Sáng sớm hôm sau, mèo trắng nhỏ duỗi chân theo thói quen, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè lên mình.
Nó đưa móng vuốt ra cào cào, là một mảng lông mao mượt mà, so với nó thì có vẻ lớn hơn nhiều.
Mơ mơ hồ hồ mở mắt. Vừa lúc đối diện với một đôi mắt báo đen nhánh, Giang Sơ Tinh chớp mắt hai cái.
Thời điểm báo đen rời giường tính tình có chút khó chịu, trời sinh cao quý không thích bị người khác quấy rầy, cảm xúc trong mắt dần dần tối sầm lại.
Nhận thức được nguy hiểm, mèo trắng nhỏ theo bản năng nhe răng với báo đen, cái đuôi cũng dựng đứng cả lên.
“Meo meo ~”
Mí mắt con báo nháy mắt liền rũ xuống, vươn đầu lưỡi liếm liếm cái đầu nhỏ của mèo trắng nhỏ lấy lòng, càng giống như trấn an.
Theo bản năng, mèo trắng nhỏ nheo mắt lại.
Hai vật nhỏ thỏa mãn hưởng thụ giờ phút yên bình này. Có lẽ là do buổi sáng vừa mới tỉnh lại nên đầu óc chưa kịp tỉnh táo, đều không rõ được tình huống bây giờ.
Hắc báo cảm giác được mèo nhỏ thả lỏng cả người, liền ở trên giường lật nó lại, bốn chân hướng lên trời, tự nhiên để lộ ra cái bụng nhỏ.
Con báo ở trên người nó ngửi ngửi, một đường liếm liếm, cuối cùng liếm đến trên cái bụng.
Hết lần nay đến lần khác.
Đôi mắt khép hờ yên bình của mèo trắng nhỏ bé phát ra tiếng ư ử không thể kiểm soát được.
Từ góc độ của nó có thể nhìn thấy đầu của con báo đen, lông mi rũ xuống, toàn bộ lông mao đều là một màu đen.
Vẻ mặt của con báo giờ phút này rất lười biếng, như thể đang thử một món gì đó ngon lành.
Đột nhiên, mèo trắng nhỏ cảm thấy ở chỗ cái đuôi chợt lạnh, rốt cuộc cũng ý thức được hắc báo đang làm gì.
Loại hành vi thân mật này khiến cái đuôi của mèo trắng nhỏ bỗng chốc đỏ ửng lên.
“Pi” một tiếng.
Giang Sơ Tinh sợ Hạ Hoài làm ra chuyện gì đó nên vội vàng biến thân.
Anh vẫn luôn bị Hạ Hoài ôm nên khi biến thân trở về liền trực tiếp nằm trong lồng ngực Hạ Hoài.
Hai người dán ngực vào nhau, hô hấp của cậu phun ở bên tai anh, cổ tay cậu đặt sau cổ anh nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Mùi thông biển trong không khí thoang thoảng nhàn nhạt, tựa như nước biển ấm áp mà thoải mái.
Giang Sơ Tinh từ trong lồng ngực cậu chui ra ngoài, cái eo của anh không cẩn thận đụng phải cái gì đó.
Quay sang liền thấy một giường toàn quần áo.
Giang Sơ Tinh cau mày nói: “Mấy bộ quần áo này phải gấp lại, không được xếp lung tung. Em sinh hoạt cá nhân bừa bộn vậy, người không biết còn tưởng em đang xây tổ đấy.”
Hạ Hoài cũng đã tỉnh lại, thật sâu nhìn hắn: “Ừm, kỳ xây tổ đến rồi.”
“Alpha cũng có kỳ xây tổ sao?” Giang Sơ Tinh lần đầu tiên nghe thấy việc này.
Anh nhìn thấy trong mắt Hạ Hoài đầy ý cười.
Hôm qua uống rượu trộn lung tung thôi chứ không phải rượu ngoại nên cũng chưa đến nỗi toàn thân rã rời. Trong đầu Giang Sơ Tinh đột nhiên thoáng hiện lên một đoạn phim ngắn.
Sau đó, một vài đoạn nữa lại xẹt ngang.
Anh không chỉ dùng quần áo của Hạ Hoài xây tổ, mà còn cưỡng bách Hạ Hoài chụp ảnh lại cho anh, còn yêu cầu cậu liếm lông mình.
Liếm lông mình …
Điên rồi, điên rồi.
Nghĩ lại chuyện hôm qua mà cả kinh, Giang Sơ Tinh không dám đối mặt.
Nhưng thiết nghĩ Hạ Hoài không đề cập tới, thì cứ coi mọi thứ như một giấc mơ mà bỏ qua đi.
Hạ Hoài nhìn anh đắm chìm trong suy nghĩ đau khổ, với tay gấp quần áo dính đầy tin tức tố của mình lại.
Giang Sơ Tinh nhìn Hạ Hoài, tự tin nói: “Nhất định không phải anh.”
Anh vừa nói câu này ra lại giống như giấu đầu lòi đuôi.
“Ừ.” Hạ Hoài nhìn vành tai đỏ bừng của anh, mím môi cười: “Không phải anh, là em đến kỳ xây tổ.”
–
Để cho Giang Sơ Tinh nhanh chóng chữa khỏi chứng ghét A của mình, liền bắt đầu từ những đồ vật nhỏ như bút viết, rồi vài vật dụng lớn hơn như quần áo.
Ánh mắt Hạ Hoài dừng ở trên người Giang Sơ Tinh.
Hôm nay Giang Sơ Tinh mặc một chiếc áo thun của cậu, mặc dù anh cũng cao khoảng 1m8 mấy, nhưng quần áo của cậu mặc vào người Giang Sơ Tinh trong nháy mắt lại có thể biến anh thành một đứa trẻ mặc quần áo người lớn.
Bả vai rũ xuống, cái áo lại dài, nhìn qua có chút buồn cười, nhưng lại rất đáng yêu.
Dù thế thì nhiều hơn vẫn là cảm giác thỏa mãn, khi nghĩ đến da thịt của Giang Sơ Tinh lúc này đã dính đầy mùi của mình, yết hầu cậu nhịn không được trượt lên trượt xuống.
Giang Sơ Tinh nhận ra Hạ Hoài đang nhìn mình, vừa định hỏi em ấy nhìn cái gì thì món mì họ gọi đã được mang lên.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ giải quyết bữa sáng ở quán phở dưới nhà.
Hạ Hoài tách đôi cây đũa, nhìn mấy thứ màu xanh trong bát, nhăn mày nhẹ đến khó nhận ra.
Giang Sơ Tinh thoáng nhìn khuôn mặt cậu, lại nhìn bát mì của mình, quay đầu nói với người phục vụ: “Xin lỗi, có thể cho tôi một cái chén nhỏ được không.”
Người phục vụ nhanh chóng mang tới: “Chén của quý khách đây ạ.”
“Cảm ơn.” Giang Sơ Tinh bưng bát mì của Hạ Hoài lại gần, nhặt từng chút hành lá ra.
Hạ Hoài nhìn chằm chằm động tác của anh, chậm rãi ngước mắt lên nhìn gương mặt anh ấy.
Bên môi cong thành một vòng cung, ca ca của cậu rốt cuộc cũng đã trở lại.
Sau khi nhặt xong hết, Giang Sơ Tinh đẩy bát về cho cậu: “Vừa rồi anh quên mất dặn nhân viên không thêm hành lá.”
Hạ Hoài cúi mặt: “Không sao.”
Sau khi ăn xong ra khỏi cửa hàng, hai người liền thấy một cửa hàng thú cưng mới mở bên cạnh, có rất nhiều người đang vây xem.
Giang Sơ Tinh liếc nhìn vào trong, thấy trong khu đồ dùng bày bán cũng rất đầy đủ, từ sữa bột đến quần áo, đồ chơi.
Tầm mắt anh dừng ở khu quần áo, liếc nhìn Hạ Hoài, cười nói: “Anh mua cho em một bộ nhé.”
Đến khu quần áo cho thú cưng, Giang Sơ Tinh một bên chọn lựa, một bên ở trên người Hạ Hoài khoa tay múa chân.
“Em nói xem, con báo nhà em mặc đồ của hổ được không nhỉ? Trên đầu cái này còn thêu rất nhiều chữ vua nè.”
Hạ Hoài liếc anh một cái, không đáp lời.
Đột nhiên Giang Sơ Tinh cầm lên một thứ, dán lên trên người Hạ Hoài: “Hay là cái này đi, của Ultraman.”
Nhìn bộ quần áo Ultraman, Hạ Hoài có chút không biết phải mở miệng nói thế nào.
“Em mau xem đi, thật nhiều quần áo giống màu lông đen mượt của em này, không ngờ em còn rất được hoan nghênh đấy.”
Đang nói, bước chân Giang Sơ Tinh liền đột ngột dừng lại, hai mắt sáng lên.
Ngồi xổm xuống, lấy ra một thứ màu xanh lá cây từ kệ hàng dưới cùng rồi trực tiếp đeo lên đầu Hạ Hoài, nhìn thấy cảnh này Giang Sơ Tinh nhịn không được phụt một tiếng bật cười.
Anh đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu con rồng xanh nhỏ: “Đáng yêu quá.”
Bởi vì cái này đã được cách điệu, nên bây giờ đeo trên đầu Hạ Hoài vừa vặn rất thích hợp.
Hạ Hoài: “…”
Thấy nụ cười trên môi Giang Sơ Tinh, ánh mắt như lộ ra một chút dịu dàng.
Cậu cũng cầm lấy một con rồng xanh nhỏ khác, đeo lên đầu anh.
Nhìn bộ dạng ngốc ngếch của ca ca, nở một nụ cười: “Anh cũng rất đáng yêu.”
Vừa dứt lời, các cô gái phía đối diện đã nhìn chằm chằm về phía hai người họ săm soi.
Bởi vì chỗ này vừa mới khai trương nên hôm nay có rất nhiều học sinh đến, một vài nữ sinh không phải học sinh trường số 1, nhưng họ biết đến ” CP biển sao” và cũng là những fan có thâm niên lâu đời.
Một nữ sinh có chút lớn mật, còn chụp lại hai bức ảnh.
Sau đó, họ nghe thấy Giang Sơ Tinh nói tiếp: “Mua cả hai đi, có thể coi như đồ đôi cho anh em mình.”
Trong tiệm quá ồn ào, các cô chỉ nghe được câu trước “Mua cả hai.” sau đó liền tự động bổ não câu sau thành “đồ đôi tình nhân”.
Này thì ai mà chịu được! Nếu chịu được thì không phải là fan của CP biển sao nữa!
Bọn họ nhanh tay chạy lên diễn đàn gào rú ầm cả lên.
[ A a a a a a a a a a chị em ưi, để tui kêu hết đã aaaaaaaaaaaaaa! ]
[Được rồi, đi thẳng vào vấn đề nhá, hôm nay tụi tui tình cờ gặp Sơ Tinh ca và Hoài ca ở cửa hàng thú cưng nè. Họ đang chọn trang phục đôi!!! Quá dễ thương! Ảnh chụp làm chứng 〔 ảnh chụp.jpg〕]
[Trời ơi, làm ơn nói với tui đây không phải là hình Photoshop đi, Cái bờm rồng xanh nhỏ kia đáng yêu chết tui rồi. a a a a a a a]
[Cuối cùng bọn họ cũng xé giấy cửa sổ ở bên nhau rồi phải không? Trước công chúng sao có thể rải cơm chó ngọt thế chớ a a a a a a a a a a! ]
[ Xí các chị em, mấy bà có cảm thấy cái áo thun trên người Sơ Tinh ca này có điểm quen thuộc không! ]
[ Chị em, không chỉ mình bà thấy quen mắt đâu, +1]
[Trộ ôi, đây không phải là cái áo thun của Hoài ca nhà tôi sao?! Tại sao lại mặc trên người Sơ Tinh ca thế! Đừng bảo họ đã làm điều đó đêm qua nha!? Sáng nay chưa kịp thay quần áo chăng?! ]
[Lầu trên, ánh mắt bà sắc bén đấy! Tôi vừa tìm thấy tấm hình Hoài ca mặc cái áo đó nè, chắc chắn là giống hệt trong ảnh! [Ảnh so sánh.jpg]]
[ A a a a a a sống sao nổi nữa, tui đã chết nhé!!! ]
Diễn đàn hôm nay định sẵn sẽ dậy lên một hồi huyết vũ tinh phong.
Khi ra khỏi cửa hàng, một nhân viên shipper đang đuổi theo một con chó, nó như ngửi thấy mùi gì đó gì trực tiếp nhào về hướng Giang Sơ Tinh.
Cũng may Hạ Hoài nhanh tay lẹ mắt kéo anh bảo vệ phía sau, đôi mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm vào con chó đang sủa kia.
Con chó vừa rồi còn đang hưng phấn lập tức ngoáy đuôi co rúm lại phía sau song sắt.
Người Shipper kia liền vội vàng xin lỗi bọn họ: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, vợ tôi đang mang thai nên tính tình có chút không tốt”.
( Trời má, dẫn vợ đi dạo là đây:))))
Giang Sơ Tinh vốn dĩ cũng không sợ, chỉ là bị kéo về phía sau thế này, thoạt nhìn như thể anh đang sợ hãi.
“Không sao đâu.” Anh cười nói.
Trên đường đi học, Giang Sơ Tinh đến gần Hạ Hoài ngửi ngửi, khó hiểu nhướng mày, “Chẳng lẽ là ảo giác của anh.”
Vừa rồi có rất nhiều người trong cửa hàng nên không loại trừ khả năng này.
“Không,” Giang Sơ Tinh lắc đầu: “Có thể là ảo giác của anh thôi.”
Vừa rồi anh dường như ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Hạ Hoài, nhưng trong tích tắc lại biến mất.
Giang Sơ Tinh cúi đầu, nhớ tới mình đang mặc áo thun của Hạ Hoài, có thể là trên quần áo tỏa ra.
–
Trong giờ học thể dục buổi chiều, lão Hứa từ ngoài lớp đi vào.
Nhìn thấy trong phòng học chỉ có mấy học sinh, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Giang Sơ Tinh.
Bước tới đặt một danh sách lên bàn, “Em đưa danh sách đại hội thể thao này cho lớp trưởng để em ấy sắp xếp.”
“Được ạ.” Giang Sơ Tinh trả lời, đồng thời mở sách bài tập tiếng Anh.
Tiến độ hiện tại cùng với lớp thực nghiệm đang bị cách xa, anh cảm thấy tình trạng của mình trong khoảng thời gian gần đây không được tốt như trước, cần phải điều chỉnh.
Lão Hứa nhìn bộ dáng chuyên tâm của anh, vạn phần thư thái. Trong lòng thầm nói, đây mới chính là người có thiên phú học tập.
Lại nhìn phòng học trống không, thở dài một hơi.
Gần hết giờ thể dục, Giang Sơ Tinh đã hoàn thành một tập đề tiếng Anh.
Nghe thấy tên của Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh đứng lên, “Em ấy xảy ra chuyện gì?!”
Cố An lắc lắc sừng hươu trên đầu: “Cậu ấy, kỳ mẫn cảm tới, trong nhà thi đấu, anh mau đi đi!”
Giang Sơ Tinh vội vàng chạy xuống lầu. Cố An hít một hơi rồi cũng chạy xuống theo.
Khi anh đến nhà thi đấu, tất cả học sinh đều đã ở cách đó ba mét.
Giang Sơ Tinh còn nghe thấy giọng nói phấn khích của vài cô gái và Omega trong đám đông.
“Tớ vừa mới nhìn thấy bản thể của Hoài ca, thật đẹp trai chết đi mất, tất cả đều là màu đen! Không có tạp chất luôn!”
“Thế cậu có ngửi được mùi trong không khí không, tớ chịu không nổi, chân cũng sắp mềm nhũn rồi!”
“Lần đầu tiên tui ngửi thấy mùi tin tức tố của Hoài ca đấy, thật á, cái sự điên cuồng này nếu ở trên giường thì ôi thôi, khó có thể tưởng tượng cậu ấy sẽ uy mãnh thế nào đâu, tớ dám cam đoan ngày hôm sau cái người dưới thân cậu ấy chắc chắn sẽ không rời được giường!”
Giang Sơ Tinh chạy ngang qua bọn họ, đi vào cửa.
Một giáo viên thể dục đang đứng ở cửa vào, đó là một Beta nên không đặc biệt mẫn cảm với mùi hương.
Ngay khi Giang Sơ Tinh bước tới, giáo viên thể dục đã vội vàng ngăn lại: “Em học sinh này, mau về đi. Em không được vào đây.”
Giang Sơ Tinh lo lắng nói: “Em là anh trai của cậu ấy, em có thể trấn an cậu ấy.”
Giáo viên dạy thể dục biết Giang Sơ Tinh, cũng biết thành tích và nhân phẩm của em học sinh này. Thấy em ấy đến gần như thế cũng không có phản ứng gì, cũng không ngăn cản nữa.
Giang Sơ Tinh vừa bước vào liền nhìn thấy Hạ Hoài đang ngồi dưới rổ.
Nam sinh vùi đầu vào đầu gối, nhìn qua giống như một con báo nhỏ không ai muốn.
Giang Sơ Tinh không chút suy nghĩ, nhanh chóng đi đến bên người cậu, “Sao rồi?”
Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, Hạ Hoài ngẩng đầu lên, thấy rõ người trước mặt, nháy mắt thu hồi răng nanh của bản thân.
Đôi tai của con báo cụp xuống, như thể đang nói lên nỗi ủy khuất cùng cảm giác khó chịu của mình.
Trái tim Giang Sơ Tinh mềm nhũn bởi ánh mắt nhìn chằm chằm của cậu, đưa tay ra sờ nhẹ đôi tai kia trấn an.
Tin tức tố của AO ảnh hưởng lẫn nhau, Giang Sơ Tinh tự nhiên mà tiết ra tin tức tố của mình.
Alpha trong giai đoạn mẫn cảm nói chung không thể kiểm soát được tin tức tố của chính mình, hơn nữa kỳ mẫn cảm của Hạ hoài sau hơn nửa năm mới đến một lần, cậu lại là một con báo đen thuần huyết nên mùi vị càng nồng đậm hơn.
Thời kỳ nhạy cảm của cậu sẽ tăng dần theo tuổi tác, và luôn kinh khủng hơn các Alpha khác.
Trong gần hai giây, tin tức tố của Hạ hoài bao trùm lấy Giang sơ Tinh, bám chặt lấy cơ thể anh từng tấc từng tấc một.
Nhưng chỉ mỗi tin tức tố dường như không thể thỏa mãn được Alpha, vì vậy Hạ Hoài duỗi thẳng chân, cuộn lấy Giang Sơ Tinh vào giữa hai chân cậu thành một vòng tròn.
Giang Sơ Tinh bị động tác của cậu làm cho sửng sốt, sau đó mới nhận ra cậu đang làm gì. Anh bất đắc dĩ cười một cái, cũng không lùi bước, mặc cậu tùy ý vây mình lại như một vị vua.
“Ca ca.” Hạ Hoài ngập ngừng gọi.
Giang Sơ Tinh vuốt ve lỗ tai cậu, nửa quỳ nhìn chằm chằm Hạ Hoài.
Hạ Hoài dụi tai vào vai anh.
Giang Sơ Tinh cười, “Em làm nũng à?”
Hạ Hoài không nói chuyện, mà vươn tay ôm lấy eo Giang Sơ Tinh, cả đầu đều chôn vào hõm vai anh.
Bị cậu ôm chặt như thế, Giang Sơ Tinh không hề né tránh mà dùng sức nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai của cậu: “Có phải rất khó chịu không?”
Anh đã nghe nói rằng kỳ nhạy cảm với Alpha cũng đau đớn như kỳ động dục của Omega.
Bởi vì Alpha có tính muốn tiêu diệt rất mạnh, nói chung tốt nhất nếu không phải người yêu thì không nên đến gần Alpha vào lúc này, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Anh ơi.” Hạ Hoài vươn tay sờ gáy Giang Sơ Tinh, cậu bấm vào miếng dán ngăn cách rồi khàn giọng nghẹn ngào nói: “Anh ơi, em muốn nhiều tin tức tố của anh hơn.”
Giang Sơ Tinh biết rằng tin tức tố của anh và Hạ Hoài rất hợp nhau, tự nhiên cũng hiểu rằng tin tức tố của mình có thể trấn an tình hình hiện tại của Hạ Hoài.
Vốn dĩ tiến vào là để trấn an cậu. Giang Sơ Tinh gật đầu: “Em xé nó ra đi.”
Trong chớp mắt khi miếng dán bị xé nát, Hạ Hoài dùng một loại lực đạo vừa bá đạo lại ôn nhu ấn Giang Sơ Tinh ngồi trên đùi mình.
Sau đó, cậu vùi đầu vào cổ Giang Sơ Tinh, đắm chìm trong mùi hương dung hợp của hai người bọn họ.
Cái đầu đầy tóc xẹt qua hai má Giang Sơ Tinh, bị cậu cọ cọ như một em chó nhỏ, có chút thích thú mà vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Có phải em đổi giống rồi hay không, sao dính người thế.”
“Không thể?” Thanh âm Hạ Hoài rầu rĩ.
Giang Sơ Tinh cũng bị ảnh hưởng một chút, bất quá anh rất nhanh đã áp chế trận ngứa nơi yết hầu kia, dung túng cậu: “Có thể, thế nào cũng có thể.”
Hạ Hoài dụi chóp mũi vào cổ Giang Sơ Tinh, khàn giọng nói: “Ca ca, khó chịu.”
Giang Sơ Tinh vỗ nhẹ lưng cậu, “Tốt hơn chưa?”
Hạ Hoài bị anh vỗ về như một đứa trẻ, tâm tình rất tốt: “Khi em còn nhỏ, anh đã vỗ em ngủ như thế này.”
Giọng nói của Giang Sơ Tinh có chút vui vẻ: “Em cũng rất ngoan, dỗ một cái liền ngủ.”
Cả hai người đều nhếch miệng cười.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Theo sau là giọng nói của một phụ nữ vang lên.
“Tình hình thế nào?” Người phụ nữ hỏi.
Giáo viên dạy thể dục nói: “Có một học sinh đã vào trấn an em kia rồi, tình huống hiện tại giống như không còn nghiêm trọng nữa.”
“Bảo tất cả học sinh trong sân chơi trở lại lớp học đi, chút nữa trường sẽ cử một chiếc xe đưa em ấy về.” Người phụ nữa nói.
Sau đó, Giang Sơ Tinh nghe thấy tiếng cánh cổng sắt của nhà thi đấu được mở ra.
Anh vỗ nhẹ vào đầu gối Hạ Hoài: “Để anh đứng dậy nào.”
Cảm nhận được có người đến gần lãnh thổ của mình, Hạ Hoài liền nhe răng nhìn về phía đó.
Bác sĩ trường đến gần mới thấy rõ hai người, hơi giật mình: “Sao lại là hai em?”
Bác sĩ của trường đội mũ bảo hiểm cách ly trước khi vào, thấy Hạ Hoài chống cự với cô, mở miệng nói: “Em cứ ôm của em, cô chỉ xem tình huống thế nào thôi.”
Không phát hiện ra nguy hiểm nữa, Hạ Hoài lại vùi đầu vào cổ Giang Sơ Tinh.
Bác sĩ trường chiết xuất tin tức tố Alpha trong không khí, kiểm tra được nồng độ có hơi cao.
Suy đoán khả năng là do hơn nửa năm vẫn chưa đến thời kỳ mẫn cảm, cộng thêm lần trước cô nhìn thấy bản thể của Hạ Hoài là thuần huyết, nên trong cơ thể hẳn là có rất nhiều tin tức tố.
Giang Sơ Tinh rút một tay ra, ngẩng đầu nhìn bác sĩ: “Em ấy thế nào ạ?”
Bác sĩ trường học nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Sơ Tinh, cong môi cười: “Đừng lo lắng, Alpha tới kỳ mẫn cảm là chuyện bình thường, không đến mới là không bình thường.”
Giang Sơ Tinh biết, nhưng nhìn Hạ Hoài khó chịu như vậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
“Vốn dĩ trong thời kỳ mẫn cảm Alpha có thể dùng thuốc ức chế, nhưng đối với tình huống của em ấy có vẻ không tốt lắm.” Bác sĩ trường do dự: “Độ tinh khiết của tin tức tố trong cơ thể quá cao, trực tiếp áp chế sẽ không tốt cho cơ thể. Tốt nhất vẫn nên để em ấy phát tán ra một cách tự nhiên. “
“Nếu ngày mai nồng độ tin tức tố không quá mạnh, em có thể sử dụng thuốc ức chế.”
Bác sĩ trường nhớ tới quan hệ giữa hai người bọn họ, lần trước báo đen nói không phải là anh em ruột, tin tức tố lại rất xứng đôi, nhìn biểu hiện này rõ ràng là đang yêu nhau rồi.
Nghĩ lại cũng có chút ngại ngùng, dù sao ở tuổi này bọn trẻ yêu sớm cũng có chút sợ bị người lớn biết.
Cũng may cô là người tương đối cởi mở trong chuyện này.
Vì chính cô và chồng cũng yêu nhau từ thời cấp 3, cảm thấy tuổi này yêu đương là tốt nhất, vô luận có thể đi cùng nhau đến cuối cùng hay không thì cũng nên giữ chút kỷ niệm về nhau.
Do đó cô thấy Giang sơ Tinh lo lắng như vậy liền nói cho thằng bé vài phương pháp thiết thực hơn.
“Thời kỳ mẫn cảm của loài thuần chủng kỳ thực rất vất vả, nhưng nếu em quá lo lắng. Trở về có thể thử cách sờ đuôi chẳng hạn. Cách này có thể nhanh chóng trấn an tin tức tố của đối phương.”
Giang Sơ Tinh cho rằng mình nghe nhầm: “Phương pháp gì cơ ạ?”