Mèo Nhỏ Yêu Đương Trong Nắng Hạ - Mính Đính

Chương 11



Con người có một loại tình cảm đặc thù gọi là yêu.
Trước đây, lúc Vãn Vãn xem phim truyền hình, trong bộ phim thần tượng máu chó thì người trong phim đều ôm nhau rồi hôn nhau, vì đối phương khóc đến chết đi sống lại mà nói anh yêu em.
Sẽ có tình yêu giữa những chú mèo nhỏ sao?
Người trong mấy phim truyền hình sẽ vì người mình yêu chết đi mà đau đến mức không muốn sống, sống chết có nhau. Nhưng lúc chồng mèo nhỏ chết, Vãn Vãn cũng không hiểu cái gì là chết, mèo cũng không biết đau lòng giống như con người mà phát khóc, Vãn Vãn cũng không vì cái chết của chồng mèo nhỏ mà rơi lệ.
Sau khi biến thành người, sẽ khóc, biết cái chết nghĩa là gì, khi nghĩ lại cũng chỉ có chút tiếc nuối nhàn nhạt… Chồng mèo nhỏ chết rồi, sau này không có ai bắt cá, ai sẽ đi cùng cô chơi đùa trên bãi cỏ?
Thực ra mèo cũng sẽ cảm thấy cô độc, Vãn Vãn cũng không phải nhất định không có chồng mèo nhỏ thì không được. Chỉ có điều sau này cô gặp rất nhiều con mèo khác, chúng nó nhìn thấy cô thì đều dựng thẳng lông lên, giơ vuốt ra mà phòng bị đối với cô.
Trong thế giới của mèo hoang đại đa số đều vì cướp đồ ăn mà đánh nhau, cũng sẽ không bao giờ có một con mèo nhỏ cả ngày loanh quanh đi sau lưng cô, liếm lông cho cô, cùng chọc phá đám chim nhỏ, đồng ý đưa cá mà mình bắt được đưa tới trước mặt cô như trước nữa.
Nếu như thế cũng được tính là yêu thì Vãn Vãn đã hoàn toàn không thể gặp lại được chồng mèo nhỏ của cô nữa.
Tiết học hôm nay của Kỷ Chu Độ là vào buổi sáng, đôi mắt của anh đã gần như khỏi hẳn, chỉ có điều đuôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhìn qua lại tăng thêm mấy phần màu sắc.
Liên Đào đến gần nói chuyện với anh thì không nhịn được oán thầm: Quả nhiên là những người đang yêu đều không giống nhau, sao ngay cả đuôi mắt của Kỷ Chu Độ cũng lộ ra nét phong tình.
“Ba à... Thật sự sau này cậu không trở về ký túc xá nữa sao, chuyển hẳn ra ngoài ở cùng với chị dâu nhỏ mà ngày đó mình nhìn thấy hay sao?”
Cái danh hiệu chị dâu này vừa thân thiết vừa đáng yêu, Kỷ Chu Độ không nhịn được nhếch khóe môi lên: “Đúng rồi.”
Ngón tay Liên Đào dựng thẳng lên: “Ba tôi đúng là ba tôi, đã không yêu đương thì thôi, khi thật sự yêu thì hành động rất kinh người.”
Nhớ tới buổi tối ngày hôm đó ở hành lang rạp hát nhìn thấy chị dâu nhỏ dưới ánh đèn mờ ảo với vẻ đẹp nghiêng thành như thần tiên, Liên Đào bèn lại gần nở nụ cười ninh nọt: “Chuyện này... lần sau có thể cho bọn mình mượn chị dâu làm nữ chính trong vở kịch của chúng ta được không?”
Để Vãn Vãn làm nữ chính, Kỷ Chu Độ nghĩ rằng có khả năng khi cô lên sân khấu sẽ cảm thấy phục trang quá phiền toái mà cởi sạch trước mặt mọi người.
“Không được.” Kỷ Chu Độ vô tình từ chối: “Lừa mình một lần còn chưa đủ sao?”
Sau khi tan học, Liên Đào nhìn theo bóng lưng lạnh lùng đeo túi rời khỏi trường học của Kỷ Chu Độ, trong lòng rơi lệ: Thực sự là trời muốn mưa, ba phải lập gia đình, chị dâu vừa qua cửa, ba lập tức cầm bánh bao thịt vả mặt một đi không trở lại.
Cơm trưa của Vãn Vãn là suất cơm mà Kỷ Chu Độ đã đặt hàng từ trước, trứng hấp nhím biển, sashimi cá hồi, cơm chiên gạch cua, tôm luộc và cá chim hấp. Vì nhà hàng này rất nổi tiếng nên nếu muốn ăn cơm thì phải hẹn trước, thậm chí còn không đi giao hàng, phần ăn này là do Kỷ Chu Độ tự đi lấy mang về.
Khi vừa mở cửa về nhà sẽ cho rằng Vãn Vãn sẽ vì các món ăn này mà vui vẻ nhào vào lồng ngực của anh, kết quả lại nhìn thấy cô buồn bã không vui ngồi trên ghế sofa, khi ngửi thấy mùi thơm của cá cũng chỉ ngồi dậy nhìn chăm chú lên bàn ăn, sau đó lại nằm xuống.
Vãn Vãn không muốn ăn, sự việc trở nên nghiêm trọng.
“Sao vậy?” Kỷ Chu Độ ngồi xuống bên cạnh cô, Vãn Vãn thuận thế gối đầu lên đùi anh: “Em không vui.”
Chỉ vài chữ nói ra rất nghiêm túc, Kỷ Chu Độ không nhịn được cười ra tiếng, xoa xoa tóc của cô: “Sao lại không vui?”
Nỗi buồn của mèo thì thỏ sao có hiểu được đây, Vãn Vãn nhàn nhạt liếc anh một cái, khuôn mặt thâm trầm: “Anh sẽ không hiểu đâu.”
“Em không nói ra làm sao biết là anh không hiểu.” Lúc Vãn Vãn không vui đều thích chẹp miệng, khóe môi hơi chùng xuống dưới, Kỷ Chu Độ nhìn thấy thì trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được mà dùng ngón tay chọc chọc khóe miệng cố, làm cho Vãn Vãn bị chọc tới mức thiếu kiên nhẫn mà cắn một cái lên ngón tay anh.
Ngón trỏ trên tay xuất hiện nửa dấu răng, Kỷ Chu Độ không cảm thấy đau, trái lại còn cười đến vui vẻ: “Em là chó nhỏ sao, còn cắn người.”
Sao có thể mang chó ra sỉ nhục cô được! Vãn Vãn rất tức giận: “Em là mèo!”
“Được rồi, mèo nhỏ.” Kỷ Chu Độ chỉ nghĩ cô cũng đang nói đùa: “Vậy xin hỏi sao mèo nhỏ Vãn Vãn lại không vui?”
Rốt cuộc Vãn Vãn nhăn mặt nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy không có mèo nào thích em cả.”
“Sao có thể.” Mèo đen nhỏ đang ở dưới chân Kỷ Chu Độ cắn dép của anh, Kỷ Chu Độ ôm nó lên: “Đây không phải là Viên Viên của em sao, nó nghe lời em như thế, nó rất thích em mà.”
"Nó không yêu em." Vãn Vãn liếc mắt nhìn mèo, rất nghiêm túc mà nói: “Nó chỉ sợ em thôi, cho nên nó mới nghe lời em.”
Yêu phải giống như chồng mèo nhỏ vậy, cho dù cô có bắt nạt nó, nó cũng sẽ không đánh trả, còn bắt cá cho cô, liếm lông cho cô.
Nó quên cô, cho nên nó cũng sẽ không yêu cô.
Mèo đen nhỏ không quá thích Kỷ Chu Độ, khi bị anh ôm lấy thì chân sau bắt đầu đạp loạn xạ, móng vuốt chân sau cào lên mu bàn tay Kỷ Chu Độ, anh “A” một tiếng, không còn cách nào đành buông mèo ra.
Con mèo không đáng yêu chút nào, Kỷ Chu Độ có chút nhớ về con mèo trắng nhỏ xinh đẹp mà anh gặp vào buổi chiều ngày đó.
Dấu răng cô vừa cắn để lại một chút dấu vết, Vãn Vãn liếc mắt một cái, đột nhiên trở nên đăm chiêu.
Cô cắn Kỷ Chu Độ nhưng sau đó anh không tức giận mà đáp trả, nhìn qua lại thấy anh vui vẻ, mặc dù anh không bắt cá, nhưng cũng có thể mang cho cô đồ ăn ngon, còn liếm lông...
Vãn Vãn ngồi dậy nói: “Anh đồng ý liếm lông cho em sao?”
Vẻ mặt Kỷ Chu Độ trở nên cứng ngắc: “Lông gì...cơ?”
“Chính là lông trên người đó.” Vãn Vãn nói.
Ánh mắt Kỷ Chu Độ có chút dại ra.
Mặc dù biết lúc trước cô không hiểu gì hết, còn người chồng cũ đã chết lại làm rất nhiều những chuyện lung tung lộn xộn trên người cô, làm cho bây giờ cô trở nên thích mấy điều kỳ quái, nhưng điều này có phải là một điều... quá... quá kỳ quái hay không.
Nhưng mà vẻ mặt của cô thật sự rất chăm chú, Kỷ Chu Độ không thể nào nói ra lời chối từ: “Đương nhiên... đồng ý…”
“Ồ.” Bỗng nhiên Vãn Vãn tỉnh ngộ, nhìn anh, rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười: “Hóa ra là anh yêu em nha.:
Kỷ Chu Độ bất đắc dĩ xoa mặt cô: “Hóa ra em cũng không phải ngốc nghếch đến mức không biết gì.”
Vãn Vãn lại đánh giá anh một lần nữa, tuy rằng anh là thỏ biến thành, sẽ không leo cây không bắt chuột, cái gì cũng không dùng được, nhưng mà nhìn qua có vẻ anh thực sự rất yêu mình.
“Được rồi, em đồng ý cho anh yêu em.” Vãn Vãn vui mừng vỗ đầu Kỷ Chu Độ.
“Cứ như vậy sao?” Khuôn mặt Kỷ Chu Độ chậm rãi tới gần, giọng nói hơi trầm: “Còn em thì sao, em yêu anh chứ?”
Vãn Vãn là một con mèo nhỏ ích kỷ, cô chỉ thích người khác liếm lông cho cô, nhưng tuyệt đối không liếm lông cho người khác, bởi vì liếm lông xong lông đi vào trong bụng sẽ làm cô khó chịu đến mức phải ho rất lâu mới ra được.
Cá cũng do mình vất vả bắt được, cũng tuyệt đối không thể để cho người khác.
Mèo nhỏ ích kỷ sẽ không yêu người khác.
Thế nhưng sự ham muốn của con người lại không giống nhau, trong mấy phim truyền hình khi con người yêu đương sẽ chủ động hôn môi đối phương.
Vãn Vãn nghĩ, mặc dù cô là một con mèo nhỏ thì sẽ không yêu Kỷ Chu Độ, nhưng cô có thể lấy cách của con người để làm bộ yêu anh, ngược lại không cần liếm lông, không cần bắt cá cho anh thì sẽ không lỗ.
Vãn Vãn nâng mặt Kỷ Chu Độ lên, hôn lên đôi môi mềm của anh.