Dương An Đình và Chu Thiên Ân lại cùng nhau về nhà trên con đường quen thuộc.
Chu Thiên Ân nhịn không được cất giọng hỏi Dương An Đình:
“Chiếc khăn này cậu mua ở đâu vậy?”
Cậu sờ vào chiếc khăn trên cổ, trả lời:
“Cái này không phải của tôi.”
“Vậy của ai?”
“Không biết!”
Hai người im lặng một lúc thật lâu. Dương An Đình không hiểu tại sao hôm nay Chu Thiên Ân lại để ý chiếc khăn như thế.
“Cậu hỏi làm gì?”
Chu Thiên Ân bất ngờ bị hỏi nên giật mình:
“À! Thì tại tôi thấy nó đẹp nên hỏi thôi!”
Câu trả lời tuy hợp lý nhưng Dương An Đình có cảm giác như đây không phải điều anh suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc Dương An Đình đã dừng trước cửa nơi cậu sống.
“Đợi đã!” Chu Thiên Ân bất chợt gọi Dương An Đình.
Cậu tính vào nhà xong cũng dừng lại.
Chu Thiên Ân tiến lên lại gần đối mặt với Dương An Đình.
Anh chậm chạp mãi không làm động tác tiếp theo làm Dương An Đình có chút mất kiên nhẫn.
Cậu đang định mở miệng hỏi xem anh muốn làm gì thì Chu Thiên Ân bắt đầu cử động.
Anh mò tay vào túi áo khoác rồi lấy ra một chiếc móc khoá đưa cho cậu.
Đó là chiếc móc khoá hình con mèo đang ngủ lười.
Dương An Đình đưa mắt nhìn chiếc móc khoá trên tay Chu Thiên Ân không khỏi kinh ngạc. Anh vậy mà lại là con người có thể mua một chiếc móc khoá hình con mèo tặng người khác ư?
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chuẩn bị kỹ hơn!”
Cũng thật trùng hợp, anh thấy bên cạnh quán nướng có cửa hàng văn phòng phẩm bán rất nhiều đồ thú vị nên khi ra ngoài trả tiền ăn anh có ghé qua tiện xem một chút. Không ngờ lại thấy chiếc móc khoá này trong vô vàn chiếc móc khoá khác trong tiệm. Anh cảm thấy thật giống ai đó nên đã mua.
Dương An Đình nhận lấy chiếc móc khoá, không hiểu sao cậu thấy món quà này tuy bình thường nhưng mang lại cảm giác rất đặc biệt.
“Cảm ơn!” Dừng một lúc cậu nói tiếp, “ Ừm tiền ăn vừa nãy… Cậu trả cũng được, sau này tôi mời cậu chầu khác.”
“Không sao, hôm nay sinh nhật cậu mà. Dương An Đình, sinh nhật vui vẻ!” Chu Thiên Ân nở nụ cười, dường như nó mang vẻ chân thành chứ không hề cợt nhả như thường ngày.
“Cảm ơn. Cậu về cẩn thận!”
“Ừm, tạm biệt!”
Chu Thiên Ân nhìn Dương An Đình vào nhà xong sau đó cũng rời đi!
Cả một đêm anh suy nghĩ về sự việc ngày hôm nay, bạn cùng bàn và em trai nhỏ.
Dương An Đình có khi nào là sự hiện diện đặc biệt trong đời anh?
——
Dương An Đình bước vào nhà, Lê Diệp vẫn đang nấu ăn, Trần Kiến Văn ngồi đọc báo vẻ mặt có chút cau có. Hẳn là Trần Tuấn Kiệt lại trốn tài xế ra ngoài chưa về rồi!
Nhưng chưa đến mười phút sau Trần Tuấn Kiệt cũng đã xuất hiện ở cửa nhà. Vẻ mặt của ông bố già lúc này cũng hoà hoãn hơn.
Ông định mắng thằng con không có tiền đồ này thì nhớ ra hôm nay là sinh nhật Dương An Đình nên tạm cho qua.
Trần Tuấn Kiệt đang đi về phòng thì gặp Dương An Đình, cậu thấy vẻ mặt cau có của nó nhịn không được liền nói một câu cảnh cáo:
“Tôi không quan tâm bên ngoài cậu chơi như thế nào, nhưng tốt nhất đừng để chuyện như lần trước xảy ra. Suy cho cùng bố cậu cũng chỉ có một đứa con ruột duy nhất là cậu, đừng để ông ấy thất vọng!”
Trần Tuấn Kiệt biết chuyện lần trước Dương An Đình nhắc là chuyện nào. Nó cũng thầm biết ơn hôm đó Dương An Đình cứu nó, từ đó trở đi nó cũng không dám ăn chơi gì quá trớn nữa.
“Tôi không có làm gì cả!” Nói xong nó liền bỏ vào phòng, Dương An Đình cũng vào phòng của cậu.
Bữa cơm sinh nhật ở nhà cũng không khác ngày thường là mấy, Lê Diệp làm cho cậu một bát mì trường thọ và một cái bánh kem, Trần Kiến Văn cho cậu một phong bao lì xì dặn cậu học hành cho tốt không được yêu sớm.
Điều ước của Dương An Đình trước khi thổi nến ngoài cầu sức khoẻ bình an ra thì còn một vế mười năm như một, thậm chí năm nay là năm thứ mười một cậu vẫn ước như thế, ước có thể một lần gặp lại anh trai nhỏ năm đó, cho dù chỉ là một thoáng qua cũng được!
——
Sau khi ăn xong Dương An Đình về phòng mở quà sinh nhật.
Cậu tò mò không biết Hà Tuấn tặng cái gì mà nó làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy.
Cậu cầm hộp quà của Hà Tuấn mở ra. Giây phút cậu biết thứ trên tay rốt cuộc là cái gì thì cậu ước thà rằng trước đó đừng mở còn hơn.
Đúng lúc điện thoại có thông báo tin nhắn, Dương An Đình với điện thoại mở ra xem:
[Hà Tuấn: Alo alo nghe rõ thì trả lời!]
[Hà Tuấn: Mở quà chưa hehe\~]
[Hà Tuấn: Vừa khum? Tao chọn mãi đấy]
Dương An Đình nghiến răng đọc tin nhắn, thằng này đúng là nghĩ toàn mấy cái gì đâu. Cậu nhắn trả lại:
[Dương An Đình: Vừa cái ông nội mày!]
[Hà Tuấn: Thế là vừa hẻ?]
[Dương An Đình:😡]
[Hà Tuấn: Thôi nào đấy là quà tặng của người trưởng thành]
[Dương An Đình: Mày chưa vị thành niên]
[Hà Tuấn: Thì… người dậy thì, tập làm người lớn hehe]
Dương An Đình không theo kịp cái suy nghĩ lạ lùng của Hà Tuấn. Cậu để điện thoại sang một bên không thèm qua tâm cậu ta nữa.
Nhìn món đồ trong tay cậu bất lực ném vào tủ quần áo, tay còn cố ý vùi vào thật sâu.
Cậu mở tiếp món quà của anh Minh Khang, anh tặng cậu một cuốn sổ da, kèm lời chúc. Đây mới là món quà của người trưởng thành đây này!
Cậu mở hộp bánh quy của Hà Linh, đúng là rất thơm, giống y như bánh dì Dư hay làm vậy. Đúng là cô bé học nghệ rất tốt.
Còn chiếc móc khoá của Chu Thiên Ân, cậu treo trên cái móc của bảng ghim ghi nhớ trước mặt.