Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 90



Tuy rằng Lê Chấn không nói rõ ràng, nhưng Vương Bình vẫn rất thông minh, tự động làm cho khuôn mặt bọn họ trở nên mơ mơ hồ hồ, thời điểm nói chuyện với mấy người trong quân đội, tuy rằng không đến mức nhìn không thấy mặt, nhưng rất khó để người ta nhớ kỹ người này rốt cuộc mặt mũi ra sao, hơn nữa còn khiến đám đông xem náo nhiệt xung quanh phía xa chỉ nhìn thấy được thân ảnh mơ hồ.

Chờ sau khi Lê Chấn chữa khỏi cho vị phó tư lệnh kia xong, quay đầu xem việc giao vật tư, mới hơi hơi nhướng mày, vô cùng vừa lòng với cách làm của dị năng giả hệ quang này, gật đầu một cái với hắn, Vương Bình được cổ vũ, ngại ngùng gãi gãi đầu.

Đợi đến khi giao xong hoàn toàn vật tư, trời cũng đã khuya, lúc Dương Phi cầm giấy chứng nhận tới tìm Lê Chấn, liền nhìn thấy mèo nhỏ đang vùi mặt vào khuỷu tay hắn ngủ say, hơi hơi sửng sốt, hạ thấp giọng nói, "Đại thủ lĩnh, giao xong hết rồi, đây là giấy chứng nhận."

Lê Chấn duỗi tay nhận lấy, "Đại sảnh công hội thợ săn giờ có người không?"

Dương Phi thấp giọng trả lời, "Chúng tôi hỏi thăm rồi, hẳn là có người, đại thủ lĩnh muốn qua giao nhiệm vụ sao?"

Lê Chấn gật đầu, "Gọi mọi người lại đi, cùng nhau qua đó, giao nhiệm vụ xong sẵn tiện mở rộng đội."

Dương Phi nói, "Được, tôi đi gọi người."

Đám người xem náo nhiệt còn chưa tan ra, nhưng dưới ánh sáng ảm đạm, họ cũng chỉ có thể nhìn thấy người bên quân đội lục tục chuyển đống vật tư kia vào căn cứ, cũng không biết rốt cuộc là người nào giao vật tư, một ít tiểu đội nhìn mà càng thêm hâm mộ ghen tị hận.

Có điều, bọn họ không có ai nghĩ tới cái tiểu đội cấp E kia cả, tuy rằng bọn họ không thấy được người mang vật tư tới là ai, nhưng đều nhận định rằng một đống vật tư lớn như vậy, tuyệt đối không phải đội ngũ bình thường có thể làm được, chỉ là bọn họ vắt óc cũng nghĩ không ra đội nào trong căn cứ có bản lĩnh như vậy.

Nhóm người Dương Phi dưới bóng đêm tụ tập cùng nhau, sau khi kiểm tra và bàn giao xong vật tư, liền không còn chuyện của bọn họ nữa, nhiều vật tư như vậy khẳng định cũng không có chỗ chứa, không cần bọn họ chuyển đồ vào sâu trong căn cứ, phỏng chừng quân đội sẽ giải quyết tại chỗ, công dụng lớn nhất của thép tấm chính là giữ gìn phòng tuyến, an bài tốt nhất là tạm để bên ngoài, nhân lúc tang thi đang bình tĩnh xây dựng phòng tuyến.

Dưới bóng đêm, ba mươi mấy người yên lặng đi vào đường phố trong căn cứ, tiến thẳng vào sảnh giao nhiệm vụ trong công hội thợ săn. Có lẽ là lực chú ý của mọi người điều bị vật tư hấp dẫn, công hội thợ săn vốn là buổi tối cũng người qua kẻ lại, bây giờ ngoại trừ nhân viên công tác thì không có đội ngũ nào hết.

Thời điểm Lê Chấn giao giấy chứng nhận nhiệm vụ cùng với giấy chứng nhận vật tư cho nhân viên công tác, người kia dùng sức xoa xoa mắt, gã vốn còn vì không thể đi xem náo nhiệt mà nôn nóng, hiện giờ người hoàn thành nhiệm vụ vậy mà thật sự chạy tới đây.

"Ngài chờ một lát, tôi sẽ gọi quản lý cấp cao nhất tới, anh ấy vẫn luôn đợi ngài!" Nhân viên công tác cuống quít đứng lên, vừa nói vừa chạy ra bên ngoài.

Quản lý cấp cao nhất của công hội thợ săn Vương Thành Hàm đã đến từ sớm, anh ta vừa nhận được tin tức đã đến đại sảnh của công hội thợ săn chờ, mặc kệ là ai mang tới vật tư, chỉ cần là người của căn cứ, khẳng định sẽ tới đây giao nhiệm vụ, cho dù là trực tiếp mang vật tư giao cho quân đội, quân đội cũng sẽ cung cấp giấy chứng nhận, rồi từ công hội thợ săn nhận được phần thưởng nhiệm vụ thống nhất, cho dù là không nhận nhiệm vụ, miễn là có thể cung cấp vật tư, là sẽ nhận được phần thưởng.

Vương Thành Hàm giật giật khóe miệng nhìn tấm thẻ thân phận đội ngũ cấp E người ta đưa qua, lại nhìn bảng biểu nhân viên công tác cung cấp, càng không nhịn được, vậy mà thật sự là người hôm qua bị cả công hội thợ săn coi như đồ ngốc, chi trả hai rương tinh thạch thế chấp để nhận nhiệm vụ.

"Có vấn đề gì không?" Lê Chấn lạnh lùng nhìn qua.

Vương Thành Hàm vội vàng lắc đầu, "Không có, ngài chờ một lát."

Khen thưởng của nhiệm vụ cấp SSS không tầm thường, Vương Thành Hàm gật đầu ra hiệu nhân viên an ninh, nhân viên an ninh liền đi tuần tra xung quanh, Vương Thành Hàm lúc này mới lấy ra một cái vali xách tay, người đi theo anh ta dùng ba chiếc chìa khóa khác nhau mở ra vali, Vương Thành Hàm đem tờ giấy bên trong đưa cho Lê Chấn, "Đây là danh sách khen thưởng, ngài xem chút đi."

Lê Chấn liếc mắt một cái, đa số là một ít giấy chứng nhận bất động sản ghi rõ giá trị, cùng với một ít phúc lợi đãi ngộ trong căn cứ, cái gì mà đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, mức độ an ninh được đảm bảo, mức độ ưu tiên chuyển nhượng ... v... v... mấy thứ đó hắn đều không có hứng thú, Lê Chấn nhận lấy tờ giấy, tiếp tục nhìn xuống, đến khi nhìn đến điều cuối cùng, phúc lợi phòng thí nghiệm, Phương Hòa trong lòng ngực đột nhiên nhúc nhích, duỗi móng vuốt mở mắt ra.

Phương Hòa mở mắt đã nhìn thấy đối diện có người, cho nên cũng không mở miệng nói chuyện.

Cậu lại nhìn về phía tờ giấy trong tay Lê Chấn, tuy rằng Phương Hòa chưa có tốt nghiệp nhưng mà chữ viết bình thường vẫn nhận thức được đại khái, cậu với Lê Chấn giống nhau, đối với bất động sản phúc lợi này nọ điều không có hứng thú, mấy thứ này thà đổi thành tinh hạch còn có lời hơn, lúc này đồng dạng khiến cậu chú ý chính là phúc lợi phòng thí nghiệm.



"Mỗi tháng được cung cấp hai phần thuốc thử nâng cao cấp bậc dị năng giả, phát minh mới nhất của phòng thí nghiệm? Có ý gì, tinh hạch có thể tăng dị năng không phải ai cũng biết sao? Cái thuốc thử này so với tinh hạch còn lợi hại hơn à?" Phương Hòa lặng lẽ cùng Lê Chấn giao lưu ý thức.

"Tinh hạch cấp cao không dễ tìm, thuốc thử của phòng thí nghiệm chắc là tương đối dễ thăng cấp dị năng." Lê Chấn nói.

Phương Hòa gật đầu, Lê Chấn nói cũng đúng, nếu không có bọn họ, phỏng chừng sau khi Vệ Bàn Giang thăng cấp thất bại, còn cần tốn chút thời gian thu gom tinh hạch mới có thể thăng cấp lại lần nữa.

Lê Chấn hỏi Phương Hòa đã xem xong danh sách khen thưởng, "Đổi thành tinh hạch?"

Cậu gật đầu, "Chúng ta lấy nhà ở cũng vô dụng, huống chi cũng không có ý định đi vào phòng tuyến ba, anh để lại cho chị Lê Nguyệt một ít, còn lại điều đổi thành tinh hạch đi."

Lê Chấn gật đầu, trả danh sách lại, "Ngoại trừ căn hộ thứ hai, mấy thứ khác điều đổi thành tinh hạch đi."

Vương Thành Hàm còn tưởng mình nghe nhầm, trợn to mắt nhìn Lê Chấn, "Ngài nói gì?"

Phải biết rằng cho dù có là quản lý cấp cao nhất của công hội thợ săn, nhưng anh ta chỉ có một căn nhà nhỏ trong phòng tuyến ba mà thôi, người này ngay cả nhà cũng không cần?!

Quan trọng nhất là cái cuối cùng, phúc lợi của phòng thí nghiệm là vật mà rất nhiều người tha thiết mơ ước, hiện tại nổi tiếng nhất là đội trưởng tiểu đội Thần Phong, chính là dựa vào phúc lợi phòng thí nghiệm mới có thể tăng lên cấp bốn, người này vậy mà lại từ chối nhẹ nhàng như vậy, Vương Thành Hàm duỗi tay chỉ vào một cái nói, "Cái này ngài thật sự không suy xét sao?"

Lê Chấn lắc đầu, lần nữa nói, "Đổi tinh hạch."

Vương Thành Hàm cũng chỉ có thể ngồi xuống bắt đầu tính toán số lượng tinh hạch, số lượng khổng lồ như vậy làm anh ta nhất thời không biết nên xuống tay kiểu gì, bất động sản còn dễ nói, đều ghi rõ giá trị, nhưng những cái phúc lợi linh tinh đều là vô hình, cần người chuyên môn tới tính toán.

Nhân viên công tác bên cạnh lập tức nói, "Tôi sẽ gọi nhân viên công tác khác tới hỗ trợ."

Một hàng hơn ba mươi người của Lê Chấn được mời tới phòng đãi khách, vận chuyển vận tư nửa ngày trời, dị năng bọn Dương Phi đã hao không ít, từng người một ngồi trên sofa cầm tinh hạch khôi phục năng lượng.

Đến khi Vương Thành Hàm mang người đi vào, thời gian đã hơi nửa đêm, anh ta nhìn người ngủ khắp phòng, có chút xấu hổ, "Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, lượng công việc quá lớn, vừa mới thanh toán xong xuôi, mời ngài xem qua."

Lê Chấn tùy ý nhìn thoáng qua, Phương Hòa duỗi đầu xem, con số phía trên làm cậu có chút hoa mắt, này là ít hay nhiều tinh hạch?

Vương Thành Hàm liếm liếm môi nói, "132 vạn tinh hạch."

(1 vạn = 10.000)

Phương Hòa nghĩ tới số lượng dân cư trong một thành phố, một tinh hạch là một tang thi, tự nhiên có chút hoài nghi căn cứ có nhiều tinh hạch như vậy để thanh toán cho bọn họ sao? Đổi góc độ khác, căn cứ này định giá cũng quá hố rồi, hai mươi mấy căn hộ với đất đai, cộng vài cái đãi ngộ phúc lợi, là có thể đổi một tòa thành phố tang thi, nếu muốn mua mấy thứ này, chẳng phải là cần tiêu diệt hết một cái thành phố toàn là tang thi mới được à.

Vương Thành Hàm tiếp tục nói, "Căn cứ không có nhiều tinh hạch dự trữ như vậy, cần phải lâm thời điều phối, cho nên, ngài có thể tạm thời ở lại chỗ ở của công hội thợ săn không, nhiều lắm hai ngày, chúng tôi sẽ cho ngài câu trả lời."

Lê Chấn gật đầu, Dương Phi ngáp một cái, gọi mấy người anh em dậy, đi theo nhân viên công tác ra sau phòng.



Lê Chấn mang theo mèo nhỏ được an bài căn phòng lớn nhất trên lầu ba ở sau sân, Phương Hòa từ trong lòng hắn nhảy xuống, nhìn TV, "Có thể xem không?"

Lê Chấn duỗi tay mở lên, vậy mà thật sự có hình ảnh, có điều chỉ có một kênh xem được, là một video không ngừng lập lại tin tức về tang thi, không có ý nghĩa, Lê Chấn tắt bỏ, thuận tay ném điều khiển từ xa qua một bên.

Phương Hòa ngáp một cái, "Chúng ta đi ngủ một giấc đi."

Hắn nhướng mày, ôm cậu lại, xoa bóp tai mèo, "Còn khó chịu hửm?"

Lỗ tai cậu giật giật, "Không có chịu."

Lê Chấn cười khẽ nhìn sát vào đôi mắt mèo ngọc kích sâu kín, "Đi tắm cái đã?"

Nói xong liền ôm lấy cậu rơi vào trong nước, Phương Hòa thích ý vùng vẫy trong hồ, nước văng đầy mặt Lê Chấn, hắn đưa tay lau một phen, trong nước giúp cậu tắm rửa.

Phương Hòa duỗi chân mèo, mắt nhìn xung quanh hồ nước, "Anh nói xem nhiều tinh hạch như vậy, hồ nước sẽ biến thành cái dạng gì đây, có khi nào một giọt cũng có thể thăng lên một bậc dị năng không."

Lê Chấn cười khẽ, "Sẽ không có nhiều tinh hạch như vậy."

Phương Hòa nghi hoặc nhìn hắn, "Bọn họ nói dối?"

"Không đến mức, bất quá mục đích của anh không phải đơn thuần là vì tinh hạch." Lê Chấn hôn hôn lỗ tai Phương Hòa, đặt cậu lên tảng đá trong hồ nước, sau đó tự mình tắm rửa sạch sẽ.

Phương Hòa liếm liếm môi, nhìn theo giọt nước từ trên ngực hắn rơi vào trong hồ, miệng vô thức hỏi, "Vậy anh muốn làm gì?"

Lê Chấn đem quần áo ném hết lên bờ, hơi hơi tới gần tảng đá Phương Hòa đang ngồi, "Muốn biết anh muốn làm gì?"

Cậu nhìn cánh tay cường tráng mềm dẻo của hắn, cảm thấy thân thể hơi hơi nóng lên, yết hầu khô khốc, chân mèo vô ý thức nhúc nhích, "Làm gì?"

Làm em....

Lê Chấn nâng cậu dậy, hơi thở ấm áp tới gần, khàn khàn nói, "Biến thành người nào Lúa nhỏ."

Phương Hòa tức khắc bốc lên hơi nóng, thời điểm còn chưa hoàn hồn, thân thể mềm dẻo đã bị Lê Chấn ôm chặt lấy, hơi thở nóng rực ập vào mặt, Phương Hòa khó có thể ức chế ngẩng đầu lên, chặt chẽ nắm lấy tay Lê Chấn.

"Đừng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian." Lê Chấn thân mật cọ chóp mũi cậu, khàn khàn nói.

Mặt Phương Hòa đỏ lên, không biết làm sao, chỉ cần là thời điểm bọn họ thân mật, cậu liền có chút không thể khống chế, bị hắn nói thẳng ra như vậy, lập tức thẹn quá thành giận, há mồm cắn lên cằm người ta.

Lê Chấn thấp giọng cười khẽ, đè lại đầu cậu, hung hắng dán môi lên.

Thời điểm Phương Hòa bị xâm nhập, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, trong hồ nước dao động, không ngừng đón lấy hơi thở nóng rực của Lê Chấn, lực đạo mạnh mẽ tới mức muốn đâm bay luôn linh hồn, Phương Hòa căm giận ôm lấy lưng Lê Chấn, meo ô, rốt cuộc là ai mới đừng nóng vội đây!