Ngày hôm sau, Văn Tâm nghênh đón một vị khách quen thuộc trong căn phòng khách sạn nhỏ hẹp của mình. Vị khách này mặc một bộ tây trang Armani, trêи chân mang đôi giày Italy được định chế, tóc được chải ra sau đầu, còn mang một chiếc kính gọng vàng. Hiển nhiên, đây là một thành phần tinh anh trong xã hội. Mà lúc này, bậc tinh anh kia đang ngồi trêи chiếc sofa đơn trong phòng khách, lặng lẽ đánh giá Văn Tâm và hai, à không, là ba con mèo trong nhà Văn Tâm.
Mèo Maine lông dài màu đen ngồi ngay ngắn bên cạnh Văn Tâm, nghiễm nhiên trưng ra dáng vẻ của gia trưởng. Mèo Ragdoll màu trắng nằm trong lòng Văn Tâm gặm cá khô, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt màu lam ngây thơ vô tội trộm liếc anh. Cuối cùng, còn có một con mèo chủng loại hiếm lạ, mèo rừng Bengal. Nó lười biếng nằm trêи ngăn tủ phòng khách, nhìn như vô hại nhưng lại ẩn một tia địch ý. Chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ tính cách và địa vị của ba con mèo này trong gia đình.
"Cô Văn, mạo muội quấy rầy cô lần thứ hai rồi."
Thu lại ánh mắt tò mò của mình, Đường Duệ trở lại đề tài chính: "Nói ngắn gọn, lần này tôi tới chủ yếu là muốn ký hợp đồng với cô."
"Ký hợp đồng? Ký cái gì chứ?"
Trong lòng Văn Tâm đã có suy đoán, nhưng cô còn chưa dám xác định. Đường Duệ lấy từ trong túi công văn tùy thân ra một tập giấy hợp đồng đưa cho Văn Tâm.
"Hợp đồng quản lý nghệ sĩ."
Ba con mèo, trừ mèo đen đã sớm chuẩn bị tâm lý trước, hai con khác đều dựng hết lỗ tai lên. Bé Ragdoll trong lòng Văn Tâm càng nóng vội hơn, muốn bò lên bàn xem hợp đồng. Văn Tâm lại bình tĩnh ngoài ý muốn: "Vô cùng cảm ơn Kỳ Thị đã tin tưởng năng lực của tôi như vậy, nhưng mà chỉ sợ trợ lý Đường còn chưa biết rồi, hợp đồng của tôi và Lợi Thiên còn năm năm, trong vòng năm năm này..."
"Những chuyện này tôi đều biết." Đường Duệ ngắt lời Văn Tâm, sắc mặt không đổi: "Cô Văn yên tâm, tiền vi phạm hợp đồng Kỳ Thị sẽ thay cô trả."
"Là hai mươi triệu đó." Văn Tâm nhịn không được nói. Tuy rằng biết Nhóc con có tiền, nhưng tiền kia cũng đâu phải từ trêи trời rơi xuống. Nhóc con không đau lòng, người làm mẹ này cũng đau lòng đó.
Đường Duệ lại nói tiếp: "Hai mươi triệu quả thật không phải một con số nhỏ, nhưng cô chắc cũng có hiểu biết về công ty chúng tôi nhỉ. Từ trước đến nay Kỳ Thị chưa bao giờ phát triển nghiệp vụ quản lý nghệ sĩ, khiến công ty chỉ có một nguồn doanh thu duy nhất. Nay Ban giám đốc quyết định từ tháng này sẽ mở rộng thêm nghiệp vụ quản lý nghệ sĩ. Mà cô, cô Văn Tâm, trước mắt là người thích hợp nhất được công ty lựa chọn."
Văn Tâm: "..." Anh chắc chứ?
Mèo rừng trêи ngăn tủ giật giật lỗ tai, nghĩ tới cái gì, dùng ánh mắt ý bảo Ragdoll trong lòng Văn Tâm. Mi không phải người trong giới giải trí sao, mau giúp cô ấy xem hợp đồng đi.
Cần anh nhắc hả? Ragdoll tức giận trừng mắt với mèo rừng, sau đó linh hoạt nhảy lên bàn trà. Hợp đồng trêи bàn có hai bản, thoạt nhìn rất chỉn chu, nhưng nội dung cụ thể còn phải xem mấy điều khoản phía sau mới biết có bẫy hay không được. Nhưng khi Ragdoll thấy rõ tên công ty trêи hợp đồng, giật mình ngây ngốc nửa giây.
"Là Kỳ Thị này sao..."
"Sao vậy, nổi tiếng lắm sao?"
"Ừm, đây là công ty đứng đầu giới giải trí, chủ yếu đầu tư sản xuất phim, có chỗ dựa là tập đoàn Kỳ Thị, tài lực lớn mạnh vô cùng. Tui đã hợp tác cùng bọn họ mấy lần, chỉ có thể nói, Văn Tâm ký hợp đồng với họ tuyệt đối không thua thiệt."
"Nhưng Tâm Tâm chỉ là một minh tinh nhỏ hạng ba, sao Kỳ Thị lại chủ động tìm đến cửa chứ?"
"Nói gì đó, Tâm Tâm sao có thể là diễn viên hạng ba chứ, anh có tin tui xé xác anh ra luôn không!"
Mèo rừng: ??? Mèo đen thì thôi đi, một con Ragdoll như mi cũng dám?
Lúc này, mèo đen vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: "Cô ấy quả thực rất có thiên phú."
"Đúng vậy đúng vậy, kỹ thuật diễn của Tâm Tâm rất tốt, rất có hồn, Kỳ Thị mắt nhìn tốt nên mới ký với cô ấy đó." Ragdoll nhớ đến video đã từng xem, vô cùng đồng ý.
"Được rồi, chỉ là cứ thấy có gì đó không đúng thôi..." Mèo rừng dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai, bất đắc dĩ nói.
Văn Tâm vẫn còn hơi lưỡng lự. Dù Đường Duệ đã nói vậy nhưng trong lòng Văn Tâm kỳ thật hiểu rõ, cái gì mà triển khai nghiệp vụ mới chứ, người thích hợp nhất chứ, đều là chuyện lừa đảo hết. Nguyên nhân thật sự nhất định là do Nhóc con. Tuy không biết vì sao Nhóc con lại muốn ký hợp đồng quản lý với mình, nhưng đấy là hai mươi triệu đó... đủ để ba con mèo ăn uống mấy năm liền luôn!
Văn Tâm vẫn biết xấu hổ, vì vậy cắn răng định từ chối. Nhưng khi cô đang chuẩn bị từ chối khéo thì vừa khéo làm sao, Tần Mạn lại gọi điện thoại đến. Giọng điệu của Tần Mạn vô cùng đắc ý: "Văn Tâm, tôi nói cho cô nghe, tôi lại nhận cho cô một bộ phim đây."
Trêи đầu Văn Tâm hiện lên một dấu chấm hỏi: "Không lầm chứ Phó tổng Tần, tôi còn đang quay bộ "Khí Phi", cuối tuần còn phải quay gameshow "Vận tốc cuồng phong", giờ bà còn nhận thêm một bộ phim truyền hình cho tôi, bà cho là tôi là người sắt sao?"
Tần Mạn lại hỏi cô: "Thân là nghệ sĩ, có nhiều tài nguyên như vậy tìm đến, chẳng lẽ cô không vui sao?"
Văn Tâm lại bị dáng vẻ không biết xấu hổ này của bà ta chọc tức điên lên, lập tức mở miệng mắng: "Nếu ngày nào đó bà không tìm việc cho tôi thì tôi càng vui đấy."
Tần Mạn cười ha hả: "Văn Tâm, đừng trách chị Tần không nhắc nhở cô, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Cô cho rằng bám đuôi được Tổng giám đốc Kỳ là có thể tận hưởng không cần lo gì sao? Giờ anh ta còn có thể cho cô mấy tài nguyên, nhưng sau này thì sao? Nếu hắn luyến tiếc cô chịu khổ thì sao không giải trừ hợp đồng cho cô? Nghe chị Tần đi, thừa dịp cô đang còn trẻ, nhận nhiều phim một chút, củng cố thêm fans, đó mới là trước mắt thôi..."
"Khụ khụ."
Không đợi Tần Mạn nói xong, Đường Duệ đã dùng tiếng ho khăn ngắt lời bà ta.
"Đàn ông? Văn Tâm cô đang ở cùng ai đó?" Tần Mạn sửng sốt.
Văn Tâm nhoẻn miệng cười: "Trợ lý của Tổng giám đốc Kỳ đó."
Tần Mạn: "..." Lừa đảo!
Văn Tâm cầm hợp đồng trêи bàn lên, vẫy vẫy hai cái bên microphone: "Aizz, ngại quá, tôi quên nói cho bà mất, Tổng giám đốc Kỳ đang cho người bàn chuyện hợp đồng với tôi đây, để tôi xem đãi ngộ nào, ừm, cũng không tệ lắm, mỗi hợp đồng sau này đều được chia mười lăm phần trăm, ngoài ra hằng năm công ty đều cho hai triệu tiền thưởng."
Đầu bên kia điện thoại, mặt Tần Mạn cũng sắp giận đến tái luôn rồi: "Cô đừng đắc ý sớm, dù những điều khoản đó là thật thì đừng quên giữa chúng ta còn có hợp đồng."
Văn Tâm không hề để ý: "Không phải chỉ là hai mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng thôi sao, Tổng giám đốc Kỳ sẽ trả thay tôi."
"... Hừ, xem như cô lợi hại." Tần Mạn không còn lời nào để nói, chỉ đành nghiến răng thách thức: "Có giỏi thì ngày mai cô đem tiền vi phạm hợp đồng quăng trêи bàn tôi đi!"
Cạch một cái, điện thoại bị ngắt. Trận chiến này, Văn Tâm toàn thắng.
Nhưng... không biết vì sao, trong phòng lại im ắng lạ thường, Đường Duệ và ba con mèo đều nhất trí nhìn chằm chằm vào Văn Tâm.
Mèo rừng: Giờ thì biết sao Kỳ Thị lại muốn ký hợp đồng với cô ta rồi.
Ragdoll: +1
Mèo đen: ...
Văn Tâm bị những ánh mắt này nhìn đến rợn tóc gáy: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Là người duy nhất có thể sử dụng ngôn ngữ để đối thoại, Đường Duệ đành phải chủ động cất lời: "Cô Văn, nếu đã vậy thì cũng ta cũng không cần phải vòng vo khách sáo làm gì, hợp đồng cứ để ở đây, cô có thể ký bất cứ lúc nào."
"Chuyện đó, kỳ thật tôi và Tổng giám đốc Kỳ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, vừa nãy nói như vậy chỉ là cố ý chọc giận Tần Mạn thôi." Lần đầu tiên diễn trò trước mặt các Đại lão, Văn Tâm vô cùng xấu hổ, kiên trì muốn giải thích rõ ràng.
Đường Duệ gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu, cô không cần phải nói đâu."
Mèo rừng: +1.
Ragdoll: + số chứng minh thư
Văn Tâm nghĩ thầm, chuyện này chỉ sợ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nhưng mà Nhóc con à, con chắc chắc hiểu mẹ mà? Văn Tâm đặt tất cả kỳ vọng cuối cùng trêи người mèo đen, ai ngờ, sau khi mèo đen chứng kiến toàn bộ màn diễn và lời giải thích của Văn Tâm, cảm xúc đầu tiên sinh ra không phải là tức giận mà là... cảm giác còn không tệ đâu?
Văn Tâm: ?
Nhưng mặc kệ thế nào thì cú điện thoại này của Tần Mạn quả thật đã tiêm cho Văn Tâm một liều để cô nhanh chóng quyết định. Từ trước giờ công ty quản lý vẫn luôn là một tai họa ngầm của Văn Tâm. Dù tạm thời không giải quyết nhưng ai biết tai họa ngầm này khi nào sẽ bộc phát ra chứ. Văn Tâm không sợ Tần Mạn không liên hệ tài nguyên cho mình, cũng không sợ Tần Mạn không chịu bỏ tiền Marketing cho cô. Nhưng, đạo đức nghề nghiệp đơn giản nhất phải có chứ?
Đời trước Văn Tâm nổi tiếng hơn giờ nhiều, hầu như lúc nào cũng có lời mời, nhưng Văn Tâm và ekip của cô vẫn luôn theo nguyên tắc làm tốt không làm nhiều, đa số hợp đồng đều từ chối cả. Bình thường, Văn Tâm chỉ nhận mỗi kỳ một bộ phim. Nếu cô diễn vai nữ chính, cô thậm chí sẽ không nhận quay gameshow trong quá trình quay. Hiện giờ cô là nữ số hai trong đoàn phim "Khí Phi", suất diễn vốn đã nặng, còn phải chăm sóc mèo và tham gia gameshow. Thời gian của cô đã bị chiếm dụng cả, không thể phân ra một khắc nhàn rỗi. Vậy mà Tần Mạn vẫn tự chủ trương nhận phim thay cô, Văn Tâm đã biết, công ty này không thể ở lâu được.
____________________
"Vậy làm phiền trợ lý Đường rồi."
"Đây vốn dĩ là bổn phận của tôi mà." Đường Duệ nhận hợp đồng Văn Tâm đã ký xong, cẩn thận cất vào túi công văn.
Văn Tâm nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Chuyện tiền vi phạm hợp đồng với Lợi Thiên không có vấn đề gì chứ?"
"Yên tâm, luật sư của Kỳ thị hiện giờ đã đến dưới lầu Lợi Thiên rồi."
Lấy tài lực của Kỳ Thị, số tiền này quả thật chỉ là chút lòng thành, vì vậy Văn Tâm hoàn toàn yên lòng, không chút hoài nghi.
Sau khi tiễn Đường Duệ đi, Lý Tinh Tinh được Văn Tâm căn dặn đi đến phim trường của "Vận tốc cuồng phong" để nghiên cứu trước cũng vội vội vàng vàng chạy về. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tinh Tinh nhăn lên thành cái bánh bao, miệng chu lên, trong giọng nói tràn đầy ủy khuất.
"Chị Tâm Tâm..."
Văn Tâm đã sớm quen biểu cảm này của Lý Tinh Tinh, chỉ cần cô bé bày ra vẻ mặt này, rất nhanh Văn Tâm sẽ nghe được một tin không tốt tí nào. Chẳng lẽ là...
"Em đừng nói cho chị là em nhặt thêm một con mèo về chứ?"
Mèo đen, Ragdoll, mèo rừng: ???
"A? Mèo gì chứ?" Lý Tinh Tinh không hiểu gì cả, mờ mịt chớp chớp mắt: "Không phải đâu chị Tâm Tâm, không liên quan đến mèo, em nhìn thấy cô em gái Văn Ý của chị ở trường quay, không nghĩ đến cô ấy lại là khách mời mới thay thế Mục Thi Hàm."