Đó là một cái hôn thoáng qua, thậm chí còn không phải là một nụ hôn, nhưng mùi rượu hơi say kia lại khiến Hạ Hoài say ngất.
Ánh mắt cậu lướt qua đôi mắt biết cười của người con trai, trái tim dường như bị vây khốn bởi một cái gì đó, từ từ chìm nghỉm.
Bất giác, ánh mắt lộ ra khát vọng sâu thẳm trong nội tâm, đôi mắt đen nhánh càng ngày càng tối.
Nhưng mà Giang Sơ Tinh không phát hiện ra điều này, sau khi có được thứ mình muốn, anh lại thấy mình cách Hạ Hoài xa quá.
Chủ động tiến lại sát gần cậu, ôm lấy cổ Hạ Hoài: “Em đừng sợ, sau này anh có thể mua cho em.”
Hạ Hoài cụp mắt nhìn Omega đang dựa vào mình, cậu híp híp mắt, hầu kết khẽ động: “Nhưng em không muốn kẹo nữa.”
“Hả?” Giang Sơ Tinh bị cồn dồn lên đại não làm cho thần trí mơ hồ, mùi vị trên người đối phương quá thoải mái, cũng quá ỷ lại. Anh nở nụ cười trên môi: “Vậy em muốn gì anh đều cho em.”
“Thật sao?” Hạ Hoài hơi cúi người xuống, dùng ngón tay khống chế nhéo nhéo sau cổ Giang Sơ Tinh.
Hơi thở ấm áp lướt qua tai anh, mang theo một tia ám chỉ: “Thật không anh, cái gì đều có thể phải không?”
Khoảng cách giữa họ gần đến mức ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.
Lông mi Giang Sơ Tinh run lên, anh chỉ cảm thấy tin tức tố xẹt qua trên mặt kia khiến anh càng thêm ỷ lại, tựa như trấn an lại giống như dụ dỗ: “Ừ, cái gì cũng được.”
–
Thời gian đã không còn sớm.
Hạ Hoài nửa ôm Giang Sơ Tinh trở về, lúc đi ngang qua một cửa hàng cá vàng, Giang Sơ Tinh bỗng nhiên dừng lại.
Anh thoát khỏi vòng tay Hạ Hoài, ngồi xổm bên cạnh bể cá. Ngắm nhìn những chú cá nhỏ đang bơi bên trong không chớp mắt.
“Về thôi.” Hạ Hoài đi tới kéo anh lên.
Giang Sơ Tinh nghiêng đầu vui vẻ nhìn Hạ Hoài, “Chúng ta nuôi hai con cá đi?”
Hạ Hoài nhìn bộ dáng ngây thơ của anh, hẳn là hơi rượu đã hoàn toàn xông lên não: “Ở nhà không có bể cá.”
Giang Sơ Tinh: “Vậy thì mua bể cá.”
Hạ Hoài nhìn con ma men: “Hôm nào tới mua.”
“Anh không muốn hôm nào.” Giang Sơ Tinh úp mặt vào kính bể cá giống y chang bộ dáng của một đứa trẻ đang khóc lóc vòi vĩnh, như thể đang muốn nói: “Nếu em không mua cho anh, hôm nay anh sẽ không rời khỏi đây”.
Vừa vặn ông chủ bước ra nhìn thấy cảnh này, ông ấy là một Alpha, vừa ra đã ngửi thấy mùi tin tức tố hòa quyện trong không khí.
Cười nói với Hạ Hoài: “Tiểu O của cậu muốn thì mua cho cậu ấy đi. Cậu không cần bể cá, chỉ cần dùng một cái bình hay chai lớn một chút là được.”
Hạ Hoài bị câu nói “tiểu O của cậu” đâm vào lỗ tai, nhìn con ma men đang dán mặt trên tấm kinh thở dài.
Cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.
Về đến nhà, Giang Sơ Tinh đưa con cá mà anh nhớ mãi không quên cho Hạ Hoài, còn mình thì không chút do dự lên lầu đi tắm.
“…” Hạ Hoài nhìn anh nện bước vững chắc lên bậc thang, bất lực bật cười.
Sau khi đổ cá vào chai, đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng meo meo kêu gào.
Kêu đến tâm tê phế liệt, như thể đang rất sợ hãi.
( 撕心裂肺-tâm tê phế liệt: một từ tiếng Trung Quốc, phát âm là sī xīn liè fèi, diễn tả điều gì đó vô cùng đau buồn. Đôi khi có thể đau đớn đến cùng cực.)
Hạ Hoài nhanh chóng lên lầu gõ cửa: “Ca ca?”
“Meo meo ~”
Không biết Giang Sơ Tinh có say hay không mà cửa không khóa.
Ngay khi Hạ Hoài vừa mở cửa, hương thơm hoa sơn chi của Omega đã tràn ngập trong không khí, hòa lẫn với sương mù, từ lòng bàn chân cậu quấn quít lên trên.
“Meo meo ~”
Hạ Hoài khựng lại khi nhìn thấy mèo con trong bồn tắm.
Hai tay hai chân bé xíu của bé mèo cứ loay hoay trong nước, đôi mắt to tròn xoe của nó nhìn về phía nam sinh bên bồn tắm cầu cứu.
“Meo meo ~”
Con mèo trắng nhỏ vẫn chưa thích nghi được với môi trường nước, vì vậy nó đang rất sợ hãi.
Hạ Hoài nhanh chóng bế nó lên, mèo con vô cùng kinh hãi, dùng bàn chân nhỏ túm lấy quần áo của Hạ Hoài, ngả đầu vào ngực cậu, run rẩy kêu lên.
“Meo meo ~” “Meo meo ~”
Hạ Hoài vuốt lưng nó, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, không sao rồi.”
Mèo trắng nhỏ đã hoàn toàn ướt đẫm, một cỗ mùi hoa thoang thoảng tỏa ra xung quanh.
Nhận ra điều gì đó, Hạ Hoài hỏi: “Ca ca, thuốc ức chế của anh ở đâu?”
Mèo trắng nhỏ không trả lời cậu.
Hạ Hoài biết anh lại nghe không hiểu, sợ anh bị cảm lạnh liền ôm anh vào phòng, lấy khăn tắm quấn quanh người rồi lấy máy sấy tóc sấy khô cho anh.
Có lẽ là thật sự bị sợ hãi, mèo trắng nhỏ cứ bám lấy Hạ Hoài không buông, bò đến vạt áo của Hạ Hoài muốn chui vào.
Hạ Hoài bắt được cái đầu của nó, nhẹ nhàng vỗ về: “Anh muốn làm gì hả?”
Mèo con bị xách lên, cẳng chân đá đá, cái đuôi lấy lòng quấn quanh cổ tay Hạ Hoài, mềm mại kêu lên một tiếng, “Meo ~”
Hạ Hoài vuốt vuốt cái bụng nhỏ của nó, biết anh không hiểu, nhưng vẫn thương lượng với anh: “Anh à, quần áo em ướt rồi. Em đi tắm. Anh chờ em trong phòng được không?”
“Meo meo ~”
Đuôi của mèo trắng quấn lấy cậu càng chặt hơn, tứ chi duỗi ra móc vào quần áo của Hạ Hoài, thuận thế ôm chặt lấy. Nhìn Hạ Hoài với đôi mắt ngấn nước, nó yếu ớt meo meo với cậu, như muốn nói “Đừng rời xa anh mà.”
Nhìn anh như thế này, Hạ Hoài chỉ cảm thấy trái tim mình như bị kim châm, nội tâm mềm nhũn tràn ra cả người.
Ở trong lòng thở dài một tiếng, đành phải mang theo mèo con vào phòng tắm.
Hạ Hoài đặt nó lên bồn rửa mặt.
“Anh ở đây không được nhúc nhích, hiểu không?” Hạ Hoài điểm điểm vào chóp mũi của nó: “Nếu không em sẽ ném anh ra ngoài.”
“Meo ~”
Lúc này mèo trắng nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên bồn rửa mặt, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm Hạ Hoài, giống như một chú mèo con đang đến phòng khám vậy.
Hạ Hoài nhận ra tầm mắt của anh, không khỏi mỉm cười.
Cởi áo trước mặt mèo con. Con mèo trắng nhỏ không chớp mắt, nóng lòng muốn nhìn điều xấu.
Hạ Hoài đưa tay kéo cạp quần, ngước mắt lên nhìn con mèo trắng.
Nó thấy cậu không động, liền vội vàng kêu lên, như thể nói rằng hãy làm nhanh hơn đi.
Hạ Hoài thấp giọng cười khi thấy bộ dáng mong chờ đáng yêu của nó, “Mèo nhỏ háo sắc.”
Để mèo con không thể nhìn thấy, Hạ Hoài che mắt nó lại rồi cởi quần, mặc vào chiếc quần đùi đã được chuẩn bị trước.
Mèo trắng nhỏ bất mãn nhìn quần đùi, không vừa lòng mà cào cào trên bồn rửa mặt, nhe răng với Hạ Hoài, tỏ ý rất không bằng lòng.
Hạ Hoài gãi gãi cằm nó, mặt mày mang ý cười: “Còn chưa thành niên, sao anh lại hiếu kỳ vậy hả?”
Con mèo dùng móng cào cào vào chiếc quần đùi của cậu một chút, “Meo meo ~”
Bị vật nhỏ kia nhìn chằm chằm, Hạ Hoài đành phải tắm nhanh nhất có thể.
Thay xong quần áo, cậu liền bế anh lên.
Có thể là do tin tức tố trên người bị loãng đi, mèo trắng nhỏ ngửi ngửi, chui thẳng vào trong ống tay áo cậu, luồn lách thò đầu ra khỏi cổ Hạ Hoài.
Hạ Hoài không ngờ vật nhỏ này lại làm ra hành vi như vậy, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của nó.
Mèo con duỗi đầu lưỡi liếm liếm cằm Hạ Hoài, “Meo meo ~”
Nó có vẻ rất hài lòng với sự tiếp xúc cơ thể lúc này, nheo mắt lại, bụng liên tục phập phồng.
Hạ Hoài sờ sờ nước miếng trên cằm, môi khẽ nhếch, khóe mắt bất giác cong lên.
Duỗi tay vỗ nhẹ vào đầu vật nhỏ.
“Ca ca, anh thật là biết tra tấn người.” Giọng nói run lên đầy kiềm chế.
“Meo meo ~”
Con mèo nhỏ hoàn toàn không biết đến nguy hiểm, nó nghiêng đầu liếm liếm ngón tay cậu, ở trên ngón tay đó khẽ cắn.
Trong lòng Hạ Hoài thở dài một tiếng.
Thật sự không khống chế được……
Những cảm xúc chôn chặt trong lòng cứ thế trào ra từng chút một.
Tin tức tố Alpha lan ra từ người cậu, như thể muốn nuốt chửng mèo con trước mặt.
Con mèo trắng nhỏ đã biến thân rõ ràng không thể chịu nổi tin tức tố hiện tại của cậu, hơi hơi rụt đầu.
Sợ dọa đến anh, Hạ Hoài đè nén sự ngổn ngang trong lòng, chậm rãi đẩy tin tức tố trên người xuống.
“Chơi với lửa lại không chịu dập lửa.” Hạ Hoài vươn tay búng lên trán con mèo nhỏ trắng nõn, sau đó biến thành vuốt ve: “Anh quá xấu xa.”
Mèo con chỉ cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, lắc lắc đầu, đem đầu nhỏ dựa vào cổ Hạ Hoài.
Hạ Hoài bọc mèo trắng nhỏ đi về phòng, che chở vật nhỏ này nằm trên giường.
Mèo trắng nhỏ liếm liếm phần lõm trên xương quai xanh của cậu.
Sau đó, nó bò ra khỏi cổ áo, lắc lắc cái đuôi của mình, đi đến bên đầu Hạ Hoài, dùng móng vuốt ở trên mái tóc ngắn của cậu phẩy phẩy. Dường như đang tìm kiếm một cái gì đó.
Hạ Hoài trở tay bắt được cái chân nhỏ của nó, nghĩ đến hành động say rượu xây tổ lần trước của Giang Sơ Tinh, tưởng tượng: “Không phải anh đang định cố gắng xây tổ trên đầu em chứ?”
Móng vuốt của mèo con chụp lên đầu cậu một cái, lại vỗ vỗ lỗ tai mình: “Meo meo ~”
Hiểu Hoài đã hiểu.
Đôi tai của cậu hiện ra trong mái tóc, đôi mắt mèo trắng nhỏ sáng lên, vui vẻ tung tăng trên giường, vươn móng vuốt ra vuốt ve tai cậu.
Hạ Hoài nhìn dáng vẻ khờ khạo của anh, theo cảm xúc cũng giật giật lỗ tai.
Con mèo nhỏ càng trở nên vui vẻ hơn, nó nhảy cẫng lên, hứng phấn chạy tới cắn lỗ tai Hạ Hoài, vừa liếm vừa ngửi, như thể nhận được một món đồ chơi yêu quý.
Hạ Hoài không khỏi nở nụ cười, nắm lấy râu của mèo con kéo xuống: “Anh thật nhàm chán.”
Con mèo trắng dường như nghe hiểu, lại như bực cậu kéo râu mèo của nó, hơi dùng sức cắn một ngụm vào lỗ tai của cậu.
Mèo trắng nhỏ lại tưởng cậu đang chơi cùng mình, tránh né chui vào sau cổ Hạ Hoài.
Cục bông mềm mại cuộn tròn di chuyển như một con chuột trên lưng Hạ Hoài.
Ngay sau đó, tuyến thể của Hạ Hoài chợt ngứa, hai mắt mở to không thể tin được.
Cậu cảm giác được con mèo nhỏ đang dùng đầu lưỡi ấm áp của nó liếm liếm tuyến thể của mình, mút vào một chút, như thể đang nếm thứ gì ngon lành lắm.
Ý thức được kế tiếp nó muốn làm cái gì, hầu kết Hạ Hoài giật giật: “Đừng cắn, ca ca.”
Vừa dứt lời.
Sau cổ Hạ Hoài tê rần, răng nanh nhỏ đâm vào tuyến thể của cậu.
Gần như trong chốc lát, tin tức tố thông biển của Alpha tràn ngập trong phòng, rất có tính xâm lược hung hãn.
Hạ Hoài chịu đựng cơn đau trên tuyến thể, kiềm chế bản năng hung bạo trong cơ thể, trên trán lộ ra gân xanh, thật muốn nuốt con mèo nhỏ không nghe lời phía sau một ngụm.
Nhưng dưới cơn đau này, lại trào ra một loại khoái cảm khác.
Đó là niềm vui mà Alpha sẽ trải nghiệm sau khi có Omega.
Chịu không nổi nữa, Hạ Hoài run rẩy lỗ tai báo biến thân.
Sắc mặt báo đen đang rất dữ tợn vậy mà bị mèo trắng nhỏ làm nũng lấy lòng như thế, răng nanh lộ ra lại dần dần thu về.
Nhìn cái bụng trắng của mèo nhỏ, không khỏi cúi đầu xuống liếm láp.
Con mèo trắng nhỏ thoải mái ư ử mấy tiếng ra khỏi cổ họng.
“Meo meo ~”
Nó cũng cúi xuống liếm đầu con báo. Dỗ dành một con báo đúng là dễ như trở bàn tay.
Sau khi vận động cả ngày sau đó còn uống rượu, mèo trắng nhỏ thực sự có chút buồn ngủ.
Hưởng thụ thoải mái trên bụng, rên rỉ mấy tiếng liền nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Thấy nó không nhúc nhích, báo đen ngẩng đầu lên nhìn chiếc cổ nhỏ nhắn trắng nõn và mềm mại của nó liền tiến lên ngậm lấy, cuối cùng cũng chỉ đem nó dời đến giữa giường.
Lỗ tai báo đen rung rung, biến trở về.
Hạ Hoài nhìn con mèo nhỏ trắng nõn đã cắn mình rồi vẫn có thể an ổn ngủ bên cạnh, vươn tay bóp mũi nó.
Con mèo nhỏ rên rỉ một cái.
Hạ Hoài vươn tay che lại tuyến thể có dấu răng mèo con của mình, lúc này vẫn còn nóng và đau.
Hạ Hoài cúi xuống nói nhỏ bên tai nó: “Ca ca, anh thật quá đáng.”
“Ca ca, anh định đánh dấu em à? Hay là bắt nạt em?”