉ chăm chú ăn đồ ăn của mình, cô cũng buồn cười với hai người này, một người lại muốn làm quen, muốn nói chuyện, một người lại muốn tránh xa, muốn giữ khoảng cách. Xem ra Sơn rất để ý Nhã Phương rồi đây.

Sau khi ăn xong Nhã Phương liền quay lại phía Sơn phóng ánh mắt cảnh cáo giống như là nếu đến gần sẽ bị ăn đòn vậy. Cô đi thanh toán về liền thấy cảnh tượng này trong lòng bất giác muốn ghép hai người này lại thành đôi. Cô lên chủ ý dắt hai người đi chơi một buổi.

- Chị dâu đi công viên nước đi - Sơn nói

- Tao muốn đi xem phim cơ - Nhã Phương nói

- Haizzzz đi công viên nước, mày xem phim có ích lợi gì đâu - cô nói

Nhã Phương chả nói gì, liền im lặng và quay sang nhìn Sơn với một ánh mắt không mấy thiện cảm. Đi tới công viên nước, cô dắt hai người này đi vào khu chọn đồ bơi. Thấy Sơn đang gọi cho ai đó cô liền không quan tâm lấy cho mình một bộ áo tắm hai mảnh mày trắng. Nhã Phương liền lấy một bộ bikini hai mảnh màu đỏ rất sexy, sau hi vào khu thay đồ đi ra đã thấy một người khác đang đứng cạnh Sơn. Cô nhìn kĩ một chút hoá ra là hắn.

- Vợ à, em ăn mặc như vậy sao - hắn phóng ánh mắt tới chỗ cô mà đánh giá

- Ây ây, Linh Linh vợ anh bao giờ, cô ấy là người yêu của tôi - Nhã Phương phóng ánh mắt thách thức tới chỗ hắn

- He he, thôi ta đi chơi đi Nhã Phương đi - Sơn chạy ra vác Nhã Phương như vác bao gạo chạy đi nơi khác

Cô nhìn Sơn vác Nhã Phương chạy ra chỗ hồ bơi rồi nhảy xuống liền muốn nhảy xuống hồ cảm nhận dòng nước lạnh như vậy. Quay mặt lại đã thấy hắn thay xong đồ bơi rồi dắt tay cô đi tới chỗ ống trượt. Cô ngóc xuống bên dưới, nếu trượt vào cái ống này thì rơi xuống mặt nước lạnh kia hắn rất vui. Liền như vậy hắn ôm cô nhảy vào ống trượt đó. Cô chưa cảm nhận được mình đang trượt liền bị mặt nước đón lấy

" Bùm "

Cả hắn và cô được mặt nước đón lấy

- Oa nước mát kinh - cô vui vẻ nói

- Ừ - hắn cười

- Nhưng sao trông anh có vẻ là không thích mấy vậy - cô nhìn hắn nói

- Em thử nghĩ xem, nếu như vợ của mình đẹp như em mà mặc đồ bơi gợi cảm sẽ rất thu hút ánh nhìn từ nam giới, anh là chồng của em liền không thích điều đó rồi - hắn nói

- Trước đây không có anh em vẫn đi bơi mà có làm sao đâu - cô bĩu môi nói

- Có sao đó, hoàn toàn cô sao, bởi em không để ý thôi - hắn càu nhàu nói

Cô từ chối cho ý kiến, cô hoàn toàn không thể đấu khẩu với hắn lúc này được, cô nhìn đi chỗ khác đang tìm kiếm bóng hình của cặp đôi kia thì thấy ngay họ đang ở trong quán kem đằng xa, hình như là Nhã Phương đang muốn đi tới chỗ cô còn Sơn thì không chịu giữ khư khư tay của Nhã Phương, đợi mua kem xong mới ra chỗ của cô. Nhìn thấy Nhã Phương lớn tiếng chửi Sơn cái này cái nọ khiến cô buồn cười. Chắc sa này họ sẽ rất hợp đôi cho mà xem, không biết trong đám cưới Nhã Phương có đuổi đánh Sơn không nhỉ....Vội cắt đứt don suy nghĩ, cô không nên nghĩ như vậy, thường thường cứ nghĩ đến tương lai thể nào nó cũng y như vậy

Sau đó thấy hai con người kia vội đi đến đây, cô buồn cười nhìn một người kéo một người, dáng vẻ hết sức dễ thương. Nhã Phương hình như rất mệt khi phải kéo người to xác kia thì phải. Đương nhiên là phải mệt rồi vì Nhã Phương chỉ là một người phụ nữ chân yêu tay mềm được cái mạnh miệng còn Sơn thì....

- Linh Linh đi nhậu, hôm nay tao phải xả cái cục tức này - Nhã Phương nói

- Haizzz đi thì đi - cô nói hướng ánh mắt tới phía hắn

- Đi thôi Sơn - hắn gật đầu với cô rồi quay sang nói với Sơn

- Đi - Sơn cười nói

Sau khi bọn họ thay đồ xong, hai chiếc ô tô liền từ bãi đỗ xe phóng đi ra một nhà hàng bán thịt vịt nướng cực ngon ở đó, tất nhiên là Nhã Phương chỉ đường. Nhã Phương vội vàng xuống xe sau đó liền đặt chỗ ngay sợ mất chỗ ngồi. Vì là quán nhỏ, lại chỉ có duy nhất quán này là làm đồ ngon giá lại rẻ lại giữ uy tín nữa nên phải nhanh chân nếu không sẽ chẳng còn chỗ mà ngồi nữa ấy chứ.

- Đi thôi đi thôi - Nhã Phương cầm thẻ phòng ăn nói

Vào ngồi ở phòng ăn, trong phòng rất tiện nghi, có một cái bàn rất to theo phong cách Nhật Bản và những miếng đệm lót để ngồi. Cô ngồi xuống thì có luôn đồ ăn mang vào, cô nghĩ chắc là do Nhã Phương đã gọi trước. Bao nhiêu món đặc sản làm từ vịt khác ngon và bắt mắt, lại có rất nhiều rượu ngon nữa chứ. Cô gắp từng miệng bỏ vào miệng mùi vì rất ngon lại đậm đà thêm một ly rượu ngon nữa càng sản khoái.

- Hôm nay không say không về - Nhã Phương lên tiếng

- Không say không về - Sơn hùa theo nói

Cô cười cũng chỉ đưa ly rượu lên cao, hắn cũng vậy. Ăn được một lúc thì cô cảm thấy bụng mình no căng. Mượn cớ đi vệ sinh liền chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành, trên bầu trời có rất nhiều sao, cảnh tượng nơi đây cũng rất đẹp, nhà hàng này rất đầu tư cho việc tạo không khí thảo mái cho khách hàng thì phải. Ngồi xuống ghế đá, cô cảm nhận được những cơn gió mát lạnh thổi qua, mùi hương mằn mặn của biển xộc vào mũi. Chắc chỗ này cũng rất gần biển thì phải

- Đang nghĩ gì vậy ? - một giọng nói trầm lặng hỏi cô

- Em ư ? đâu có - cô cười nói

- Vậy sao - hắn nói rồi ngồi xuống bên cạnh cô

Cả hai im lặng không nói gì, chỉ nhìn những ngôi sao trên bầu trời, ngồi một lúc lâu cô liền quay sang hắn, thấy hắn đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau trong phút chốc, không ai nói gì chỉ lẳng lặng nhìn nhau như đã đưa vô số lời nói bằn ánh mắt cho đối phương biết.

- Sao anh lại nhìn em ? - cô quay đầu đi không nhìn nữa hỏi

- Em cũng nhìn anh mà - hắn cười khẽ nói

- Ừ, thôi đi vào đi em muốn xem hộ đã say khướt chưa - cô buồn cười nói

- Đi - hắn nói rồi nắm lấy tay cô cũng đi vào

Vừa bước vào cửa liền không thấy người đâu, cô tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng cũng không có thấy, đi ra hỏi nhân viên thì thấy họ xay khướt đi tìm hắn và cô, cũng đã thanh toán tiền rồi, cô như vậy liền lo lắng lấy điện thoại ra gọi nhưng không có ai bắt máy cả. Hắn gọi cũng y như vậy không có ai bắt máy, siết chặt bàn tay cô lo lắng không biết Nhã Phương đã đi đâu

- Em đừng lo có Sơn đi cùn mà, hắn sẽ bảo vệ cho bạn em - hắn nói

- Ừ, thôi chúng ta về đi, sáng mai em sẽ liên lạc lại cho Nhã Phương xem có được không - cô nói rồi leo lên xe lái đi

Hắn cũng thế lên xe rồi lái đi theo cô