Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 3: MUỐN CHỌC TỨC CẬU ẤY



“Cuối cùng cũng sắp thấy được cái tên đứng trên mình một hạng rồi!” Dương An Đình nghĩ.

Một bóng người cao cao từ trong cánh gà bước ra, ánh đèn tập trung rọi thẳng vào thiếu niên ấy, gương mặt có vẻ quen quen.

Dương An Đình:

“…”

[KÍNH CHÀO CÁC QUÝ VỊ ĐẠI BIỂU,KHÁCH QUÝ,…]

Thế mà lại là cậu ta. Toang rồi. Cậu ta thế mà lại cùng lớp với mình. Tức là cái chỗ ngồi đầu kia là của cậu ta ấy hả, Dương An Đình nhìn chằm chằm bục phát biểu không khỏi suy nghĩ, đúng là oan gia mà\~

Không biết đầu cua tai nheo thế nào bỗng bên cạnh vang lên tiếng nói nhỏ nhỏ của một cậu bạn cùng lớp ngồi dãy hai. Cậu ta ghé người nói nhỏ với Dương An Đình:

"Cậu có biết cậu ta không? Đã học giỏi mà trông cử chỉ cũng khí chất thật? Nghe nói cậu ra điểm tuyệt đối kỳ thi tuyển sinh đó"

"Không biết." – Dương An Đình không nhanh không chậm nói với cậu bạn mới cùng lớp này, dáng vẻ nhìn qua có vài phần lạnh nhạt không quá nhiệt tình, hoàn toàn đối lập với cậu bạn kia.

Nói thật cậu quả thực có biết người này là ai đâu. Hồi nãy va phải cậu ta cũng là lần đầu cậu gặp cậu ta thôi. Cũng may mới gặp nên cậu nhớ được mặt người ta chứ không lâu lâu sau mới gặp lại cho dù có nhớ thì cũng phải tốn một khoảng thời gian để hồi tưởng lại quá. Vậy mà cậu ta đạt điểm tuyệt đối kỳ tuyển sinh, đúng là trâu bò. Đến chính mình còn kém cậu ta những 0.75 điểm, vậy nên cậu xếp thứ 2.

[ LỜI CUỐI ÙNG TÔI MONG MUỐN TẤT CẢ CÁC BẠN HỌC SINH CÙNG KHÓA HÃY CHĂM CHỈ HỌC TẬP, TRỞ THÀNH CON NGOAN TRÒ GIỎI, HÃY PHẤN ĐẤU VÌ LÍ TƯỞNG, TƯƠNG LAI CỦA BẢN THÂN. MONG CÁC BẠN SẼ CÓ MỘT THỜI CẤP 3 ĐÁNG NHỚ. XIN CẢM ƠN]

Bài thuyết trình kết thúc, Chu Thiên Ân từ trên bục cao đi xuống chỗ ngồi của mình ở vị trí đầu dãy. Anh bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh trông quen quen cách chỗ đó không xa.

Không, thực ra là anh nhìn thấy lúc đang phát biểu rồi, thế mà người đó ngồi dưới có thèm nghe đâu. Chắc là cậu ta nhận ra anh rồi.

Anh từ từ đi đến chỗ ngồi bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang nhìn anh. Anh cũng cố nặn ra một nụ cười thân thiện với tác giả gây ra cho anh cú ngã điếng người kia làm anh quần áo lấm lem xộc xệch đành phải nhờ quản gia lấy hộ đồng phục dự phòng mang đến, bộ quần áo kia nhăn nhúm có chỗ còn bẩn mất rồi. Tốn thời gian nên anh lên phát biểu luôn không có thời gian tập chung.

Anh mỉm cười đối diện cậu không xa:

"Xin chào!"

Giọng anh không to, không nhỏ nhưng đủ để nghe, hướng ánh mắt đủ để biết anh đang giao tiếp với ai.

Cậu đối diện với ý cười “ không chút gì giả trân” kia của anh, môi cũng nhếch lên cười cái xã giao:

"Chào."

Nói xong mắt lập tức quay đi chỗ khác, nụ cười thân thiện của hai người đồng thời tắt ngúm. Anh cũng ngồi về chỗ của mình, không quay xuống thêm lần nào nữa, chào xong hai người cũng không nói thêm câu gì luôn.

Bên cạnh cậu lại vang lên giỏng nói thầm nhỏ nhẹ. Cậu bạn bên cạnh lại quay sang nói với cậu:

"Ban nãy không phải cậu nói không biết cậu ta à? Sao nãy hai người chào nhau vậy?"

"Thực sự không quen cậu ta, vừa rồi tôi đi học muộn đụng phải ngoài cổng trường thôi. Cậu, con người gì mà tóc mách thế."

"Ồ! Nói cậu nghe, không phải tôi lắm mồm hay gì đâu. Nhưng mà nhé trên đời này không có cái gì là ngẫu nhiên đâu, tất cả mọi cuộc gặp gỡ đều là định mệnh cả đấy, cho dù chúng kéo dài bao lâu, kết quả ra sao, sau này cậu nhớ hay quên nó thì trong một khoảng thời gian nhất định chúng vẫn sẽ tạo một sự ảnh hưởng nhất định đến cậu. Không biết trước tương lai thế nào biết đâu người cậu vô tình đụng trúng trên đường, hay vô tình gặp gỡ ở câu lạc bộ nào đó lại trờ thành một thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu thì sao. Mà biết đâu cậu với cậu ta, cái người cậu đụng trúng ngoài cổng trường ban nãy lại trở thành bạn thân thì sao, dù sao cũng học cùng lớp mà. Nói chung là khó nói lắm."

“Cái wtf thì thế, thế mà cậu ta bảo không lắm mồm. Cái gì ngẫu nhiên, cái gì định mệnh, cái con người này sao thế hả???” Càng nghĩ càng khó chịu, tại sao cậu phải ngồi đây nghe cậu ta nhảm thế chứ.

"Khuyên cậu bớt lậm phim ảnh, tiểu thuyết đi." Dương An đình quay sang đối diện cậu ta nói, sau lại lạnh mặt ngoảnh đi.

"Tôi nói thật đấy, bà chị tôi hay bảo tôi thế đó."

"Vậy về bảo chị cậu bớt đọc mấy cái ngôn lù nhảm đi. Đọc xong cũng đừng có mà áp dụng thực tế tuyên truyền linh tinh."

"Cậu nói câu làm người ta đau lòng quá đấy. Tôi thật sự khuyên cậu vậy mà. Tôi thấy nó cũng có lý chứ bộ, cuộc sống luôn có bất ngờ mà."

Dương An Đình không cùng cậu ta nói nữa.

Cậu không biết rằng có người nãy giờ cách đấy không xa đã nghe hết câu chuyện của cậu với bạn học kia, hắn ta từ nhỏ đã phải luyện sự nhạy bén, không ngờ bây giờ nó lại được dùng trong trường hợp này “Xem ra cậu nhóc này cũng cá tính ra phết!”

Đúng vậy, cuộc sống này không ai có thể tiên đoán trước điều gì cả. Tương lai đều có hàng triệu khả năng có thể xảy ra.

Sau này cùng lớp hắn muốn chọc cậu ta tức giận. Nhìn cái vẻ mặt trức giận kia tự nhiên thấy hả hê bao nhiêu, haha.