Thời gian giao phối của Omega kéo dài trong bảy ngày, trong thời gian đó anh khó có thể rời khỏi Alpha.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Hoài nhận ra kỳ giao phối của Omega lại nhạy cảm như vậy.
Cảm giác lúc nào cũng được đòi hỏi thật sự rất tuyệt, Hạ Hoài thực sự rất hưởng thụ bộ dáng Giang Sơ Tinh lười nhác treo ở trên người mình. Bình thường cậu không có cái đãi ngộ đó cho nên cậu đặc biệt quý trọng những ngày này.
Tin tức tố của hai người 100% xứng đôi, cộng với sự ăn ý phối hợp của họ, ở trên giường chỉ cần một ánh nhìn của Alpha, Omega lập tức hiểu được cậu muốn làm gì tiếp theo.
( Vl, câu này làm tui nhớ được một câu hơi thô hồi trước tui từng đọc ở đâu kiểu mấy em trai yêu đương với mấy chị gái, trên giường chỉ cần tét mông một phát là mấy chị biết đổi tư thế ấy…)
Giang Sơ Tinh trong những ngày qua cũng nhận ra Hạ Hoài quan trọng với mình như thế nào, hơn cả là khả năng phản kháng của mình sao có thể thấp như vậy.
Ngay cả khi bị bắt nạt hay làm cho tức giận, Hạ Hoài vẫn sẽ luôn có cách để khiến anh bình tĩnh trở lại.
Kết quả cuối cùng là Hạ Hoài được sủng trong lòng bàn tay của người nào đó, mà người đó lại bị khi dễ đến thảm.
Thứ bảy hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong kỳ giao phối của Giang Sơ Tinh.
Hạ Hoài sờ lên khóe mắt ửng hồng của Giang Sơ Tinh, là cậu hư hỏng làm anh ra như vậy, anh lại cứ xinh đẹp đáng thương đến chọc người.
Có lẽ là ngứa, Giang Sơ Tinh chậm rãi mở mắt ra, lỗ tai run rẩy rũ xuống đỉnh đầu, duỗi ra tứ chi đau nhức.
Hạ Hoài cúi người hôn lên đôi môi đỏ tươi của anh, ánh mắt ôn nhu: “Ca ca, buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng.” Giang Sơ Tinh giọng nói khàn khàn. Hai hôm trước giọng nói vất vả lắm cuối cùng cũng tốt hơn mà đêm qua lại bị làm đến khàn cả tiếng.
Hạ Hoài thấy anh nhăn nhăn mày, liền đưa tay sờ trên mặt anh: “Có khó chịu không?”
“Em nghĩ sao?” Giang Sơ Tinh thoáng nhìn thấy nụ cười bên môi cậu, ở trong chăn một chân nhẹ đạp cậu: “Em thử đi, xem có thoải mái hay không.”
Đôi mắt đào hoa của Hạ Hoài hơi cong lên, nụ cười trên môi có chút phóng đãng: “Đêm hôm qua anh rất thoải mái mà.”
“…”
Giang Sơ Tinh đến phục, anh che lại miệng Hạ Hoài: “Em có thể bình thường được không? Học sinh cấp ba đã hứa với anh trai là ngôn ngữ phải đứng đắn văn minh mà.”
Hạ Hoài kéo tay anh ra, ở lòng bàn tay anh hôn hôn, có vẻ hài lòng trước hành vi bị chọc xù lông như thế này của anh.
Giang Sơ Tinh rút tay mình về, áp đầu dựa vào cậu, thấp giọng nói, trong mắt hiện lên một tia kiều diễm: “A Hoài, đói bụng.”
Quả nhiên, chiêu này rất hữu dụng.
Alpha đem tin tức tố bao chùm trên người anh, căng thân mình đỡ nửa người dậy, kiên nhẫn hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Giang Sơ Tinh: “Mì sợi.”
Hạ Hoài vén chút tóc mái trên trán anh sang một bên, đáp ứng: “Được, anh ngủ một lát đi, lát nữa em lên gọi anh.”
Giang Sơ Tinh nhìn cậu nhấc chăn ra khỏi giường, vừa ly khai anh cư nhiên đã có chút lưu luyến không muốn rời liền kêu cậu một tiếng.
Hạ Hoài quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của nam sinh trên giường, đôi mắt đen trở nên u ám, ngửi thấy mùi tin tức tố bay lại đây, trái tim như bị hơi thở của anh vây khốn mà chìm hãm xuống.
Cậu lại cúi người nắm lấy cái ót của anh rồi hôn xuống.
Lông mi Giang Sơ Tinh run rẩy, cảm giác được cậu đang kiềm chế, đột nhiên nói: “Cho vào đi.”
Nghe được yêu cầu của anh, Hạ Hoài nghe lời mà hôn sâu hơn.
Có thể là do kỳ giao phối vẫn chưa trôi qua, Giang Sơ Tinh muốn cái gì vẫn sẽ chủ động yêu cầu.
Mấy ngày nay trời nắng đẹp, có chút ánh nắng bên ngoài tràn vào, Giang Sơ Tinh liếc mắt nhìn, lười biếng nằm trên giường một hồi mới nhấc chăn bước ra khỏi giường.
Khi vào phòng tắm, anh nhìn chằm chằm chính mình trong gương thì nhướng mày, gương mặt dần dần phiếm màu hồng đào.
Có vẻ như hôm nay phải mặc áo cao cổ rồi.
Anh đưa tay chạm vào tuyến thể sau gáy, địa phương được đánh dấu đã kết vảy, tin tức tố thể hiện sự hiện diện của Alpha rất mạnh.
Rửa mặt xong, Giang Sơ Tinh xuống lầu, vừa vặn Hạ Hoài đã nấu mì xong.
Hai người ngồi đối mặt nhau.
Trình độ nấu mì của Hạ Hoài rất tốt.
Giang Sơ Tinh đã phải ăn cháo ngọt trong mấy ngày qua, hiện tại nếm được đồ ăn khác thì cả người đều thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, Hạ Hoài tiến vào phòng bếp rửa bát, Giang Sơ Tinh cũng đi theo.
Anh tựa đầu lên lưng Hạ Hoài, “Hôm nay chú em tới nhà em à?”
“Ừ.” Hạ Hoài nói, “Anh muốn đi cùng em không?
Giang Sơ Tinh thanh âm khàn khàn: “Anh còn chưa cảm ơn chú em về chuyện của người đàn ông kia, hơn nữa hôm nay…”
Anh dừng một chút rồi nói: “Anh đi với em.”
Hạ Hoài đặt bát lên giá, lau tay rồi quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Có ổn không?”
Giang Sơ Tinh ngẩng đầu nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Hạ Hoài: “Có em bên anh thì có thể có chuyện gì được chứ.”
Hạ Hoài cũng không định ngăn cản anh: “Ừm.” Cậu đem người ôm vào trong lồng ngực, ôn hòa mà xoa xoa đầu anh: “Em sẽ luôn bên cạnh anh”.
Giang Sơ Tinh ôm lại cậu, thấp thấp ừ một tiếng.
Nhoáng cái đã nhiều năm qua đi, anh cũng đã trưởng thành, đã đến lúc bước ra khỏi bóng tối hắc ám kia.
Mặc dù anh cũng đã từng khao khát tình yêu của cha mình rất nhiều khi đó.
Anh nhớ lúc còn nhỏ, anh đã thấy một đứa trẻ trong lớp được bố xoa đầu mình bằng lòng bàn tay ấm áp. Lúc đó anh đã tự hỏi liệu nó có đặc biệt ấm áp không.
Nhưng sau tất cả là công dã tràng.
Tất cả những mong đợi và khao khát đều tan biến đi thôi.
Tình cha ư.
Anh đã không còn cần nó nữa.
Cũng không còn muốn nó nữa.
Giang Sơ Tinh cúi đầu dụi trên người Hạ Hoài, ngửi thấy hương vị quen thuộc mới thu liễm tâm tư mình lại.
Đột nhiên khóe môi anh nhếch lên, ôn nhu nói: “Có em là đủ rồi.”
Là đủ rồi.
Anh đã không còn cô đơn nữa.
Anh đã có một người để cùng anh gánh vác.
Người sẽ ở bên anh cả đời, sẽ yêu thương anh.
Anh dường như cũng không phải đặc biệt mong ước tình yêu thương của cha mà trước đây anh chưa bao giờ nhận được nữa.
“Đủ rồi.” Giang Sơ Tinh lẩm bẩm, giọng nói cao hơn một chút: “Thật sự đủ rồi.”
Trái tim Hạ Hoài đau nhói.
Dù bản thân cậu chưa từng trải qua nỗi đau này, nhưng khi nghĩ đến việc anh phải trải qua những điều như thế thì dường như có một mũi khoan điện cứ chọc thẳng vào trái tim cậu đến rỉ máu từng giọt, từng giọt.
Cậu ôm anh càng chặt hơn, không lời an ủi nào có thể nói thành lời, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, sợ mình lỏng một giây thì người sẽ biến mất.
Một tia nắng chiếu vào cửa sổ phòng bếp, sau những nếp uốn của kính lộ ra năm màu sắc sặc sỡ.
Thật thần kỳ. Nhà bếp rõ ràng là có bật đèn, vậy mà ánh sáng rực rỡ này vẫn tìm thấy một nơi để lẻn vào.
Hạ Hoài nhấc đầu người trong ngực lên, hướng về phía anh, đôi mắt cong cong: “Anh nhìn xem, là cầu vồng.”
Giang Sơ Tinh quay đầu lại nhìn, kia thực sự là cầu vồng.
Anh cười.
Hạ Hoài nhìn anh, trong lòng như có một tia nắng ấm áp xuyên qua.
Cậu đưa tay sờ lên gương mặt anh, hạ giọng nói: “Trong bóng tối ắt sẽ có ánh sáng. Ông trời có mắt, sẽ luôn công bằng với con người”.
–
Hai người ra khỏi cửa, bên ngoài tràn ngập ánh sáng mặt trời, hoàn toàn khác với ánh nắng thường có vào mùa đông.
Giang Sơ Tinh ngước mắt nhìn về phía bầu trời, tâm tình rất tốt.
Ngày 7/7 âm lịch đông nghịt người ra đường, xe cộ qua lại tấp nập, náo nhiệt từ Tết Nguyên Đán trôi qua, mọi người lại lần lượt trở lại với công việc của mình.
Hai người đi về phía nhà của Hạ Hoài.
Mới vừa mở cửa bước vào Giang sơ Tinh đã nhìn thấy Hạ Bùi đang ngồi trên sô pha cùng nói chuyện với Hạ Thừa Minh.
Hạ Thừa Minh thấy hai đứa trẻ đi vào liền nói, “Tới rồi hả, Sơ Tinh đã hết cảm lạnh chưa cháu?”
Giang Sơ Tinh cúi đầu, anh không giỏi nói dối, có chút khó có thể mở miệng nói thật ra thì anh không bị cảm lạnh mà là …
Hạ Hoài nắm lấy tay anh trả lời thay: “Khá hơn nhiều rồi, không sao đâu ạ.”
“Vậy thì tốt,” Hạ Thừa Minh đối với bọn họ vẫy vẫy tay: “Qua đây ngồi rồi nói.”
Hạ Thừa Minh thấy bọn họ có chuyện muốn nói liền chủ động đứng lên: “Chú lên phòng làm việc gọi điện thoại chút. Mọi người cứ ngồi đi.”
Hạ Hoài siết chặt ngón tay Giang Sơ Tinh như muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Giang Sơ Tinh hít sâu một hơi, đứng dậy cúi đầu về phía Hạ Bùi.
“Việc của bố cháu đã gây phiền hà cho chú Hạ. Cảm ơn chú rất nhiều vì đã đến kịp thời. Cháu và mẹ đều rất biết ơn chú.”
“Cháu đang nói cái gì vậy.” Hạ Bùi vội vàng kéo anh đứng thẳng người dậy, “Đứa nhỏ ngốc, đây là việc chúng ta nên làm mà.”
Hạ Bùi cũng là người đã theo dõi Giang Sơ Tinh lớn lên nhưng mãi gần đây hắn mới biết Giang Sơ Tinh đã từng trải qua chuyện như vậy. Sự việc Lâm Hòa lần trước không nghĩ tới cũng có liên quan tới Giang Sơ Tinh.
Đúng là một đứa trẻ số khổ.
Thật sự là làm cho người ta đau lòng.
“Người như vậy không đáng làm cha. Nếu như chú mà biết chuyện từ sớm thì nhất định sẽ không cho hắn cơ hội được bảo lãnh tại ngoại đâu, phải sớm giam lại tránh làm hại người khác từ lâu rồi.”
Hạ Bùi tức giận nói: “Hắn lần này thật sự sẽ không ra được nữa đâu, cháu ngoan, tương lai của cháu còn rất dài, mọi chuyện hết thảy sẽ tốt hơn thôi.”
Hốc mắt Giang Sơ Tinh có chút nóng lên.
Phải, hết thảy mọi thứ đều sẽ ổn thôi.
Sẽ ngày càng tốt hơn thôi.
Hạ Hoài nắm lấy bàn tay anh không buông.
Nhìn thấy hai đứa trẻ không chút e dè như thế này.
Nghĩ đến những gì Lâm Thanh Linh nói, Hạ Bùi trêu ghẹo nói: “Hạ Hoài, cháu phải đối xử tốt với Sơ Tinh đấy, đừng ỷ vào thằng bé nhường nhịn mình mà không kiêng nể gì khi dễ người ta.”
Hạ Bùi nhắc nhở Giang Sơ Tinh: “Cháu cũng đừng chiều nó quá.”
Hạ Hoài đem người kéo đến bên cạnh mình, vươn tay ôm lấy eo anh, đầu ở trên eo anh cọ cọ: “Anh ấy thích chiều cháu như vậy đấy, chú hâm mộ quá à?”
Hạ Bùi: “……” Mỗi lần nhìn thấy Hạ Hoài đối với Giang Sơ Tinh làm nũng, hắn đều có chút không thích ứng nổi, đây có phải là đứa cháu luôn bình tĩnh và khôn ngoan của mình không đấy?
Ai da, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Sau bữa trưa tại nhà họ Hạ, Hạ Bùi đem theo bọn họ đến trại giam.
“Hai đứa vào trước đi, chú đi chào hỏi chút đã.”
Hạ Bùi đứng ở bên cạnh xe, do dự mà nhìn Giang Sơ Tinh, cuối cùng nói: “Nhóc con, đi thẳng phía trước kia.”
Giang Sơ Tinh đối với hắn gật gật đầu, Hạ Hoài ôm bả vai anh đi vào.
Cách một lớp kính, Giang Sơ Tinh nhìn thấy Lý Thái Khi bộ dáng thần trí không rõ ràng.
Do đã lớn tuổi còn đang cai nghiện ma túy nên cả người ông ta như điên như dại, khuôn mặt so với lần trước càng thêm tái nhợt.
Hạ Hoài ngồi ở sô pha phía sau, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Sơ Tinh.
Một lúc sau, Giang Sơ Tinh nhấc lấy điện thoại.
Không biết lý trí của Lý Thái Khi đã khôi phục lại chưa, lúc Giang Sơ Tinh đưa máy lên, ông ta cũng đưa nó lại gần lỗ tai.
Giang Sơ Tinh biểu tình không chút gợn sóng.
Anh không nói bất cứ lời oán trách nào, cũng không có thống hận cùng tự ti.
Ngón tay vô thức mò tới chiếc vòng Obsidian trên cổ tay, thanh âm nhàn nhạt cười cười: “Thật ra thì phải cám ơn ông rất nhiều, nếu không tôi cũng sẽ không gặp được em ấy.”
Anh ngẩng đầu nhìn Lý Thái Khi già nua trước mắt: “Cảm ơn ông đã mang tôi đến thế giới này, gặp được một người tốt như vậy.”
Gặp được Hạ Hoài.
Gặp được rất nhiều người bạn tốt.
Giang Sơ Tinh bảo trì động tác này một lúc rồi mới nói tiếp: “Có thể ông thật sự không muốn biết, nhưng tôi vẫn muốn nói cho ông biết. Tôi đã trưởng thành, đã có một cuộc sống rất tốt. Tôi đã có khả năng chăm sóc mẹ, mặc dù cơ thể của tôi đang chảy dòng máu của ông nhưng tôi sẽ không sống thành dạng người như ông, loại người vô giá trị, cũng sẽ không lãng phí thời gian của mình. “
Rõ ràng là thế giới này rất tươi đẹp nhưng ông lại chọn con đường đen tối nhất.
Có lẽ vì thế mà mỗi người đều có cách sống của riêng mình.
Lí Thái Khi ngơ ngác nhìn anh.
Giang Sơ Tinh không biết ông ta có nghe hiểu hay không, anh nở một nụ cười trên môi, cảm giác đã không còn gì để nói.
“Muốn nói đều đã nói xong rồi, tạm biệt.”
Giang Sơ Tinh cúp điện thoại, đứng dậy không thèm nhìn lại mà đi thẳng ra ngoài.
Hạ Hoài không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, cậu đứng ở ranh giới của ánh sáng và bóng tối.
Thân hình cậu cao ráo, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người Giang Sơ Tinh, ánh nắng bên ngoài phủ lên làn da trắng lạnh lẽo của cậu một tầng ánh sáng tựa như đang phát quang.
Khuôn mặt tinh xảo của Hạ Hoài mềm mại dưới ánh sáng và bóng tối, cậu mở rộng vòng tay với anh.
Giang Sơ Tinh bước đi đến chỗ cậu chỉ trong hai ba bước.
Hạ Hoài đem anh ôm vào trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Nói xong rồi?”
Giang Sơ Tinh ừ một tiếng, chuyên chú mà nhìn cậu.
Hạ Hoài rũ xuống lông mi, kiên nhẫn giúp anh sửa sang lại khăn quàng cổ, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh.
Giang Sơ Tinh của bây giờ cười rất tươi. Gương mặt anh như phát sáng vừa lộng lẫy vừa bắt mắt.
Cậu nắm lấy tay anh, ôn nhu nhìn anh: “Anh à, mình về nhà thôi.”
Khóe môi Giang Sơ Tinh cong lên thành một đường vòng cung: “Được, chúng ta về nhà.”