Bầu trời tháng 10 ở Ninh Thành nói đổi liền đổi, mới vừa rồi trời quang mây tạnh thoắt cái đã bắt đầu có mưa phùn.
May là “Tinh Quang” cũng không xa ga tàu điện ngầm, nhưng khi chạy tới cửa hàng cũng vẫn bị ướt đôi chút.
Giang Sơ Tinh nhìn Hạ Hoài giống như một con báo hất hất tóc, làm những giọt nước như châu văng khắp nơi.
Chợt tiếng cười vui vẻ của một đứa trẻ phát ra từ phòng làm bánh, một cậu bé cầm theo cây kem từ bên trong chạy ra.
Cậu bé chạy nhanh đến mức đâm sầm vào Giang Sơ Tinh, bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo về phía sau chực chờ té ngã, cũng may là Giang Sơ Tinh tay mắt lanh lẹ đem nhóc con kia kéo lại.
Khi Giang Uyển Thi bước ra nhìn thấy hai người, có chút ngoài ý muốn thốt lên: “Ơ, sao hai đứa lại trở về thế? Không phải lớp đang đi chơi xuân à? “
Nói đến đây, Giang Sơ Tinh có chút chột dạ, sờ sờ mũi: “Rất chán nên con về trước, hơn nữa trời còn mưa, chẳng còn gì vui cả. “
“Điểm du lịch kia hình như rất xa mà nhỉ, khi trở về trời bên kia có mưa không?” Giang Uyển Thi nói: “Hôm nay mẹ còn tưởng rằng trời sẽ nắng đấy, ai biết được sẽ đổ mưa chứ.”
Giang Sơ Tinh càng thêm chột dạ, thật khó để nói rằng trời mới vừa mưa chưa đầy mười phút trước thôi.
Anh liếc nhìn Hạ Hoài. Hạ Hoài nhận ra ánh mắt anh, ăn ý phối hợp, đem đề tài chuyển đi: “Dì ơi, cậu bé này là……”
“À,” Giang Uyển Thi cười nói: “Là cháu của thím Vương bên cạnh, cửa hàng của họ đang sửa sang, mùi sơn rất nặng nên để thằng bé ở nhà chúng ta một ngày. “
Giang Sơ Tinh nhéo nhéo khuôn mặt cậu bé.
Nghĩ đến trò nghịch ngợm vừa rồi của đứa trẻ, trong lòng có chút lo lắng cho bệnh tim của mẹ.
“Mẹ, vừa vặn con cũng đang rảnh, cửa hàng của mẹ cũng đã đủ bận rồi.” Giang Sơ Tinh nói:” Hay để con trông đứa nhỏ này cho, ngày mai con sẽ mang nó về. “
Giang Uyển Thi đúng là cũng có chút hơi bận liền đáp: “Được, vậy lát nữa để mẹ đưa cặp thằng bé cho con, đồ đạc tắm rửa quần áo và sữa uống đều để trong đó nhé.”
Trong lúc Giang Uyển Thi đi lấy cặp, Giang Sơ Tinh ngồi xổm xuống, hỏi cậu nhóc: “Em tên là gì?”
Cậu bé một tay cầm cây kem, khuôn mặt giống hệt một chú mèo hoa: “Em tên là Kỳ Thành, anh có thể được gọi em là Thành Thành.”
Hạ Hoài liếc nhìn hai người một cái rồi hơi nhướng mày.
Giang Sơ Tinh nhẹ nhàng nói: “Cùng ca ca về nhà có được không?”
Kỳ Thành gật đầu.
Nhìn qua là một đứa trẻ không sợ người lạ, rất dễ theo.
“Ngoan.” Giang Sơ Tinh lại lần nữa nhéo nhéo khuôn mặt của cậu bé.
Tầm mắt Hạ Hoài dừng lại trên tay Giang Sơ Tinh, ánh mắt ảm đạm, có chút sắc bén.
Kỳ Thành cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đào hoa đen kịt kia thì theo bản năng rụt người lại, nắm lấy ống quần của Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh cười cười, cảm thấy hành động của cậu bé có chút giống với Hạ Hoài lúc trước, rất quen thuộc.
Cầm theo cặp của đứa trẻ cùng rảo bước về nhà.
Kỳ Thành ban đầu còn rụt rè, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem TV, lúc sau quen mặt rồi liền kéo lấy tay Giang Sơ Tinh, chỉ chỉ vào quả táo trên bàn: “Ca ca, em muốn ăn cái này.”
Giang Sơ Tinh nhìn quả lê mình vừa cắt, cắn một miếng, thuận miệng nói: “Ăn xong quả lê này anh lại cắt cho em được không?”
“Không đâu” Kỳ Thành ôm lấy chân Giang Sơ Tinh, dùng giọng nói non nớt của bé làm nũng: “Ca ca, nhưng mà em muốn ăn bây giờ cơ, em chỉ muốn ăn quả táo này thôi.”
Giang Sơ Tinh bị mè nheo liền mềm lòng, từ nhỏ đến lớn anh đã cực kỳ nuông chiều các em nhỏ, bao gồm cả Hạ Hoài lúc trước hay là đám nhóc trong võ quán thì tính tình của anh vẫn luôn rất tốt.
“Được rồi, vậy để anh đi cắt cho em.” Giang Sơ Tinh một lần nữa thỏa hiệp trước mặt đứa nhỏ.
Không ai có thể nghĩ rằng một người được gọi là “Tinh ca” lại bại trận dưới tay một đứa trẻ.
Giang Sơ Tinh cầm quả táo đứng dậy đi vào bếp.
Kỳ Thành ở trên ghế sô pha tung tăng nhảy nhót, vui vẻ hét to: “Ca ca, anh thật tốt!”
Hạ Hoài vốn vẫn luôn cố gắng nhẫn nại ngồi trên sô pha, rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Cậu ngước mắt lên, liếc nhìn thằng bé.
Kỳ Thành bị liếc thì tức khắc dừng động tác, đứng bất động trên sô pha.
Hạ Hoài vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh sô pha: “Lại đây.”
Kỳ Thành thận trọng ngồi xuống, trong đôi mắt vô tội hiện lên sự sợ hãi.
Hạ Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vươn tay ra, bóp nhẹ hai bên sườn mặt.
Kỳ Thành bị buộc phải chu cái môi ra, tuy rằng không đau nhưng cũng không thể động đậy, ca ca đối diện này có đôi mắt thâm trầm, thực sự rất đáng sợ.
Hạ Hoài thấp giọng cảnh cáo bé: “Đừng gọi anh ấy là ca ca.”
Kỳ Thừa vội vàng không ngừng gật đầu.
Ở trong cửa hàng bị anh trai này nhìn chằm chằm, bây giờ lại bị ảnh dọa nạt, bé con cực kỳ ủy khuất, hốc mắt thoáng cái đã ửng hồng.
Hạ Hoài thấy thằng bé sắp khóc, lạnh lùng nói: “Không được khóc.”
Kỳ Thành thật sự đã đem nước mắt tích tụ trong hốc mắt cả rồi, nhưng vẫn chưa có rơi xuống, cái cằm run run nhìn càng thêm đáng thương.
Lúc Giang Sơ Tinh cầm quả táo đi ra, liền thấy một màn này.
“Hai đứa đang làm gì vậy?” Giang Sơ Tinh hồ nghi mà nhìn Hạ Hoài.
Trong lòng Giang Sơ Tinh thầm nói, véo mặt người khác là cái trò gì chứ?
Khi Kỳ Thành nhìn thấy Giang Sơ Tinh đến, bé liền lon ton chạy đến bên chân Giang Sơ Tinh, nhìn Hạ Hoài một cách rụt rè.
Hạ Hoài vẫn như cũ biểu tình vô cảm, như là người bắt nạt đứa nhỏ vừa rồi hoàn toàn không phải cậu.
Giang Sơ Tinh thấy đứa nhỏ ngừng nhảy, có chút ngoan ngoãn hẳn lên, tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Kỳ Thành vươn tay: “Ca …” Lời nói vừa đến bên môi, thằng bé đã lập tức quay đầu, trực tiếp đòi hỏi: “Ôm một cái~”
Hạ Hoài lại nhướng mi, Kỳ Thành vội vàng rút tay về.
Giang Sơ Tinh mới vừa duỗi tay ra, lại thấy bé rụt trở về, vô tội mà nhìn Hạ Hoài.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra, Giang Sơ Tinh vỗ vỗ bả vai Hạ Hoài: “Em hù dọa đứa nhỏ làm gì?”
Hạ Hoài chậc một tiếng: “Trẻ con thật phiền phức.”
Giang Sơ Tinh cười cười, trong lòng nói, em khi còn bé còn phiền hơn, ca ca ca ca không ngừng la hét khắp nhà. Dù vậy ai đó bị làm phiền như vậy mà tâm trạng vẫn luôn rất tốt. Vì cuối cùng cũng có người để ý đến anh.
Giang Sơ Tinh lại duỗi tay về phía Kỳ Thành: “Tới, anh ôm em.”
Khi Giang Sơ Tinh sắp ôm lấy cậu bé, Hạ Hoài liền đưa tay nhấc cổ áo Kỳ Thành lên: “Để em.”
Giang Sơ Tinh bất ngờ, bị hành động của Hạ Hoài làm cho giật mình.
Hạ Hoài một tay bế cậu bé, kẹp vào eo, rồi đi hai bước.
Đôi chân ngắn ngủn của Kỳ Thành ở nơi đó lắc qua lắc lại.
Cảnh tượng này quá sức buồn cười. Khiến Giang Sơ Tinh nhìn đến ngây cả người.
Đây là lần đầu tiên anh thấy một người ôm trẻ con như thế này.
Nhịn không được cười thành tiếng.
–
Sau bữa tối, ba người cũng nhau ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Kỳ Thành có thói quen ngủ trưa, nhưng hôm nay bé không ngủ nên giờ có chút buồn ngủ, cơ mà lại không dám đến gần Giang Sơ Tinh nữa.
Bé con rất thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác, hiện tại chỉ có thể đi tới bên chân Hạ Hoài nói ra mong muốn của bản thân: “Em muốn đi ngủ.”
Hạ Hoài ngẩng đầu khỏi điện thoại, tùy ý chỉ vào đầu kia trên sô pha: “Thì ngủ đi.”
Giọng nói của Kỳ Thành lộ ra cơn buồn ngủ bô ba nói: “Nhưng em muốn ôm chăn nhỏ cơ.”
( Raw ở đây là 小被被-tiểu bị bị-slobber quilt: Một số người thường quen với việc ôm hoặc đắp một chiếc chăn nhỏ khi ngủ. Vì kích thước tương đương chiếc khăn tắm nên nó được gọi là chăn; vì nước bọt thường dính vào nó khi ngủ nên nó được gọi là “tiểu bị bị”)
“Lắm chuyện vậy,” Hạ Hoài nhìn vào mắt thằng bé, cuối cùng bất đắc dĩ từ phía sau kéo ra một cái gối: “Đây, cầm cái gối này ôm đi ngủ đi.”
Giang Sơ Tinh dùng chân đá nhẹ Hạ Hoài một cái, “Thằng bé buồn ngủ rồi. Em mang nó đi tắm rồi để thằng bé ngủ trong phòng anh đi.”
Giang Sơ Tinh vẫn còn một vài bản thảo chưa vẽ, thời hạn lại sắp đến gần, anh cũng không có thói quen gia hạn.
Khó có khi được anh sai làm gì, Hạ Hoài liếm liếm hàm trên, đành phải mang theo thằng nhóc này lên lầu.
Hạ Hoài lần đầu tiên tắm rửa cho trẻ con, chỉ biết xoa xoa lung tung.
Kỳ Thừa đột nhiên hỏi: “Đại ca, anh cùng anh trai phía dưới kia……có phải đã kết hôn rồi không?”
Hạ Hoài khựng lại động tác trên tay, nhướng mày: “Sao lại hỏi thế?”
“Bởi vì ba lớn của em cũng không cho em gọi ba nhỏ của em là ông xã.” Kỳ Thành lời lẽ ngay thẳng: “Ba nói đây là cách gọi yêu của vợ chồng, ca ca cũng là cách gọi yêu của hai anh phải không? Cho nên mới không cho em gọi như thế.”
Hạ Hoài: “…”
Trong một thoáng, Hạ Hoài thế mà cảm thấy những gì tên nhóc này nói rất có lý.
“Đúng vậy.” Cậu nghiêm trang đáp bậy: “Cho nên nhóc không thể gọi vậy.”
Kỳ Thành hỏi: “Vậy em phải gọi thế nào?”
Hạ Hoài nói: “Gọi Tinh ca.”
Kỳ Thành: “Dạ, đại ca.”
Hạ Hoài cong đuôi mắt, bỗng nhiên nhận ra đôi khi trẻ con cũng không phải là đặc biệt phiền phức.
Hạ Hoài không có khả năng để cho người khác ngủ trong phòng Giang Sơ Tinh, vì thế liền đem nhóc con này ném vào phòng mình.
Kỳ Thành thực sự rất mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Mưa phùn bên ngoài biến thành sấm sét ầm ầm, mưa đập vào kính phát ra âm thanh yếu ớt.
Hạ Hoài đi xuống lầu, nhìn thấy Giang Sơ Tinh vẫn đang ngồi ở bàn vẽ tranh.
Anh tựa hồ rất chuyên tâm, không phát hiện ra cậu.
Những ngón tay mảnh khảnh kia dính đầy màu nước, hàng mi dài phủ bóng mờ mờ dưới đôi mắt anh.
Hạ Hoài đã lâu không thấy được bộ dáng này của Giang Sơ Tinh.
Cuối cùng Giang Sơ Tinh cũng thành công hoàn thành ba bức tranh chỉ trong hai giờ.
Anh duỗi duỗi eo, đưa mắt thoáng thấy Hạ Hoài đang đứng ở đầu cầu thang. Giang Sơ Tinh nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách xẹt qua một tia nghi hoặc.
Liếc nhìn lên lầu: “Ngủ rồi?”
Hạ Hoài gật đầu, bước tới giúp anh thu dọn dụng cụ vẽ tranh.
“Ầm -“
Một tiếng sấm lớn bên ngoài nổ vang.
Đột nhiên, cả căn phòng tối sầm lại.
Cúp điện.
Giang Sơ Tinh phản ứng ngay lập tức, trực tiếp dựa vào người Hạ Hoài.
Hạ Hoài biết Giang Sơ Tinh một chút cũng không thích bóng tối, liền lấy điện thoại di động ra chiếu sáng cho anh.
“Tại sao lại cúp điện?” Giang Sơ Tinh co người bên cạnh cậu, tận lực làm ra vẻ thoải mái nhất có thể, không nói nên lời.
“Chờ chút chắc sẽ có.” Hạ Hoài cảm giác được anh đang kéo kéo góc áo mình nhưng vẫn làm bộ không biết.
Giang Sơ Tinh ngửi thấy mùi tin tức tố của Hạ Hoài, cảm xúc của anh dần dần bình tĩnh lại.
“Lên lầu đi.” Giang Sơ Tinh nói: “Dụng cụ vẽ tranh để ngày mai hãy dọn.”
Cầu thang hẹp, hai người đi song song liền có chút chật, nên cả hai đều là một bước nhanh một bước chậm mà đi.
Vẫn chưa có điện, nhưng may mắn thay, máy nước nóng của họ sử dụng khí đốt tự nhiên.
Giang Sơ Tinh tắm ở bên trong, Hạ Hoài dùng điện thoại di động chiếu cách cửa chiếu vào cho anh.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Hạ Hoài lại nhớ tới cảnh giúp Giang Sơ Tinh giải nhiệt tối qua.
Sương mờ ấm áp, áo trắng trong suốt, làn da trắng hồng hào phản chiếu lại ánh sáng một cách ướt át.
Hạ Hoài hai mắt lim dim, đáy mắt như ầng ậng nước, dục vọng Alpha háo hức trong cơ thể ngo ngoe rục rịch.
Cậu cố gắng kìm nén nó lại.
Hơi nước trong phòng tắm thoang thoảng qua khe cửa, phảng phất mùi tin tức tố tươi mát của Omega, quyện với hương gỗ biển sâu thẳm của cậu.
Phải rồi, trên người Giang Sơ Tinh vẫn còn lưu lại đánh dấu của mình với anh ấy.
Giang Sơ Tinh từ bên trong đột nhiên gọi cậu một tiếng.
Hạ Hoài đáp: “Em đây.”
Mặc dù Giang Sơ Tinh biết Hạ Hoài đang ở bên ngoài, nhưng anh vẫn muốn gọi cậu.
Ngôi nhà nhỏ màu đen ở Hải Thành cũng chật hẹp, tối đen như mực và không có ánh sáng như thế này.
Giang Sơ Tinh tắm rửa xong đi ra ngoài thì liền có điện, cả phòng khách đều sáng bừng lên.
Anh thở phào nhẹ nhõm: “Em đi tắm đi.”
Ánh mắt Hạ Hoài bất giác rơi vào trên người Giang Sơ Tinh, bởi vì anh vừa tắm xong nên đáy mắt hãy còn phảng phất một mảnh hồng hồng, cái cổ trắng như sứ, bờ vai mảnh khảnh nhưng không gầy, khác với những Omega khác.
Nhìn thấy cậu ngồi xổm ở cửa, Giang Sơ Tinh cho rằng chân cậu bị tê, liền đưa tay ra đỡ cậu dậy.
Bộ đồ ngủ của anh rộng thùng thình, chỉ với một động tác nhỏ như vậy đã làm lộ ra cả phần eo, sau đó là toàn bộ khuôn ngực của anh ấy đều bại lộ trước mắt Hạ Hoài.
Hạ Hoài vội vàng nhìn đi chỗ khác, đứng dậy về phòng: “Em đi lấy đồ ngủ.”
Giang Sơ Tinh đứng đó sững sờ, nhìn cửa phòng đóng lại, lẩm bẩm: “Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Hạ Hoài bình tĩnh lại hô hấp, ánh mắt tán loạn, trái tim như bị thứ gì đó ấm áp từ tối qua rót vào, đập rất nhanh.
Nhìn thấy đứa nhỏ trên giường, cậu thả nhẹ động tác, lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Khi Hạ Hoài đi ra khỏi phòng tắm, thấy tin tức tố bay trong không khí mạnh hơn bình thường, liền quay trở lại phòng dán một miếng dán chán tin tức tố trước khi bước đến phòng cách vách.
Cậu gõ cửa, người bên trong lên tiếng: “Cửa không khóa.”
Hạ Hoài mở cửa bước vào, liền nhìn thấy Giang Sơ Tinh đang ngồi xổm trước tủ đầu giường, xem xét cái đèn ngủ.
Cậu từ phía sau Giang Sơ Tinh đi tới: “Hỏng rồi?”
“Ừ.” Giang Sơ Tinh bấm đi bấm lại công tắc, rút phích cắm ra thử lại: “Ngày hôm qua vẫn còn xài tốt mà, không biết sao nay đột nhiên lại không sáng.”
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của anh, Hạ Hoài nói: “Để em xem.”
Giang Sơ Tinh quay đầu lại liếc cậu một cái, cuối cùng đứng dậy bước sang một bên.
Hạ Hoài ngồi xổm xuống, kiểm tra công tắc, phát hiện dây nối đèn đã bị mòn, có lẽ là do đã dùng quá lâu.
Cậu hỏi: “Có hộp đựng dụng cụ ở nhà không?”
“Có.” Giang Sơ Tinh nói: “Để anh xuống lầu lấy.”
Hạ Hoài: “Lấy bật lửa lên nữa.”
“Được.” Giang Sơ Tinh đi xuống lầu lấy dụng cụ.
Hạ Hoài ngồi xổm quá lâu, chân có chút tê dại, vừa đứng lên muốn di chuyển, không ngờ bộ đồ ngủ lại móc vào nút ngăn kéo, vừa cử động đã kéo theo ngăn kéo ra.
Thật sự cậu không cố ý nhìn trộm, nhưng liếc mắt một cái đã dễ dàng nhìn thấy một bình đựng sao rất quen thuộc.
Hạ Hoài nhìn một hồi, cuối cùng đưa tay lấy bình sao ra. Cậu lật xuống phía dưới, trên đó vẫn còn nét chữ, tuy rất mơ hồ nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng đây chính là bình đựng sao mà cậu đã vứt bỏ hai năm trước.
Cậu đưa tay vuốt ve cái nhãn ở phía dưới.
—— Gửi từ Hạ Hoài, ngày 23.8
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng cậu đã vứt bỏ nó rồi cơ mà?
Hạ Hoài hai mắt càng ngày càng tối, vừa muốn cất đi, liền tìm thấy trong ngăn kéo một cái túi được bảo quản như mới.
Cậu cầm nó lên, nhìn ra là một cây kẹo mút đã hết hạn sử dụng từ lâu, hẳn là đã được để ở đây từ rất lâu, đường bên trong đã tan ra ít nhiều, lớp giấy gói cũng mờ đi trông thấy.
Cảm thấy có chút quen thuộc.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Hạ Hoài vội vã đặt bình sao trở lại vị trí ban đầu, đóng ngăn kéo lại.
“Ở nhà không có bật lửa.” Giang Sơ Tinh có chút thở hổn hển nói: “Anh xuống dưới lầu mua một cái.”
Hạ Hoài nhìn anh đầy ẩn ý, nhàn nhạt ừ một tiếng, cầm lấy cái thùng trong tay anh.
Giang Sơ Tinh nhìn cậu mở công tắc, cắt đứt dây mòn, sau đó dùng bật lửa đốt keo nhựa, để lộ phần dây bên trong, sau đó dùng dây khác vặn lại.
Anh nhìn đèn ngủ một lần nữa sáng lên, hơi ngẩn người.
Trong toàn bộ quá trình Hạ hoài rất thành thạo, giống như một thợ điện chuyên nghiệp.
Anh khó có thể tin nổi cảm thán: “Không ngờ em còn có khả năng này đấy.”
Cảm giác được khen khá tốt, Hạ Hoài nhỏ giọng đáp lại: “Cũng thường thôi.”
Âm lượng của cậu không cao, nhưng lại có thể nghe ra một chút ngữ điệu khác thường.
Thời gian không còn sớm, Hạ Hoài đắp chăn bông nằm trên ghế sofa trong phòng của Giang Sơ Tinh.
Rốt cuộc, cậu cũng không thể ngủ với thằng nhóc kia, vì vậy chỉ có thể ngủ ở trên sô pha.
Mưa bên ngoài đập vào cửa kính cửa sổ, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp.
“Hạ Hoài, em ngủ rồi à?” Giang Sơ Tinh liếc mắt nhìn ghế sô pha: “Ghế sô pha ngủ có khó chịu không?
Ghế sô pha rất nhỏ, Hạ Hoài lại cao gần 1 mét 9, nằm trên ghế sô pha như vậy nửa chân đều thò ra bên ngoài, trông có chút buồn cười.
“Không sao.” Hạ Hoài nhẹ giọng đáp.
“Giường của anh có thể ngủ hai người mà,” Giang Sơ Tinh ngập ngừng nói: “Nếu không em lên đây ngủ đi.”
Hạ Hoài im lặng một lúc, nghĩ tới phản ứng hôm nay của mình không đúng lắm, liền từ chối: “Không cần.”
Căn phòng lại rơi vào trầm mặc.
Giang Sơ Tinh cong eo, nghiêng đầu sang một bên, mượn ánh đèn ngủ trong đêm, anh có thể nhìn rõ dáng người con trai đang nằm trên ghế sô pha.
Dáng người sắc bén, sống mũi ngay thẳng.
Đường nét trên mí mắt rất đẹp, nhìn từ góc độ nào cũng có thể nhìn thấy lông mi của Hạ Hoài.
Anh nhìn nó một lúc, sau đó nhắm mắt lại.
Mưa ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi, Hạ Hoài từ từ mở mắt ra, cậu quay đầu nhìn về phía người trên giường.
Bởi vì góc độ nên cậu không thể nhìn rõ ngũ quan của Giang Sơ Tinh, cuối cùng liền dời tầm mắt sang ngăn kéo bên giường.
Nơi đó có những ngôi sao mà cậu đã từng gấp. Không biết Giang Sơ Tinh đã mở những ngôi sao này ra chưa?
Vì nó chứa đựng tất cả những điều mà cậu muốn nói với anh ấy.
Thấy Hạ Hoài không nói gì, Giang Sơ Tinh nghĩ mình có thể đã đoán trúng tâm tư của cậu, hơi nhướng mày: “Em không duỗi người thoải mái được đúng không? Lên đây đi.”
Giang Sơ Tinh nói, giường rất lớn, hai người ngủ cùng nhau, ở giữa còn có một khoảng rất rộng.
Sau một ngày lăn lộn còn thêm việc biến thân ngày hôm qua, ít nhiều cũng khiến cậu có chút mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng thở của Giang Sơ Tinh, Hạ Hoài nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, vừa lúc Hạ Hoài đang chuẩn bị ngủ say, đột nhiên có một người dịch lại gần.
Hạ Hoài mở mí mắt, quay đầu nhìn thấy Giang Sơ Tinh trên cánh tay mình.
Anh cúi thấp đầu, co thành một cục, Hạ Hoài nhìn thấy sau gáy anh có một miếng băng dán, mà làn da bên cạnh vẫn còn có chút xanh đỏ, có thể tưởng tượng được hôm qua cậu đã cắn mạnh như thế nào.
Hạ Hoài dời tầm mắt, đầu lưỡi chạm vào hàm trên của mình.
Cảm giác được trên cánh tay có một tia hơi nóng, Giang Sơ Tinh có lẽ là cảm nhận được hơi ấm, anh giật giật, một đôi tai mèo lộ ra từ mái tóc đen ngắn của anh, cái đuôi tơ trong chăn bông cũng tự nhiên quấn lấy eo Hạ Hoài.
Này quả thực so với trước càng ỷ lại vào cậu hơn đến mấy lần, trong trường hợp này mà cũng có thể phóng ra bản thể.
Giang Sơ Tinh cảm thấy mỹ mãn liền vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh tay Hạ Hoài.
Hạ Hoài: “…”
Cảm giác rất rõ ràng khiến cậu không thể chống đỡ được.
Sợ rằng Giang Sơ Tinh lại làm điều gì đó nữa không thích hợp. Hạ Hoài liền lắc lắc tai báo, biến thành một con báo đen nằm bên cạnh Giang Sơ Tinh.
Nhìn anh trong chốc lát, bản năng hoang dã khó kìm nén được, cậu cũng liền vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm Giang Sơ Tinh.
Có lẽ vì ngứa, môi của Giang Sơ Tinh cong lên, lỗ tai cũng run run theo, đồng dạng biển thân.
Báo đen: “…”
Còn chưa chờ báo đen phản ứng lại, mèo trắng nhỏ đã thò đầu lại gần ngửi ngửi trong miệng báo, chắc chắn đó là mùi vị quen thuộc xong mới vươn đầu lưỡi ra liếm liếm lại, giống như nước miếng có thể đánh dấu thứ này thuộc về nó vậy.
Báo đen dính một miệng đầy nước bọt mèo. “……”
Sau đó, chú mèo con cụng đầu nhỏ vùi vào cổ hắc báo, cả tứ chi cũng đều đặt lên bụng con báo đen.
Trong miệng bất giác phát ra tiếng ngáy nhỏ, thoả mãn đến không chịu được.
Báo đen cong nửa lưng, sợ mình sẽ đè bẹp nhóc con này.
Nó thở dài thật sâu. Cào cào bàn chân của mình trên tấm ga trải giường hai cái, muốn phát tiết những cảm xúc trong lòng.
Nó cảm thấy nếu mèo con nhỏ mà cứ cọ xát vào nơi mẫn cảm nhất của mình như thế nữa, e rằng nó sẽ không nhịn được thú tính của mình mất.
Mèo trắng nhỏ lại cọ cọ cằm con báo, tựa hồ có chút ngủ không yên.
Nhận ra mình đang phát ra tin tức tố kích động, báo đen nhanh chóng thu hồi móng vuốt của mình lại, bình tĩnh điều chỉnh cảm xúc.
Nhìn mèo trắng nhỏ đang cau mày trong lòng, báo đen vươn lưỡi liếm dọc theo sống lưng nó, cả đầu và cổ đều liếm một đường.
Làm như vậy có thể giúp mèo con thoải mái hơn, chẳng bao lâu sau, mèo trắng nhỏ đã ngừng cọ quậy.
Báo đen nhìn mèo con, thò lại gần nghiêng người để bé con nằm trong ngực mình, lát sau cũng liền phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.