Chu Thiên Ân bất giác tự đưa mình vào trầm tư lúc nào không hay.
Không sai, chiếc logo trên khăn đó là của nhãn hiệu thời trang riêng do mẹ anh đứng đầu, chiếc logo đó cũng do mẹ anh thiết kế.
Đặc biệt, chiếc logo đó chỉ được may trên quần áo được thiết kế riêng của người nhà họ Chu.
Hoa Linh Lan, biểu tượng của hạnh phúc!
Thời trẻ khi còn đi du học ở Pháp mẹ anh đã đặc biệt thích loài hoa này.
Hơn nữa, màu sắc cùng kiểu dáng của chiếc khăn cũng trùng hợp.
Năm đó mẹ làm cho chị anh và anh mỗi người một cái, song cái của anh đã bị đánh mất. Không hẳn, là anh đã tặng nó cho người khác.
Chu Thiên Ân hồi tưởng lại quá khứ, hồi nhỏ, lúc anh được vệ sĩ đưa đi công viên chơi tình cờ gặp được một em trai nhỏ đang đứng ở chỗ ít người khóc thút thít.
Anh cảm thấy thật đáng thương nên đã lại gần muốn dỗ bé, ai dè em trai nhỏ rất đáng yêu, cũng rất ngoan ngoãn, còn rất nghe lời anh.
Em trai nhỏ lạc bố mẹ nên hình như rất hoảng sợ, lúc đó anh biết chút ít về khu vui chơi nên đã nhanh chóng tìm được.
Từ lâu anh đã luôn muốn có em trai hoặc em gái nhưng mẹ anh mãi không cho, hôm ấy anh không nhịn được mà nhìn ngắm em trai nhỏ thật nhiều. Chỉ là sau khi em trai nhỏ tìm được bố mẹ thì vệ sĩ báo anh phải về để đi học thêm, anh còn chưa kịp tạm biệt em trai nhỏ lúc đó.
Khoảng thời gian đó anh bức bối không thôi, muốn gặp lại em trai nhỏ nhưng không biết đi đâu để tìm. Anh đến công viên giải trí nhiều lần nhưng cũng không vô tình gặp được.
Suy cho cùng muốn gặp lại một người chỉ tình cờ gặp một lần là điều gần như không thể sảy ra, chỉ khi duyên hai người chưa đứt, nhưng khả năng xảy ra cũng chỉ một phần nghìn mà thôi!
Cả tiết đầu tiên Chu Thiên Ân không nghe giảng, cũng không giải đề, anh nhìn bạn cùng bàn đang say giấc ngủ của mình.
Hẳn nào lúc mới gặp anh cảm thấy mình với cậu không có cảm giác xa lạ. Anh cho rằng cậu có nét giống em trai nhỏ trong trí nhớ chỉ là trùng hợp, dù sao trên đời này người giống người cũng không phải là không có khả năng.
Thật không ngờ, cậu chính là người đó!
Anh không biết mình phải may mắn cỡ nào mà khả năng nhỏ nhoi như vậy cũng có thể xảy ra.
Dương An Đình nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái, tóc mái rũ xuống quá trán làm gương mặt cậu đã nhỏ trông lại càng nhỏ hơn.
Anh thất thần nhìn cậu mãi đến khi tiếng trống hết tiết vang lên đánh thức anh về thực tại.
Dương An Đình cũng từ từ tỉnh dậy, Quang Thành lôi kéo vài người trong đội bóng đến chỗ cậu bắt đầu bàn về chiến thuật, Bùi biết tuốt cũng ở đó nói những gì cậu ta nghe ngóng được.
Cả ngày nay Chu Thiên Ân rất ít nói, thi thoảng lại nhìn Dương An Đình đến thất thần làm cậu hoang mang không thôi, không biết trong đầu anh lại đang mưu toan cái gì nữa.
Sau giờ học thêm buổi chiều trên lớp hai người cùng nhau đi xe ra cổng, Chu Thiên Ân theo sau cậu.
Trong lúc đứng ở cồng trường chờ qua đường, bỗng đâu đó nhảy ra một tên choàng vai cậu từ đằng sau.
“Surprise\~”
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?!”
Không ai khác là Hà Tuấn, thì ra bất ngờ nó nói là cái này.
Dương An Đình không nói nên lời, nhìn đằng sau còn một người nữa.
Đó là Hà Linh, em gái Hà Tuấn. Bọn họ đã chơi cùng nhau rất lâu rồi, Dương An Đình cũng coi cô ấy như em gái mình.
“Bất ngờ! Cậu sắp doạ tôi xuống hố rồi!”
“Anh An Đình” Hà Linh đứng sau Hà Tuấn chạy vọt lên ôm chặt cả hai tay lẫn eo Dương An Đình lắc lắc “Huhu em nhớ anh lắm đó, từ đầu năm học đến nay anh chưa về lần nào cả.”
Dương An Đình có cảm giác như đang bị trói vậy, cô em gái này tuy tính tình rất tốt nhưng nhược điểm là cái gì cũng làm quá lên.
Đang đứng ngoài cổng trường làm Dương An Đình ngượng chín mặt.
Cậu cố gắng tách hai tay ra nói, “Được rồi, được rồi anh bận học nên không về được, xin lỗi, khi nào được rảnh sẽ về chơi với mọi người được không.”
Hà Linh buông Dương An Đình ra ngẩng đầu lên nói, “Được rồi, anh bận học thì học đi khi nào rảnh về cũng được!”
“Được rồi con bé này, chẳng phải vừa tháng trước anh An Đình của em vừa về à!” Hà Tuấn lên tiếng, sau đó lại khoác vai kéo cổ Dương An Đình lại, “Đi thôi, nay tao mời mày một bữa.”
Chu Thiên Ân nãy giờ đứng từ đằng sau chứng kiến một màn, không ngờ Dương An Đình lại có những người bạn thân thiết như vậy. Nhưng họ nói gì anh không hiểu lắm? Có vẻ như anh biết về Dương An Đình quá ít, với tính cách lạnh nhạt xa lánh của cậu, hẳn những người bạn này với cậu phải rất đặc biệt.
Anh tiến lên bên cạnh Dương An Đình biểu thị sự tồn tại của mình.
Hà Tuấn và Hà Linh lúc này mới chú ý tới hình như cậu bạn này đã đứng đằng sau Dương An Đình từ nãy giờ.
Mắt Hà Linh đột nhiên sáng quắc. Hà Tuấn nhìn sang Dương An Đình lộ vẻ tò mò, “Giới thiệu chút chứ nhỉ?”