Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 25: NGÀY MAI TÔI RỦ CẬU ĐI HỌC NHÉ!



"Dương An Đình!"

Dương An Đình đang đạp xe tự nhiên nghe đâu đó như có tiếng đang gọi mình. Không chắc lắm nên đậu vẫn cứ dùng tốc độ đạp xe tiếp.

Tưởng đâu là ảo giác thì đột nhiên lại có tiếng gọi tiếp...

"Này! Dương An Đình! Cậu, chậm, lại!"

Nghe đâu như tiếng cún sủa ầm ĩ thế nhỉ?! Dương An Đình thả chậm tốc độ quay đầu lại.

Tưởng ai.

Cậu nhìn cái bóng xa xa đang dần lại gần mình, người đó vai đeo cặp sách, vì đạp xe quá nhanh mà chiếc áo đồng phục dính vào người, mái tóc bị gió thổi ngược ra sau, trông cực kỳ có hơi thở thanh xuân.

Trong đời mấy ai lại trải qua khoảng thời gian như thế mội lần nữa.

Thiếu niên dùng tốc độ đạp xe đuổi theo người bạn mình vừa gọi tên, trên môi vẫn luôn treo lên nụ cười.

Dương An Đình dừng xe nhìn anh mắt không dời, đây là bạn cùng bàn của cậu mà, Chu Thiên Ân.

Nhìn đồng hồ trên tay cũng gần 7 rưỡi, hẳn là Chu Thiên Ân vừa tan ca học phụ đạo xong.

Anh đạp xe đến gần cậu thì tốc độ cũng chậm lại, thở nhiều hơn, cuối dùng dừng xe ngay cạnh cậu.

Dương An Đình nhìn Chu Thiên Ân vừa dừng xe đã thở hồng hộc, anh tham lam hít vào từng ngụm khí oxi.

Không nhịn được Dương An Đình cất tiếng hỏi trước, "Cậu..." tính hỏi nhưng cậu lại không biết nên hỏi gì, hỏi anh sao lại đi đường này? Xong cậu lại nghĩ hẳn nhà anh cũng đi đường này thì sao; Hay hỏi sao lại gọi cậu đuổi theo làm gì? Nhưng lại nghĩ câu này thật chẳng ra làm sao. Cuối cùng cậu chỉ nhìn anh thở xong nói một câu, "Thở từ từ, không ai cướp của cậu."

Chu Thiên Ân thở gấp xong cuối cùng cũng bình thường lại, "Cậu có bị lãng tai không thế? Tôi gọi cậu cậu còn không nghe, mệt tôi vừa đuổi theo vừa gọi."

Dương An Đình nghe xong liền muốn nổi quạu Có phải tên chó này một ngày không chọc mình bực thì cả người đều ngứa ngáy không yên không. Hay vốn dĩ hắn nói chuyện vốn thiếu đòn thế rồi!

"Cậu mới lãng tai, cả nhà cậu đều lãng tai." Dương An Đình khó chịu bật lại, "Với lại, tôi mượn cậu đuổi theo à, không đuổi được thì thôi, mắc gì cố đạp xong thở như chó lại than với tôi."

Chu Thiên Ân tự thấy lời mình nói vừa nãy hình như hơi quá. Anh vốn là đang đạp xe về nhà, chỉ là hôm nay anh muốn về bằng con đường đó, lần trước bảo tài xế đi theo cậu anh vẫn chưa quên. Chỉ là không ngờ lại gặp bóng dáng quen thuộc đằng xa cũng đang đạp xe, anh liền kích động gọi đuổi theo người đó.

Cứ nghĩ cậu sẽ đi mãi như thế, không ngờ cậu dừng lại chờ anh.

Ánh đèn đường màu vàng phủ xuống chiếu vào hai thiếu niên đang đứng bên dưới, một cao, một thấp.



Bộ đồng phục học sinh đơn giản tôn lên sự trẻ trung tuổi mới lớn của họ, trong họ toát ra tuổi xuân tràn trề, là cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người, tuổi mà khi đã đi qua nhiều người nhìn lại còn cảm thấy tiếc nuối, tuổi mà khi bất kỳ ai đã trưởng thành tràn ngập những thứ phải lo toan khi nhìn về họ đều cảm thấy ghen tỵ, tuổi mà hầu như ai cũng muốn trở về một lần!

Dưới ánh đèn, người thấp có vẻ đang bất mãn, người cao nhìn cậu ánh mắt cũng bớt đi vẻ tinh nghịch trêu đùa, thay vào đó có phần trìu mến, anh nghĩ bạn cùng bàn nổi quạu cũng thật đáng yêu.

"Được rồi, được rồi, cả nhà tôi đều lãng tai được chưa?" Chu Thiên Ân nhìn Dương An Đình bật cười.

Lông mi của Dương An Đình được ánh đèn phản chiều xuống gương mặt, Chu Thiên Ân nhìn bạn cùng bàn mình như đang chờ câu trả lời của cậu.

Anh thầm cảm thán, mi của bạn cùng bàn cũng dài quá đi. Thực ra, anh thấy gương mặt Dương An Đình rất giống một người anh từng gặp qua, người ấy rất đáng yêu, gương mặt tròn tròn, đôi mắt hai mí, mi rất dài, đặc biệt là hai nốt ruồi ở dưới mắt mà môi cũng giống. Dù mới gặp một lần nhưng ấn tượng mười năm sau anh vẫn chưa quên, thậm chí lúc ấy anh còn tính mang người ta về nuôi nữa mà.

Dương An Đình ngẩng đầu nhìn người vừa nhận cả nhà mình điếc kia, cảm thấy con cháu bất hiếu đến thế là cùng. Nhưng không hiểu sao lúc này cậu lại cảm thấy cả người tên này như đang phát sáng vậy, phát sáng đến từng cọng tóc, nhất định là do hiệu ứng ánh đèn rồi.

Chu Thiên Ân chờ không được thấy bạn cùng bàn đang nhìn mình liền muốn nói gì đó thì Dương An Đình cuối cùng cũng mở miệng nói được một câu " Tóc cậu bị dối rồi!"

"Ừm!" Chu Thiên Ân khô khan đáp lại, lần này anh không nhiều lời đối với Dương An Đình nói, "Chúng ta về thôi."

Hai người bắt đầu đạp xe về nhà.

Cả con đường vẫn còn rất sáng. Mặc dù đã đi qua đoạn đừng buôn bán nhộn nhịp nhưng không khi ở đây rất trong lành. Những chiếc lá cây cũng đang rụng dần, vì mùa đông đến rồi!

"Nhà cậu cũng đi đường này về à?" Dương An Đình vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn về phía trước thưởng không khí mát lành nhưng se se lạnh, cất tiếng hỏi người đang đi bên cạnh.

"Ừm!" thực ra con đường khác ngắn hơn, nhưng nếu phải đi một mình thì chắc không vui bằng. Dừng một lúc Chu Thiên Ân lại nói, "Sau này chúng ta có thể đi học cùng nhau, đi về cùng nhau."

"Ai thèm đi với cậu."

"Tôi cứ rủ cậu đi đấy, ngồi với nhau gần nửa năm rồi cậu còn coi tôi xa lạ à."

"Sao cậu biết tôi cũng đi đường này?"

"Trùng hợp thôi. Không phải bây giờ cậu cũng đang đi đấy à?!"

"Sao hồi cấp 2 tôi với cậu không cùng trường nhỉ?" Dương An Đình thắc mắc, nếu chỗ ở 2 người cách nhau không xa như vậy thì hẳn khi cậu chuyển đến đây ít nhất cũng cùng trường với Chu Thiên Ân chứ chỉ, thành tích cả hai tốt vậy mà.

"Tôi cũng không biết!" Chu Thiên Ân đáp. Vì cấp 2 anh học một trường tư thục cho con nhà giàu, vốn dĩ lên cấp 3 cũng như thế. Nhưng anh cảm thấy thật nhàm chán, lúc bày tỏ muốn học trường công lập ông nội cũng không ý kiến gì, anh muốn có một thời cấp 3 thật ý nghĩa chứ không phải ngày ngày tiệc tùng cùng một lũ bạn nhà giàu khác.

"Dù sao tôi cũng không đi cùng cậu."

"Không phải bây giờ cũng đang đi cùng sao?" Chu Thiên Ân dở cười nhìn người đang đi bên cạnh.



"Ý là sau này không đi cùng cậu."

"Ai da bị bạn cùng bàn phũ đau lòng quá đi\~ Ngày mai tôi rủ cậu đi học nhé?"

"Không! Cậu nghe không hiểu à?"

"không hiểu, ngày mai tôi rủ nha\~"

"không đi cùng cậu!" Dương An Đình lần nữa quả quyết.

"Đi!"

"Không đi!"

"Đi!"

"Không đi!"

"Đi!"

...

Hai người cứ thế cả đường như cãi nhau, đến con chó chân ngắn được chủ dắt đi qua cũng cố ngẩng đấu lên hóng chuyện, dường như nó nghe hiểu.

Cứ thế chẳng mấy chốc đã đến nhà Dương An Đình, cậu đi chậm lại không khách sáo ném cho Chu Thiên Ân một câu, " Về đây!"

Thấy vậy Chu Thiên Ân cũng đáp lại, "Tôi biết nhà cậu rồi nhé! Bye bye, mai gặp!", sau đó anh nhanh chóng đạp xe về nhà, trang viên nhà họ Chu cách đây tầm hơn 1 cây số. Anh thầm nghĩ ngày ngày đạp xe cũng tốt, coi như tập thể dục nâng cao sức khỏe đi.

----

Ông cụ Chu đang đọc báo chờ thằng cháu quý tử về thì bỗng dưng hắt xì, cảm giác như ai đó đang sau lưng nói xấu mình.

Ông đồng ý cho cháu mình học trường công lập cũng không vì lý do gì quá lớn lao cả, cả đời ông đã bỏ lỡ thời thanh xuân tươi đẹp nhất để củng cố dòng họ mình, đến giờ nghĩ lại ông không khỏi cảm thấy tiếc nuối, cả con trai ông cũng vậy, cho nên khi nghe cháu trai bày tỏ mong muốn ông đã đồng ý, dù sao hiện tại dòng họ cũng đã vô cùng lớn mạnh, cả Chu Thiên Ân và Chu Thiên Chi* đều được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, nhưng vùi lấp thanh xuân là điều không cần thiết. Ông vẫn luôn mong mỗi đứa đều có một thời thanh xuân để nhớ, dù sao tuổi thơ của bọn họ vì gánh trên vai nhiều trọng trách phải chịu sự nghiêm khắc cùng gánh nặng học hành nên cũng không như bao đứa trẻ bình thường khác rồi!

*Chu Thiên Chi: Chị gái Chu Thiên Ân, ở phần giới thiệu có nói qua nhưng sợ các bạn quên nên mình nói lại.