Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 36: CHUNG KẾT (2)



Tiếng còi của trọng tài vang lên báo hiệu hiệp 2 bắt đầu!

Đội hình vào sân vẫn như ban đầu không có sự đổi người nào.

Các thành viên bắt đầu tập trung chiến đấu, khán giả bên ngoài cũng hú hét nhiệt tình!

Điển hình phải kể đến những cô nàng lớp 10A1, bọn họ hay tin lớp mình lọt vòng vòng chung kết thì vô cùng phấn khích! Tự hào cảm thấy lớp mình thật là đỉnh!

Tiếng hô nhiệt tình đã nhanh chóng làm nóng bầu không khí. Các cầu thủ trên sân lại càng thêm nhiệt huyết.

Chu Thiên Ân cướp được bóng cật lực né đối phương, anh làm động tác giả truyền bóng qua bên phải song bất ngờ đưa bóng lên cao truyền cho Quang Thành.

Quang Thành bắt được bóng chạy lên vạch 2 điểm của đối phương, lúc này xung quanh cậu có hai người đến cản. Quang Thành cùng đối thủ tranh chấp kịch liệt, cậu chuẩn bị tung bóng vào rổ thì bị đối phương xô ngã.

Quang hành hít một hơi cảm nhận sự đau đớn đến từ cổ chân. Trận đấu tạm thời dừng lại.

Đối phương bị phạt vì tội tác động vật lý lên đối thủ, lớp 10A1 được hưởng ném phạt.

Quang Thành mặc dù rất đau song vẫn cố gượng dậy chơi tiếp, cậu cố nén nỗi đau đến từ cổ chân.

Trong suốt từ đầu trận đấu đến giờ tình huống tranh chấp, thổi phạt nhiều vô số kể nhưng chưa trường hợp nào gây thương tích.

Trịnh Thế Vỹ thấy trường hợp này đối thủ là cố tình xô Quang Thành nhưng vẫn dửng dưng liền nhịn không được chỉ vào mặt đối phương đòi công bằng:

“Cậu cố ý đúng không? Mau xin lỗi đội trưởng đội tôi đi!”

“Con mắt nào của cậu thấy tôi cố ý?” Nói đến cậu ta vênh mặt nên quay đi chỗ khác.

“Đội trưởng chúng tôi cần một lời xin lỗi!”

“Đúng thế!” Trần Bảo bất bình cũng lên tiếng.

“Tôi. Không. Xin. Lỗi!”

Một thành viên đối thủ khác nhìn không được tiến lên xô Trịnh Thế Vỹ một cái:

“Bọn mày bị sao thế chơi bóng rổ tranh chấp phạm quy không phải là bình thường à. Làm quá cái gì?”

“Làm quá? Cậu ta cố ý tác động vật lý chúng tôi cần một lời xin lỗi mà là làm quá à?”



Mắt thấy đồng đội mình chuẩn bị gây ra xô sát Quang Thành nén đau đi đến.

Trịnh Thế Vỹ cảm thấy có người vỗ vai, quay lại thấy Quang Thành đang nhìn cậu ta nói:

“Bỏ đi, không đáng đâu!” Nói xong cậu quay lại nhìn đối thủ, người vừa đẩy mình nói “Chúng ta cạnh tranh công bằng, không dùng kế bẩn!”

Cuối cùng không có cuộc xô sát nào xảy ra, trọng tài không cần can ngăn liền thổi còi ra hiệu tiếp tục trận đấu.

Mặc dù Quang Thành nói không sao, có thể tiếp tục được nhưng Chu Thiên Ân để ý bước đi của cậu không đúng lắm.

Quang Thành tung bóng vào rổ, nhưng vì chấn thương ở chân khiến cậu không nhảy cao được, cú ném cũng vì thế mà bị đối thủ cản được.

Quang Thành nhăn mặt cố nén cơn đau từ cổ chân chuyền lên, cổ động viên cho lớp nghĩ cậu khó chịu vì bị chặn bóng nên cổ vũ rất nhiệt tình.

Chu Thiên Ân cướp được bóng liền chạy thật nhanh hòng không cho đối thủ kịp cản trở, anh vươn người ném vào một cú 3 điểm. Cả hội trường phấn khích hò reo.

Hai lớp cạnh tranh đang thi nhau ganh điểm số, hiệp 2 gần kết thúc lớp 10A1 dẫn trước 10A8 6 điểm, một khoảng cách không quá an toàn.

Lớp 10A8 tuy có thể lực nhưng trí lực không bằng 10A1, cũng không có tay ném bóng nào quá xuất xắc nên bọn bọ chỉ có thể dùng thế mạnh của mình để ép đối phương. Còn lớp 10A1 tuy thể lực không mạnh bằng 10A8 nhưng họ chơi bằng mưu trí, thành thạo chơi tốt vị trí của mình và có tay ném bóng cừ khôi là Chu Thiên Ân. Nên suy cho cùng hai đội vẫn cứ giằng nhau mà không giãn cách được tỷ số an toàn.

Hiệp 2 kết thúc, lần này là 10A1 tạm thời dẫn đầu với 38 điểm, 10A8 được 32 điểm.

Trước khi vào hiệp 3 bọn họ được nghỉ ngơi 15 phút.

Lúc này khi bước về đội dường như Quang Thành không bước nổi nữa, vị đội trưởng nhiệt huyết đã trực tiếp khuỵu gối khi vừa bước ra ngoài sân.

Trình Hưng nối bước ngay đằng sau thấy vậy liền đến đỡ Quang Thành ngồi vào ghế.

Cậu chàng nhăn mặt lại vì đau. Dương An Đình đến đưa cho Quang Thành chai nước mát, cậu cúi người cầm cổ chân Quang Thành lên xem. Cổ chân vị đội trưởng lúc này đã xưng phù một cục. Dương An Đình ngoài sân đã để ý nhưng không ngờ lại nặng như thế. Cậu nhẹ giọng nói:

“Bị chẹo chân rồi!”

“Tôi biết!” Quang thành khó khăn nói.

Dương An Đình nhíu mày, “Cậu cố chấp thật.”

“Chúng ta phải thắng!”

“Mày nói gì thế hả, thắng quan trọng bằng sức khoẻ không?” Việt Hoàng nhìn cái chân sưng phù của Quang Thành tức giận nói.

“Đúng thế, nhỡ cái chân của cậu bị phế thì làm sao?” Trần Bảo lo lắng nói, “Sao cậu không nói cho chúng tôi biết.”



“Không nghiêm trọng thế đâu, dù sao thời gian còn lại của trận đấu còn chưa đến bảy phút nên tôi nghĩ cô có thể cố được.”

“Cố được ông nội nhà cậu!” Bùi biết tuốt không biết từ đâu xen vào.

Quang Thành thở dài, “Dù sao tôi cũng không thể để lớp trưởng gánh cả đội được đúng không?”

Mọi người sững sờ, cẩn thận suy nghĩ thì tất cả bọn họ đều không có kỹ năng ghi bàn, bọn họ chỉ mang trong mình suy nghĩ làm tốt nhiệm vụ của mình, bọn họ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ là người ghi bàn.

Nãy giờ Chu Thiên Ân không nói câu nào, kỳ thực anh cũng đã sớm phát hiện ra. Trong sân sau khi biết Quang Thành không ổn anh đã chạy đến hỏi cậu có muốn thay người không, nhưng Quang Thành quá cố chấp, cậu nói không cần.

“Có phải bọn kia làm không? Lúc cậu bị ngã ấy.”

Trịnh Thế Vỹ lên tiếng nghi vấn hỏi Quang Thành, Quang Thành không trả lời dường như ngầm thừa nhận.

“Tôi biết ngay mà, để tôi đi tìm bọn nó!”

“Đừng! Còn hai hiệp nữa mới kết thúc, trong lúc mày đừng gây chuyện!”

“Nhưng… lát nữa phải làm sao? Dù sao cậu cũng không chơi được nữa.”

Lúc này cả nhóm lại im lặng không ai nói gì, bọn họ tự hiểu mình không có khả năng thế vị trí của Quang Thành. Tình thế lại rơi vào khó xử.

“Vậy… một người vào thế, chúng ta làm Á quân cũng được.” Một người trong số họ lên tiếng.

“Không được! Chúng ta phải thắng!” Quang Thành phủ định.

“Thế mày định không cần cái chân nữa à?” Việt Hoàng lớn tiếng nói.

“Một mình tôi ghi bàn cũng được!”

“Để tôi vào thế!”

Chu Thiên Ân và Dương An Đình không hẹn cùng lúc nói.

Tiếp đó Dương An Đình nhìn Chu Thiên Ân, “Một mình cậu khó thắng được.”

Dù sao cả đội chỉ có một người ghi bàn thì khó mà thắng được.

Mọi người đều bất ngờ, bởi vì họ chưa thấy Dương An Đình thực sự chơi bóng bao giờ cả!