*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm Chủ nhật, Giang Sơ Tinh nhận được một cuộc gọi từ phòng tập Taekwondo ở Phố Cổ.
“Thực sự là làm phiền em quá Sơ Tinh.” Vương Thắng Xuyên, chủ phòng tập Taekwondo “Trăm cánh”, đồng thời là huấn luyện viên của Giang Sơ Tinh: “Việc này phát sinh đột ngột. Thầy cũng chỉ có thể nghĩ đến em lúc này”.
“Thầy nói gì vậy.” Giang Sơ Tinh lấy ra bộ đồ taekwondo mang theo, mỉm cười: “Sáng cuối tuần nào em cũng rảnh. Trước khi phòng tập tuyển được người, em có thể đến đây giúp đỡ.”
“Cái này … sẽ không làm mất thời gian của em quá chứ.” Vương Thắng Xuyên vẻ mặt áy náy:”Thầy nghe nói trường trung học số 1 Hoàn Xuyên rất nghiêm khắc trong học tập. Liệu thời gian của em có quá eo hẹp không?”
Giang Sơ Tinh hơi nhướng mày, cố hết sức dùng giọng điệu không sao cả: “Cho dù Huấn luyện viên Vương là sư phụ của em, em cũng muốn được trả tiền đấy nhé, không có làm miễn phí đâu.”
“Trả trả trả, nhất định phải trả chứ!”Vương Thắng Xuyên cười cười: “Thầy trả em gấp đôi lương.”
“Không cần đâu.” Giang Sơ Tinh bước vào phòng thay đồ: “Thật ra em cũng có chuyện cần nhờ thầy, Tinh Quang sắp tới sẽ nhập thêm hàng hóa, đến lúc đó thầy gọi người giúp mẹ em dọn một chút, em sợ phải đi học, không ra được.”
Vương Thắng Xuyên tưởng gì, liên thanh đáp ứng: “Được được được, đến lúc đó thầy nhất định sẽ gọi người đi hỗ trợ, Sơ Tinh nhà chúng ta thật đúng là hiếu thuận.”
Giang Sơ tinh thay quần áo tốt rồi bước vào lớp học.
Vừa bước vào, bọn trẻ bên trong đã đồng thanh: “Chào đại sư huynh!”
Giang Sơ Tinh giật mình, cười cười, đi tới trước cửa phòng học: “Xin chào.”
Lớp anh quản đều là học sinh lớp 3, lớp 4, rất khó quản lý. Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên anh hướng dẫn bọn nhỏ, trước kia ngẫu nhiên cuối tuần cũng sẽ tới thay ca, nên đều quen thuộc cả.
Một đứa nhóc trước mặt đột nhiên hỏi: “Huấn luyện viên Vương nói sau này đại sư huynh sẽ dạy bọn em học, có phải không ạ?”
Anh vốn là học trò đầu tiên của Vương Thắng Xuyên nên sau khi phòng tập mở cửa mọi người đều gọi anh là đại sư huynh như vậy.
Giang Sơ Tinh đi tới xoa xoa đầu đứa nhỏ, cúi người nói: “Đúng vậy, đại sư huynh rất hung dữ, các em có sợ không?”
Tiếng “Không sợ” của bọn trẻ con vang lên trong lớp.
“Đại sư huynh lợi hại nhất, còn sẽ không phạt bọn em nữa, sao lại phải sợ.”
Giang Sơ Tinh đôi mắt cong cong: “Miệng mấy đứa có ngọt như thế nào anh đây cũng sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”
“Nhưng vì cái miệng ngọt này của mấy đứa, hôm nay ca ca dạy mấy em dùng chân đánh người xấu được không?” Giang Sơ Tinh từ khi trở thành ca ca của Hạ Hoài, về sau liền thích cái xưng hô này, cho nên anh đối các em nhỏ đặc biệt có kiên nhẫn.
“Được ạ!”
Giang Sơ tinh kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, vỗ vỗ tay, “Nào, bắt đầu khởi động.”
Bên ngoài lớp học, Vương Thắng Xuyên nhìn một đứa lớn và một đám nhỏ, vui mừng cười cười.
Ông vẫn còn nhớ khi Giang Sơ Tinh quyết tâm học Taekwondo lúc thằng bé mười tuổi, dù có đau đớn thế nào, đứa trẻ bướng bỉnh này cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Một ngày kia, ông từng hỏi Giang Sơ Tinh: “Tại sao em muốn học Taekwondo?”
Tiểu Sơ Tinh kiên định trả lời: “Bảo vệ mẹ, không bao giờ để cho người khác đánh mẹ nữa.”
Sau này, ông mới biết tại sao một Giang Sơ Tinh nhỏ bé như thế lại có thể nói ra những lời như vậy. Cũng may hiện tại thằng bé đã trưởng thành, còn rất khỏe mạnh, không có bóng ma nào lưu lại.
Vương Thắng Xuyên quay người đi đến lớp bên cạnh, mỉm cười nói thầm: “Trưởng thành cũng tốt, có thể bảo vệ chính mình.”
Sau hai giờ học, Giang Sơ Tinh đi tắm trong phòng tắm của phòng tập.
“Em về đi.” Vương Thắng Xuyên vỗ vỗ bả vai anh: “Làm chậm trễ em cả một buổi sáng rồi.”
Giang Sơ Tinh từ phòng tắm xách túi đi ra: “Huấn luyện viên Vương, thầy có thể nói chuyện bình thường được không?”
Vương Thắng Xuyên mỉm cười: “Được rồi, thầy không khách sáo với em nữa, em thu dọn đồ đạc rồi về đi. Hết tháng thầy trả lương cho em.”
“Dạ.”
Giang Sơ Tinh mới vừa ra khỏi cửa phòng tập, bả vai anh đột nhiên bị người chụp một cái, sợ tới mức thiếu chút nữa quăng ngã người ta qua vai.
Khi nhìn rõ người tới là ai, trong mắt anh hiện lên một chút kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi không tới thì chờ ông tới tìm tôi chắc.” Hạ Mạch ôm chầm bờ vai của anh: “Thế thì chắc tôi phải đợi đến tám trăm năm mất.”
Hạ Mạch nhìn bộ đồ taekwondo anh xách theo, vẻ mặt cái gì tôi đây cũng biết hết, nói: “Ông lại đến thay ca đấy à? Tôi biết huấn luyện viên Vương vẫn chưa từ bỏ việc này mà, cứ muốn ông ở đây làm thay ổng huấn luyện học sinh à. “
Giang Sơ Tinh thấy hắn như vậy, nhếch môi: “Tớ chỉ ở đây giúp đỡ thôi.”
“Phải rồi, phải rồi.” Hạ Mạch lười nói với cậu ta, trở lại chuyện chính: “À mà tôi nói với ông một chuyện này, mấy ngày nay có một học sinh chuyển trường luôn hỏi thăm ông, hỏi đến cực kỳ cẩn thận, kiểu như hận không thể đem mười tám đời tổ tông nhà ông đều điều tra rõ ấy.”
Giang Sơ Tinh không sao cả mà à một tiếng, một bộ không quan tâm lắm.
Hạ Mạch cũng không kinh ngạc trước thái độ của anh, đây cũng chả phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, ai kêu Giang Sơ Tinh mang một khuôn mặt hại nước hại dân cơ chứ.
“Tôi biết ông có mị lực rất siêu, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở ông một chút, người này tôi cảm thấy không ổn lắm, cũng không biết nói sao nữa, chỉ là tôi cảm thấy cho dù là thích ông cũng không nên như thế…..” Hạ Mạch không thể nói được loại cảm giác này là như thế nào, dù sao thì chính là rất kỳ quái.
“Nhân tiện, tôi cũng hỏi về người này rồi. Cậu ta đang học lớp thực nghiệm 2, là một Alpha, bản thể là chó sói đất. Tên là gì nhỉ? À nhớ rồi, tên là Lâm Hòa.”
( Thổ lang/chó sói đất)
Nghe thấy cái tên này, Giang Sơ Tinh chợt dừng lại, lông mi dài rũ xuống, che khuất cảm xúc trong con ngươi màu hổ phách.
Thấy Giang Sơ Tinh không đi, Hạ Mạch quay đầu lại, nhìn Giang Sơ Tinh cúi đầu, một bộ như đang suy tư điều gì, “Sao thế, thằng đó tìm ông à?”
Giang Sơ Tinh tư duy đọng lại trong vài giây, miễn cưỡng làm ra biểu tình cười cười: “Không quen biết.”
“Ồ.” Hạ Mạch nói: “Dù sao thì ông cũng nên đề phòng một chút. Tôi đã chào hỏi qua mấy đứa bạn, dặn họ không được tiết lộ chuyện của ông rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hạ Mạch đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc, đang ngồi trên xe đạp đậu bên đường.
Là Hạ Hoài.
Hạ Mạch móc qua vai Giang Sơ Tinh, hô Hạ Hoài một tiếng: “Sao mày lại ở đây?”
Hạ Hoài vừa hỏi dì Giang thì biết Giang Sơ Tinh đã đi đến phòng tập.
Cậu nhìn bàn tay của Hạ Mạch đang đặt trên vai Giang Sơ Tinh, đôi mắt đào hoa nheo lại.
Hai người đi đến trước mặt cậu, như cũ kề vai sát cánh.
Cũng không biết Hạ Mạch nói cái gì, Giang Sơ Tinh đi tới chỗ này, nụ cười bên môi vẫn không buông xuống.
Ánh mắt Hạ Hoài rơi vào chiếc túi mà Giang Sơ Tinh đang xách.
Đó là một bộ đồ tập võ, cậu cũng có một bộ.
Hạ Mạch đá vào lốp xe đạp của Hạ Hoài: “Hỏi mày đấy, sao lại chạy tới đây?”
Hạ Hoài không chút để ý thu hồi tầm mắt, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, nhàn nhạt đáp: “Tập thể dục.”
Dứt lời, liền phi xe đi.
Nhìn chiếc xe đạp lao ra ngoài, Hạ Mạch thở dài: “Thằng nhóc thối này gần đây càng ngày càng khó ở chung.”
Giang Sơ Tinh nhìn bóng dáng Hạ Hoài càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở chỗ rẽ.
Đi về phía trước vài bước, cười lẩm bẩm: “Không sao, như thế cũng khá tốt.”
–
Buổi tối cuối tuần ở cuối phố Hoàn Xuân người đến người đi.
Đèn neon được điểm xuyết trên bảng hiệu “Thanh phong” lấp lánh. Hai người đẩy cửa đi vào, có lẽ do tới sớm, quán bar không có bao nhiêu người.
Ngay khi Hạ Hoài bước vào, rất nhiều người đã chào hỏi, mấy nam sinh lại đây nói chuyện đỉnh đầu đều lộ ra lỗ tai, hầu như đều là Husky, cũng may đều là Beta hương vị không phải đặc biệt nồng.
Để an toàn, Giang Sơ Tinh móc khẩu trang ra đeo vào.
Khi Hạ Hoài cũng bọn họ nói chuyện, cũng để ý đến động tác của Giang Sơ Tinh.
Bây giờ cậu chắc chắn rằng Giang Sơ Tinh có thói ở sạch, sở dĩ đối với Hạ Mạch không bài xích, có thể là bởi vì hai người đã quá quen thuộc, vậy chẳng lẽ cậu không phải càng thêm quen thuộc hơn sao……
Tuy có nghi hoặc, nhưng cậu sẽ không đi hỏi.
Hạ Hoài cùng mọi người khách sáo vài câu, rồi đối với Giang Sơ Tinh nói: “Đi theo em.”
Giang Sơ Tinh ngoan ngoãn đi theo sau cậu.
Hạ Hoài đưa anh đến vị trí rất gần sân khấu.
Có bên cạnh cửa sổ, có thể mở ra để thông gió.
“Anh ở chỗ này đợi em đi.” Hạ Hoài đặt hộp đàn ghita bên chân anh, rồi hỏi: “Anh muốn uống cái gì?
Giang Sơ Tinh suy nghĩ một chút: “Rượu Cocktail đi.”
Hạ Hoài: “À, nước lọc.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Cuối cùng, thứ mà Hạ Hoài mang tới không phải là nước lọc, mà là nước hoa quả.
Hạ Hoài đưa cho anh một cái chai: “Cảm thấy không thoải mái thì xịt một ít.”
Giang Sơ Tinh nhìn xuống thứ trong tay mình, đó là một chai xịt khuẩn.
Đến khi anh ngẩng đầu lên một lần nữa, Hạ Hoài đã ở trên sân khấu.
Giang Sơ Tinh nhìn họ điều chỉnh thiết bị âm nhạc trên sân khấu.
Giờ phút này nhìn kỹ, Hạ Hoài giống như một người trưởng thành đã gia nhập xã hội nhiều năm.
Đột nhiên, nước trái cây trong tay bị người lấy, Giang Sơ Tinh nhìn người tới, chính là nam sinh tên Tưởng Nam hôm qua đi cùng nhóm Hạ Hoài.
Cố An nói rằng cậu ta là đội trưởng của ban nhạc và là cháu trai của chủ quán bar Thanh Phong.
“Đến nơi này sao có thể uống nước trái cây chứ?” Tưởng Nam đặt ly cocktail màu xanh lam trước mặt anh: “Tới nào, nếm thử món tủ ở đây.”
Giang Sơ Tinh nhìn thấy cậu ta lộ ra lỗ tai sóc sin-sin thì ngẩn người.
( Chinchila hay còn gọi là sóc sin-sin. Dễ thương xỉu!)
Tưởng Nam thấy bộ dáng kinh ngạc của anh, cười cười nói: “Có phải là cảm thấy nghịch thiên lắm không? Không ngờ người đẹp trai như vậy, lại có cái bản thể ngốc manh như thế.”
Giang Sơ Tinh không muốn cho đánh giá, lấy ly rượu nhấp một ngụm cocktail, cay đến nhắm mắt lại, cổ họng lập tức nóng lên.
Tưởng Nam đặt ly của mình xuống: “Uống từ từ, cẩn thận say.”
Giang Sơ Tinh bị cay đến lè lưỡi.
Tưởng Nam nhìn anh hỏi: “Bản thể của anh là gì?”
“Mèo.” Giang Sơ Tinh trả lời khá đơn giản.
“Mèo nhà sao?” Tưởng Nam nói: “Tôi nhớ Hạ Hoài cũng là một con mèo, hình như cậu ta không muốn show bản thể của mình ra, tôi cũng chưa từng thấy qua, nhưng xem khí tràng của cậu ta thì khéo hơn phân nửa là thuần huyết nhỉ.”
Giang Sơ Tinh lại nhấp một ngụm rượu: “Có thể.”
Tưởng Nam nhìn thiếu niên bận rộn trên sân khấu, khóe môi hơi nhếch lên: “Không ngờ Hạ Hoài lại có hai người anh trai. Hẳn là được cưng mà lớn lên ha.”
Giang Sơ Tinh quay đầu đi nhìn về phía Tưởng Nam, không biết ánh mắt của hắn có ý gì.
Nhận thấy Giang Sơ Tinh đang nhìn mình, Tưởng Nam quay đầu nhìn lại, cười với anh: “Tôi cũng đi hỗ trợ đây.”
Nói xong Tưởng Nam liền nhảy lên sân khấu.
Có lẽ là do Giang Sơ Tinh trời sinh vốn dĩ rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, anh cứ luôn cảm thấy Tưởng Nam đối với Hạ Hoài ôm một thứ cảm giác khác.
Quán càng ngày càng nhiều người, hương vị cũng càng ngày càng trộn lẫn.
Cũng may là anh đã uống thuốc trước rồi mới đến, hơn nữa Hạ Hoài còn đưa anh tới vị trí thoáng khí bên cửa sổ, nên anh cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
Anh nhấp một ngụm rượu, nhìn lướt qua quầy bar. Tất cả mọi người đều khá cởi mở, có sói, có hổ, có báo, chó, mèo, nai, cáo, tất cả đều để lộ ra bản thể của họ, vừa nhìn là biết ngay.
Tiếng guitar lại vang lên trong loa, đây là bài hát cuối cùng của đêm nay.
Anh nhìn về phía nam sinh trên sân khấu, ánh đèn neon chiếu vào mái tóc đen của cậu, sườn mặt nửa ẩn nửa tối rất dễ nhìn, biểu cảm khi ca hát rất thoải mái hưởng thụ.
Tiếng nói lười biếng vang vọng ở bên tai, Giang Sơ Tinh lại nhấp nhẹ một ngụm rượu Cocktail, ly đã sắp thấy đáy.
Hợp âm cuối cùng rơi xuống, những tràng pháo tay trầm trồ khen ngợi nổ ra trong quán bar.
“Suỵt, mọi người, hãy im lặng.” Cố An cầm lấy microphone, ngẩng cao đầu với đôi sừng hươu cao ngất, nói với vẻ hào hoa, “Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập ban nhạc mùa hè của chúng tôi. Chúng tôi muốn mời một vị khách may mắn hợp xướng với ca sĩ chính của chúng tôi tối nay được không ạ?! “
Tên nhóc này một bụng ý xấu, khẳng định lại muốn làm trò quỷ gì đây mà.
Giang Sơ Tinh cười cười lắc đầu, uống một hơi cạn sạch ly cocktail trong tay.
“Vậy tôi sẽ tùy tiện đọc một số nhé.” Cố An sờ sờ sừng hươu của mình, liếc nhìn nơi nào đó dưới ánh đèn mờ: “Vậy thì số 62 đi, mời số 62 lên sân khấu nào.”
Rượu Cocktail tác dụng chậm, Giang Sơ Tinh chậm rì rì móc số của mình ra, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn thoáng qua.
“62 đâu rồi?” Cố An cố ý tạo bầu không khí: “Mời số 62 lên sân khấu ạ.”
Hắn thấy Giang Sơ Tinh vẫn không nhúc nhích, có chút không yên tâm hỏi Tiêu Thời bên cạnh: “Xác định Sơ Tinh ca là số 62 đúng không đấy?”
Tiêu Thời: “Đúng mà, tôi cố ý nhìn rồi.”
Ngay khi hai người còn chưa biết phải làm sao thì đã thấy Giang Sơ Tinh đứng lên.
Giọng của chàng trai trẻ vang lên bên cạnh sân khấu: “Số 62 ở đây.”
Ngồi trên ghế đẩu cao, Hạ Hoài nhìn thấy Giang Sơ Tinh bước lên sân khấu, cuối cùng đi đến bên người cậu.
Ánh sáng rơi vào trên mặt người con trai, có vài phần mê hoặc, không biết có phải là do ánh sáng hay không, Hạ Hoài cảm thấy hai mắt anh tán loạn, sắc mặt đỏ bừng.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ, Giang Sơ Tinh đã đi tới trước micro, hướng dưới sân khấu cười cười xấu hổ: “Tôi không biết hát, nhưng có một bài tôi nghĩ tôi vẫn hát khá hay.”
Giọng của Giang Sơ Tinh nghe rất bình thường, Hạ Hoài không xác định được anh có phải là say rồi hay không.
Những người bên dưới la ó.
“Cứ hát đi, để chúng tôi nghe một chút!”
“Em trai nhỏ thật là xinh đẹp a, em trai ơi, em có gương mặt này dù có hát khó nghe cũng không sao hết đâu!”
Giang Sơ Tinh đầu tiên tự nhẩm giai điệu cho chính mình, theo sau đó là một giọng hát trong trẻo, hơi khàn phát ra từ loa.
Tiếng hát của Giang Sơ Tinh giống như tiếng nói chuyện của anh, mềm mềm thanh tĩnh, nghe có vẻ như một người có nhiều truyện xưa hơn những thiếu niên cùng tuổi.
Khi Hạ Hoài nghe thấy bài hát anh hát, giật giật ngón tay cầm đàn, đôi mắt tối sầm lại không rõ.
“Thiếu niên áo trắng, hãy lên đường về nhà. Những điều tốt đẹp mà bạn mong chờ sẽ luôn đến sau này.”
Thực mau, Hạ Hoài đã phản ứng lại, động động đàn ghi-ta phối hợp với anh.
Giang Sơ Tinh nghe thấy tiếng đàn hòa vào, trong mắt nhiễm ý cười, tiếng hát càng thêm khàn khàn.
“Lúc còn trẻ, không biết sầu lo
Trong tâm quăng ra ba phần cầu, lạc bước vào những năm tháng niên thiếu ấy
Ba phần cười nhạt, chân thành nóng bỏng
Chỉ vì cậu ấy vẫn còn trẻ, không có bi cùng sầu.
………. “
Khi kết thúc bài hát, quán bar vang lên tiếng huýt sáo, thảo luận sôi nổi.
“Này, bài hát này hình như là tự sáng tác đấy, không thể tìm ra trên bất kỳ trang nào luôn.”
“Phải không, lợi hại thật đấy, viết được bài hay thế.”
“Học sinh bây giờ thật là có tài!”
Âm đàn cuối cùng rơi xuống, hai đầu sân khấu lại một lần nữa dâng lên, bên tai đều tràn ngập tiếng thét chói tai.
Giang Sơ Tinh cũng hưng phấn theo họ, mái tóc màu sáng của anh đung đưa theo sự hưng phấn, như là muốn mọc ra cái gì đó.
Đột nhiên một chiếc áo khoác bao lấy đầu anh, Hạ Hoài không biết từ khi nào đã tới trước mặt hắn.
Giang Sơ Tinh giương đôi mắt hơi tan rã lờ đờ lên nhìn cậu.
Hạ Hoài nhíu mày, vừa định duỗi tay ra kéo anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lại thu hồi tay, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Giang Sơ Tinh bị ngữ khí của cậu làm cho ngẩn ra, gật đầu đuổi theo.
Tưởng Nam nhìn hai người rời đi theo lối cửa sau, giơ tay gõ cái trống trước mặt, ánh mắt ảm đạm không rõ, lầm bầm lầu bầu một câu:: “Niên thiếu, hóa ra niên thiếu của cậu là anh ta.”
Cố An ngơ ngẩn hỏi: “Tiêu Thời, cậu bấm ngón tay tính toán xem chúng ta còn sống được lâu nữa không?”
“Cậu còn không biết xấu hổ nói ra à.” Tiêu Thời giơ tay đấm hắn một cái: ” Nhìn xem cậu bày ra cái chủ ý ngu ngục gì kìa, theo kế hoạch phải là Sơ Tinh ca và Hoài ca cùng nhau hợp xướng vui vẻ chứ, thật vất vả mới hòa hoãn được quan hệ giữa hai người, lần này xem ra nhảy một phát lại trở về trước giải phóng rồi.”
“Tôi cũng không ngờ mà.” Cố An ủy khuất thật sự: “Ai mà ngờ Sơ Tinh ca lại hát bài này chớ”.
Tiêu Thời nhìn Cố An lời lẽ như đinh đóng cột: “Dù sao thì lỡ mà cả hai người kia thực sự có chia tay nhau ấy. Cậu liệu mà nghĩ mọi cách làm cho bọn họ tiêu tan hiềm khích lúc trước đi.”
Cố An thở dài.
Thật là, đầu năm nay muốn làm huynh đệ tốt cũng thật khó khăn mà.
Cả hai băng qua con hẻm, đi bộ ra đường chính.
Lúc ra khỏi quán bar, Giang Sơ Tinh nhất thời tỉnh lại, nhớ tới bài hát mình vừa hát, đau đầu xoa xoa thái dương.
Anh lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì nữa vậy.
Sau khoảng thời gian hòa hợp này, anh phát hiện chỉ cần mình không nhắc đến chuyện quá khứ, anh và Hạ Hoài vẫn sẽ có thể nói thêm vài câu, nhưng một khi đụng tới cấm kỵ, bầu không khí sẽ lại trở về điểm đóng băng.
Giống như bây giờ.
Trầm mặc không nói gì.
Anh nhanh bước chân đi đến bên cạnh Hạ Hoài, do dự một chút hỏi: “Em tức giận sao?”
Hạ Hoài không nói gì.
Có thể là do men say vẫn còn, Giang Sơ Tinh lớn mật mở miệng: “Là bởi vì anh hát bài hát của em à?”
Hạ Hoài dừng lại, quay đầu, tầm mắt dừng ở trên mặt anh.
Giang Sơ Tinh mím môi: “… Thực xin lỗi, không phải anh cố ý đâu.”
Sau vài giây im lặng, Hạ Hoài siết chặt dây đeo của hộp guitar, đi về phía trước.
Khi Giang Sơ Tinh nghĩ rằng cả hai sẽ lại im lặng cả đoạn đường, thì lại nghe thấy giọng nói của Hạ Hoài: “Chỉ là không nghĩ tới anh còn nhớ rõ, em chút nữa đã quên rồi.”
“Phải không, có lẽ là do đây là bài hát đầu tiên anh học được.” Thanh âm Giang Sơ Tinh có chút buồn: “Vậy nên nhớ rất sâu.”
Hạ Hoài nhàn nhạt ừ một tiếng: “Phải không.”
Lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Giang Sơ Tinh trong lòng thở dài, hát cái gì không hát, tại sao một hai phải hát bài này?
Tâm anh loạn như ma, nhưng điều duy nhất anh có thể chắc chắn là Hạ Hoài thật sự kiêng kỵ những điều nhỏ nhặt mà họ đã từng có được với nhau.
Khi bước đến cửa nhà, cả hai không ai nói lời nào, anh đang rút chìa khóa ra mở cửa thì bỗng người phía sau đột nhiên nói: “Anh hát sai câu cuối cùng.”
“Hả?” Giang Sơ Tinh đầu óc choáng váng, hơn nửa đường đều luôn suy nghĩ lung tung, giờ phút này có chút quay xe không kịp.
Hạ Hoài nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh, hát lại câu cuối cùng.
“Toàn thân tỏa sáng, thiếu niên còn trẻ đã xưng vương.”
Giang Sơ Tinh sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy bài hát này từ miệng em ấy sau hai năm sau qua.
Hạ Hoài nói: “Là hát như thế.”
Cậu đẩy cửa, đi ngang qua Giang Sơ Tinh bước vào.
Giang Sơ Tinh ngây người đứng ở nơi đó, quay đầu nhìn ô cửa trống trải hồi lâu, nhướng mày nở nụ cười.
Anh cũng hát lại,
“Toàn thân tỏa sáng, thiếu niên còn trẻ đã xưng vương.”
Giang Sơ Tinh cười nhẹ: “Lúc này hẳn là hát đúng rồi nhỉ.”