Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 12: TRỰC NHẬT



Tuần đầu tiên của đầu năm học mới đã trôi qua, mọi người trong lớp cũng dần quen thân nhau hơn.

Với thân phận lớp trưởng của mình, Chu Thiên Ân phải nhớ toàn bộ các bạn trong lớp, cũng may đó giờ trí nhớ của anh về mảng này vẫn khá tốt.

Nhưng còn ai kia thì chưa biết thế nào, anh thấy cậu không cởi mở, cũng không kết bạn nhiều lắm. ai không chủ động làm quen với cậu thì cậu cũng chả thèm chú ý đến ai.

Điển hình là hôm nay anh nhắc với cậu chuyện tuyển người vào đội bóng rổ của lớp tham gia trận đấu nhà trường tổ chức nhằm ngày hội thể thao của trường. vài nam sinh khác cũng ở đó, trong đó có Quang Thành – lớp phó thể dục của lớp. Thế mà Dương An Đình từ đầu đến cuối đều không có ý kiến gì, Quang Thành liền hỏi: “ An Đình, cậu muốn vào đội tuyển bóng lớp mình không?”

“ Không dâu, tôi không tham gia.” – Dương An Đình nới xong liền từ chối cho mọi người ý kiến, ai cũng nghĩ cậu thật là lạnh lùng quá đi.

“ Tôi thấy cậu cao ráo, rất phù hợp. Không liết chơi có thể luyện tập.”

“ Tôi thực sự không muốn tham gia mà.”- Dương An Đình khẳng định lại lần nữa.

Lần này không ai mời Dương An Đình tham gia nữa. Đội bóng không lâu sau đó cũng được quyết định, trong đó có Chu Thiên Ân.

Thấy đã một tuần trôi qua mà cậu bạn bàn dưới cũng không hề bắt chuyện với mình, không nhịn được cậu bạn bàn trên liền quay xuống bắt chuyện với Dương An Đình.

“An Đình, cậu có hay chơi game như Liên Quân hay PUBG gì không?” – cậu bạn bàn trên đột ngột quay xuống hỏi.

Dương An Đình mới đầu ngạc nhiên, sau đó mù mờ hỏi: “ Cậu là…?”

Thật là đau lòng quá đi, học chung với nhau một tuần rồi mà cậu ta còn chưa biết tên mình, con người này sao thế được nhỉ? – cậu bạn thầm cảm thán, trong lòng cũng có chút mất mát.

Sở dĩ cậu bạn hỏi câu đó là vì ngồi trên cậu mờ mờ nghe được hình như lớp trưởng nói gì đó mà solo game gì đó không rõ lắm.

“ Học chung một tuần rồi mà cậu còn không biết tên tôi? Chúng là còn là hàng xóm bàn trên bàn dưới đấy.” – cậu bạn bàn trên ra vẻ dỗi nói với Dương An Đình.

“ Thật xin lỗi!”

“ Cậu còn nhớ tên ai ngoài tên lớp trưởng ở trong lớp mình không thế?”

Dương An Đình im lặng suy nghĩ, cái tên kia đúng là suốt này trêu cậu , bắt chuyện với cậu lại còn cùng bàn với cậu nên cậu nhớ cũng phải thôi. Nghiêm túc mà nghĩ cậu biết tên của ai trong lớp ngoài tên của tên đó ra không thì…

“Xin lỗi, việc nhớ tên với tôi hơi khó!” – Dương An Đình đáp.

Nhưng dường như nghĩ ra một chút gì đó, cậu lại nói:

“À, hình như có. Hình như là lớp phó thể dục, tên là… tên là… cái gì Thành ấy nhỉ.”

Chu Thiên Ân xem một màn từ nãy giờ nghe xong câu này không khỏi bật cười. Không hiểu sao lúc này anh cảm thấy vui vui, cậu chỉ biết tên anh, cho đến hiện tại trong lớp cậu chỉ biết tên anh thôi.

“ Người ta không hải tên Cái Gì Thành, người ta tên Quang Thành” – Chu Thiên Ân lúc này bên cạnh cười nói bồi thêm câu cho Dương An Đình.

“À đúng rồi.” – Dương An Đình như nhớ ra đáp.

“ Thật là, cậu có phải là lớp phó học tập lớp mình không thế? Haizzz\~” Cậu bạn thở dài bất lực.

Lúc này cậu bạn bàn trên cùng bành với cậu bạn kia cũng quay xuống, câu chuyên kia cậu nghe thấy hết rồi.

Cậu lúc này bồi thêm một câu: “ Lớp phó học tập lớp mình sau này vất vả rồi.”



“ Không sao, sau này cho phát vở bài tập nhiều thì khác quen thôi.” – Chu Thiên Ân nhìn Dương An Đình cười đáp.

“ Haizzz, lớp phó học tập, Dương An Đình, cậu nhớ rõ cho tôi. Tôi tên Bùi Việt Hoàng, bạn cùng bàn tôi tên Trần Nam.” – Cậu bạn kia bất lực giới thiệu lại.

“ Ồ, cậu tên Bùi Việt Hoàng”, Dương An Đình chỉ tiếp cậu bạn bên cạnh vửa mới quay xuống nói một câu “ còn cậu tên Trần Nam.”

“ Ừ đúng rồi”

“ Ok, nhớ rồi.”

Sau màn bắt chuyện làm quen với hai cậu bạn bàn trên thì cũng vừa lúc tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp buổi sáng đã bắt đầu.

----

Trong giờ học…

“ Này Dương An Đình, tí nữa ra chơi cậu đấu với tôi không?” – Chu Thiên Ân lên tiếng hỏi.

“ Đấu cái gì?”

“ Cái trò Magic Tiles á.”

“ À, không chơi.”

“ Sao không chơi?”

“Tôi bận rồi.”

“ Cậu thì bận cái gì?”

“ Ngủ.”

À suýt quên, tiết sau là tiết lịch sử mà. Lại được cái thầy giáo dạy lịch sử cũng không khác gì đang ru ngủ. Mà Dương An Đình thì… chính là có thù với mấy môn này.

Chu Thiên Ân lại chả hiểu cậu quá cơ, anh ngồi cùng cậu cả tuần rồi, cậu cũng ít khi ra khỏi chỗ khi ở lớp, trừ vài trường hợp đặc biệt như đi xuống văn phòng hay đi vệ sinh thôi.

Còn phần lớn thời gian của cậu là tại chỗ học – giải đề - ngủ, có lúc chơi game trên điện thoại để giải trí, trò chơi cậu hay chơi nhất là Magic Tiles, nhạc trong trò này cũng khá đa dạng, anh cũng thấy hay, vừa có thể nghe nhạc, vừa có thể giải trí.

Trong mấy ngày luyện chơi thì trình độ của Chu Thiên Ân trong trò chơi này cũng tăng lên được đáng kể, nhưng mỗi lần đấu với Dương An Đình đều thua, haizzz.

Rất nhanh hôm nay đầu tuần đã đến bàn của Chu Thiên Ân và Dương An Đình trực nhật rồi.

Cuối buổi chiều hai người ở lại phân nhau trực nhật. Dương An Đình thấy Chu Thiên Ân cầm cái chổi quét nhà cũng ngượng nên ngứa mắt bảo anh đi xách nước lau bảng. Có phải ở nhà cậu ta chưa từng làm việc gì không sao làm cái gì cũng ngượng thế, Dương An Đình thầm nghĩ.

Chu Thiên Ân sau khi bị Dương An Đình ngứa mắt dành lấy cái chổi cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi xách nước.

Phải thừa nhận là trước gì anh chưa từng cầm chổi quét nhà, bởi vì nhà anh có giúp việc, với lại dùng robot quét nhà nên đương nhiên mấy việc này anh chưa từng đụng đến rồi.

Phải nói tại sao cấp hai anh chưa trực nhật bao giờ á, thực ra hồi đó anh nằm trong top học sinh giỏi nhất thành phố, cộng thêm gia cảnh nên được miễn trực nhật luôn rồi.

Thực ra lên cấp ba bố muốn anh học trường tư nhân nhưng anh đã từ chối, anh muốn một cuộc sống thoải mái, bình thường nên đề nghị bố cho đi học trường cấp ba công lập.



Bố anh đồng ý cũng không ép anh nhưng điều kiện là anh phải hoàn thành nhiệm vụ mà bố đưa ra, nhiệm vụ để huấn luyện ra người thừa kế của tập đoàn.

Bởi thế ngoài giờ học chính khóa ở trường anh còn phải học thêm những khóa học mà bố anh đưa ra. Những khóa học về kinh doanh, kinh tế, thị trường… anh đều phải tập làm quen để tương lai trở thành người thừa kế hoàn hảo nhất.

Với tố chất thông minh anh không bài xích những khóa học này, đặc biệt còn cảm thấy khá thú vị. Nhưng áp lực phải trở nên hoàn hảo trong mọi thứ lại chèn ép anh khiến anh khó chịu.

Anh ngạc nhiên khi biết Dương An Đình thế mà lại rất thành thạo quét nhà, hóa ra Dương An Đình cọc cằn, luôn tỏ ra lười biếng lại có thể thành thạo công việc như vậy. Chốc lát anh cảm thấy con người này thật thú vị.

Dương An Đình thấy Chu Thiên Ân bưng chậu nước cùng với rẻ lau bảng đi vào. Cậu thấy cái rẻ lau nhăn nhúm còn chưa vắt kiệt nước. Cậu thầm nghĩ ‘ cho cái con người này làm việc thì thà rằng mình tự làm còn hơn’. Cậu chẳng nói lời nào với Chu Thiên Ân, yên lặng quét xong cái lớp cái đã.

Một lúc sau, Dương An Đình quét xong lớp liền lên bục giảng cầm chiếc rẻ lau đang chảy nước ướt một mảng trên bàn. Cậu quay sang nói với Chu Thiên Ân:

“ Tôi hỏi thật, cậu có biết giặt giẻ lau không?”

“Biết, không phải chỉ cần nhúng nó vào nước là xong à.”

“ Cậu quên vắt kiệt nước rồi.”

Dương An Đình cầm chiếc rẻ lau bảng ra hành lang vắt nước. Cậu lần nữa bất lực quay sang nói với Chu Thiên Ân:

“Chu Thiên Ân, Cậu thực sự biết giặt á? Rẻ lau còn bẩn như này cậu định ngày mai cho cái bảng trắng xóa luôn hả?”

Nói xong Dương An Đình lập tức quay đi gặt lại giẻ lau. Chu Thiên Ân cũng đi theo ngay sau đó.

Chiếc rẻ lau giặt ra còn rất nhiều nước đục, Dương An Đình giặt qua cảm thấy tạm sạch liền vắt kiệt nước đem đi lau bảng.

Cái tên Chu Thiên Ân này thực sự chả được việc chút nào, Dương An Đình chán nản nghĩ, xem ra sau này trực nhật mình lại phải làm hết thôi, tên kia đúng chuẩn kiểu công tử bột rồi.

Phía Chu Thiên Ân hôm nay có chút áy náy khi để Dương An Đình làm hết việc còn mình chỉ việc bê mỗi chậu nước, đến cải giẻ lau bảng cũng giặt không xong. Anh mang vẻ mặt tội lỗi nói với Dương An Đình:

“Hay là… ngày mai để tôi lau bảng hết năm tiết luôn nhé.”

“ Ừm.”

‘ Ít nhất thế này còn được’ , Dương An Đình nghĩ.

Sau đó trên đường về Chu Thiên Ân nhìn thấy tiệm tạp hóa ven đường có bán chổi quét nhà, anh liền bảo tài xế dừng xe lại mình xuống mua một cái về. Kết quả từ ông nội cho đến người hầu đề ngạc nhiên khi Chu Thiên Ân mua cái chổi về bảo tập quét nhà…

‘ Cậu chủ hôm nay bị gì thế không biết?’ – Đám người hầu chung suy nghĩ ngớ người nhìn cậu chủ nhà mình.

‘ Thằng nhãi này định làm cái trò gì đây?’ – Ông nội Chu nhìn thằng cháu khó hiểu.

Cuối cùng vì cái nhà quá to nên anh từ bỏ sau khi mới chỉ quét xong một góc nhỏ không đáng kể của ngôi nhà, với lại nhà quá sạch không có gì để quét, anh liền gạt cái chiến dịch này sang một bên.

Ngay hôm sau anh liền mang danh lớp trưởng tốt khi tặng cho lớp cái chổi.

Dương An Đình cũng cảm thấy khó hiểu khi thấy tình huống này…

—————

*Bì: **Mọi ngừi theo dõi truyện để xem cập nhật mới nhất nha o(≧v≦)o À, đừng quên like để tiếp động lực cho tui nhé (>_•)d. Iu mn nhìu (∩_∩)*