Làn gió ban mai thổi qua mang theo cái se lạnh của mùa đông.
Giang Sơ Tinh giơ tay lên chạm vào cánh môi mình, tin tức tố Alpha hãy còn dính đầy trên môi anh.
Giang Sơ Tinh nhìn xung quanh, trời lạnh đến mức không có ai trong tiểu khu lang thang ra bên ngoài vào lúc này.
Anh thở dài.
Trách ai được, chỉ có thể trách anh dung túng Hạ Hoài làm loạn, dám làm dám chịu mà… Nhưng cũng chả có cách nào, do người của mình làm thì có thể làm gì bay giờ, chỉ có thể tiếp tục cưng chiều vậy thôi.
Giang Sơ Tinh đi đến trước cửa nhà của Kỳ Tư Vũ, mở cửa bước vào bên trong đi thẳng đến phòng học của cô.
Kỳ Tư Vũ đang ngồi ở bàn học mải mê viết lách như thể đang chăm chỉ đọc sách làm bài tập lắm.
“Tính không ra sao?” Vẻ ửng hồng trên mặt Giang Sơ Tinh không hề nhạt đi. Anh đi đến phía sau Tư Vũ Kỳ rồi lấy một tập đề trong cặp ra.
“Hôm nay chúng ta sửa một chút đề toán của cậu đi. Có vẻ như cậu gặp vấn đề khá lớn trong môn này.”
“Tinh ca.” Kỳ Tư Vũ đột ngột nói.
“Hả?” Giang Sơ Tinh hỏi: “Sao vậy?
Kỳ Tư Vũ ngước mắt lên, tình cờ nhìn thấy những đốm đỏ trên cổ Giang Sơ Tinh, giống như vết muỗi đốt nhưng lại không phải vậy, cô biết điều đó.
Đôi mắt cô mở to, hốc mắt đỏ bừng. Kỳ Tư Vũ mím môi, như thể đang nghẹn thứ gì đó.
Giang Sơ Tinh thấy sắc mặt của cô không đúng thì nghi hoặc nói: “Cậu có chuyện gì thì cứ nói, tớ sẽ cố hết sức để giúp cậu.”
Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt Kỳ Tư Vũ, cô nâng mắt nhìn thẳng vào Giang Sơ Tinh.
Đối mặt với tiếng khóc của cô gái, Giang Sơ Tinh có chút bó tay, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô: “Đừng khóc, không sao, có chuyện gì thì nói cho tớ biết.”
Đôi mắt Kỳ Tư Vũ đỏ hoe nhìn anh chằm chằm, khịt mũi nói: “Có phải tớ không còn cơ hội nữa không?”
Giang Sơ Tinh không hiểu cô ấy đang nói gì.
“Tinh ca.” Kỳ Tư Vũ lau đi nước mắt, ánh mắt lại rơi vào trên cổ Giang Sơ Tinh, giọng nói càng thêm nghẹn ngào: “Thật ra cậu từ chối tớ trực tiếp là được rồi. Không cần phải làm thế này đâu. Cậu chỉ cần nói thẳng tớ cũng sẽ chấp nhận mà. “
Giang Sơ Tinh nghe cô hồ ngôn loạn ngữ một hồi mà ngốc luôn.
Kỳ Tư Vũ giống như càng thêm thương tâm, tiếp tục nói: “Cậu không cần phải kích thích tớ theo cách trực quan như vậy.” Vừa nói tầm mắt cô lại dừng trên cổ Giang sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh nhìn theo ánh mắt cô, cuối cùng anh cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Anh cúi đầu xuống mới phát hiện chiếc áo sơ mi cổ cao lông xù của mình đã bị cuộn xuống từ lúc nào, để lộ ra dấu vết mà sáng nay anh đã nhìn thấy.
Vừa xem liền hiểu ngay tối qua anh đã làm gì.
“…”
Giang Sơ Tinh tuy rằng vô cảm đối với mặt tình cảm nhưng cũng không phải ngu ngốc, trên dưới liên hệ một chút cũng có thể đoán được.
“Bức thư đó là tất cả những gì tớ muốn nói, nếu không …”
Kỳ Tư Vũ muốn nói lại thôi, cô nhìn Giang Sơ Tinh: “Thật sự tớ không có cơ hội sao?”
Giang Sơ Tinh cuộn cổ áo lên rồi đối diện với ánh mắt của cô.
Anh chưa bao giờ cẩu thả trong những chuyện như vậy, chưa kể bây giờ anh đã có Hạ Hoài rồi.
Giang Sơ Tinh dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt: “Trừ Hạ Hoài ra, tớ sẽ không thích một ai khác.”
Giọng điệu của anh rất chắc chắn, càng sẽ không bởi vì đối phương là một cô gái mà thay đổi. Đối với con gái, anh thấy mình càng nên dứt khoát hơn.
Kỳ Tư Vũ hốc mắt đỏ bừng nhìn Giang Sơ Tinh.
Bầu không khí càng ngày càng xấu hổ.
Giang Sơ Tinh nhớ lại những gì cô vừa nói thì lục lại trong cặp mình, quả nhiên tìm thấy một phong thư màu hồng.
Bất tri bất giác anh mới hiểu ra tại sao hôm qua Hạ Hoài lại bất thường như vậy, chắc hẳn em ấy đã nhìn thấy phong thư.
Anh nhìn nhìn, phong thư không có dấu hiệu bị mở ra.
Giang Sơ Tinh liếc nhìn Kỳ Tư Vũ, mặc dù từ chối tâm ý của cô nhưng anh cũng không có ý định đọc lá thư này.
Anh cảm thấy rằng hành vi như vậy sẽ chỉ khiến người kia hiểu lầm.
Giang Sơ Tinh đưa phong thư đến trước mặt Kỳ Tư Vũ, xin lỗi nói: “Tớ xin lỗi, tớ không thể nhận nó. Tớ vẫn luôn chỉ coi cậu như em gái mình.”
Anh không ngờ rằng cả hai không gặp anh nhiều năm như vậy, vừa trở về mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Thật ngoài dự đoán.
Ngữ khí của Giang Sơ Tinh tận lực uyển chuyển cùng ôn hòa: “Tớ nghĩ cậu nên tìm một gia sư thì tốt hơn, tớ khả năng không thích hợp.”
Bọn họ cũng vậy, xác thật không thích hợp.
Kỳ Tư Vũ cúi đầu, nghe vậy rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn anh: “Tớ… Tớ…”
Giang Sơ Tinh nói: “Hôm nay tớ giúp cậu học bù xong ngày mai sẽ không tới.”
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái một chút đi.”
Giang Sơ Tinh không muốn nói đến chủ đề này nữa, anh mở bài thi ra: “Một lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu học bù.”
Bầu không khí trong phòng cơ hồ đạt đến điểm giới hạn.
Giang Sơ Tinh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hạ Hoài.
Gõ gõ một hồi tới lúc chuẩn bị gửi đi thì Giang Sơ Tinh lại suy nghĩ, anh thấy tốt hơn hết vẫn nên giải thích chuyện này trực tiếp thì hơn.
Khi kết thúc lớp học bù, Giang Sơ Tinh nhận được WeChat của Hạ Hoài.
[A Hoài]: Hôm nay em không đến đón anh được, có thể sẽ về trễ một chút, anh đừng đợi.
Khi Giang Sơ Tinh nhìn thấy những dòng này thì thật sự muốn nhắn lại hỏi sao em lại về trễ? Muộn như thế nào? Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ trả lại một câu”Được”.
Cất điện thoại, Giang Sơ Tinh đặt sách bài tập lên bàn Kỳ Tư Vũ, không nói gì liền xách ba lô đi thẳng.
Anh cảm thấy rằng không nói gì có vẻ không tốt lắm, nhưng nói gì đó nữa lại cũng có vẻ không đúng, trong trường hợp này có lẽ không nói gì là tốt nhất cho cả hai bên.
Về đến nhà, bên trong trống rỗng và vắng lặng. Đây là lần đầu tiên anh ở nhà một mình kể từ khi anh và Hạ Hoài ở bên nhau đến nay.
Đột nhiên có chút không quen.
Hạ Hoài không có gì khác ngoài tài khoản WeChat đó, có vẻ như em ấy thực sự rất bận, đến nỗi không có thời gian để nhắn quá nhiều.
Nhưng Giang Sơ Tinh lại cứ suy nghĩ về điều đó. Phải chăng Hạ Hoài đang tức giận, nếu là vì lí do đó thì có thể hiểu được.
Cũng trách anh phát hiện ra quá muộn. Tâm trạng Giang Sơ Tinh hỗn loạn đến không có cảm giác ngon miệng, vì vậy anh liền lên lầu đi tắm trước.
Sau khi tắm xong, anh ngồi xếp bằng trên sô pha rút điện thoại nhìn vào khung trò chuyện với Hạ Hoài.
Anh đã gửi một vài sticker nhưng em ấy vẫn không trả lời, điều này làm anh nghẹn muốn chết.
Anh cảm thấy khi Hạ Hoài quay lại nhất định phải cùng em ấy nói chuyện thật tốt.
Sau khoảng thời gian dài chờ đợi, trong vô thức anh dần nằm xuống ghế sô pha rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ Giang Sơ Tinh cảm thấy có cái gì đó ẩm ướt xẹt qua cổ mình, lớp lông mao mượt mà xẹt qua cằm anh, cả người giống như bị thứ gì đó áp xuống không thể nhúc nhích.
Giang Sơ Tinh từ từ mở mắt ra, so với tầm nhìn, khứu giác càng thêm nhạy bén, đó là mùi hương thông biển sâu thẳm mà anh thích.
Sau đó, anh nhìn thấy một cái đầu đen của một người con trai đang cọ cọ vào cổ mình.
Anh duỗi tay xoa xoa cái đầu kia, thanh âm khàn khàn: “Em về rồi à?”
“Ừ.” Hạ Hoài không dừng động tác nói.
Giang Sơ Tinh mơ hồ cảm thấy tin tức tố trong không khí có gì đó không ổn, anh đẩy cậu ra một chút rồi ngồi dậy, gần hết cúc trên bộ đồ ngủ của anh đều đã bị mở ra.
“Em đang làm gì vậy?”
Hạ Hoài bình tĩnh lại, hơi nheo mắt siết chặt bàn tay đang ôm eo anh: “Tập đêm.”
Nói xong, Hạ Hoài lại đè anh xuống.
Đối phương tràn ngập cảm giác áp bức còn ám chỉ rõ ràng, hành động mờ ám như vậy tất cả đều khiến tim của Giang Sơ Tinh đập loạn hết cả nhịp.
“Chờ chút …” Giang Sơ Tinh che đôi môi đang sáp tới của cậu: “Em ngồi dậy trước đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
Hạ Hoài ngửi ngửi hơi ấm trên da cổ anh, tựa hồ còn phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm.
Hạ Hoài ôm người ngồi dậy đem đặt ở trên đùi mình. Hai người nhìn nhau mấy giây, Giang Sơ Tinh do dự muốn mở miệng, Hạ Hoài nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ trước tiên nói: “Chờ một chút, để em đưa anh thứ này trước.”
Vừa dứt lời, Hạ Hoài đã đỡ lấy chân anh dễ dàng bế lên. Cảm giác không trọng lượng quá mãnh liệt làm Giang Sơ Tinh vô thức ôm chặt lấy cổ Hạ Hoài, hơi thở Alpha càng lúc càng thêm nồng đậm.
Giang Sơ Tinh có chút khát, từ kỳ giao phối đến nay anh liền đặc biệt khát tin tức tố, lúc nào cũng đặc biệt mong có được tin tức tố của Hạ hoài, chỉ cần Hạ Hoài tới gần anh liền không cách nào cự tuyệt.
“Xem cái gì?” Giang Sơ Tinh hỏi.
Chỉ cần vài bước Hạ Hoài đã ôm Giang Sơ Tinh đi tới trước bàn ăn.
Cậu đặt anh lên bàn ăn rồi với lấy một chiếc hộp từ bên cạnh.
Mí mắt Giang Sơ Tinh giật giật, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Hạ Hoài mở hộp.
Quả không sai, giống như Giang Sơ Tinh dự đoán.
Đó là một chiếc bánh sinh nhật.
Mặt trên ghi “Chúc Giang Sơ Tinh thành niên sinh nhật vui vẻ”.
Giang Sơ Tinh vươn ngón trỏ phết lấy một ít kem bỏ vào miệng.
Hạ Hoài nhìn anh đầy mong đợi: “Ăn ngon không?”
Giang Sơ Tinh gật đầu: “Cũng không tệ.”
“Chính em làm sao?” Giang Sơ Tinh không có ăn cơm tối, lúc này anh mới nhận ra mình có chút đói bụng.
Hạ Hoài ừ một tiếng: “Em mượn phòng làm bánh của dì Giang.”
Nghe vậy Giang Sơ Tinh dừng lại nhìn Hạ Hoài, “Em nói chiều nay có việc chính là đi làm bánh sao?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trên môi Giang Sơ Tinh có dính kem bơ, anh dùng lưỡi liếm liếm một chút.
Hạ Hoài nhìn anh chằm chằm hai giây, rồi đứng giữa hai chân của Giang sơ Tinh. Những ngón tay của người con trai hơi mát lạnh luồn vào giữa những ngón tay của anh. Kèm theo đó là đôi môi của Hạ Hoài áp vào bên tai anh vừa chạm vào liền ấm áp tê dại.
Cậu cắn hắn vành tai anh, tin tức tố chậm rãi từ từ mà vờn quanh Giang Sơ Tinh, mùi hương thật khó tả.
Giang Sơ Tinh bị ép ngả người về phía sau, nhưng ngay tức khắc Hạ hoài đã ôm lấy eo anh rồi cố định trong vòng tay của mình.
Lòng bàn tay Hạ Hoài áp vào thắt lưng anh, từ đốt sống lưng trượt lên mang theo một luồng điện vô hình cùng lượng tin tức tố dày đặc quấn lấy anh.
Hơi nóng thở ra cũng phun vào tai Giang Sơ Tinh: “Sinh nhật vui vẻ, ca ca.”
Lời này vừa dứt nửa giây, Giang Sơ Tinh đã giơ tay móc lấy cổ Hạ Hoài.
Cả hai cùng nhìn nhau.
Giang Sơ Tinh ngồi trên người cậu, đôi mắt rũ xuống, hàng mi dày khẽ run lên, điều này khiến đôi mắt màu hổ phách của anh càng trở nên xinh đẹp.
Hạ Hoài nâng tay, chậm rãi dùng ngón cái xoa xoa khóe mắt anh hết lần này tới lần khác.
Giang Sơ Tinh mím môi, chủ động thẳng thắn giải thích: “Hôm qua anh không biết cô ấy có để lá thư trong cặp sách của anh, anh cũng không biết cô ấy đối với anh lại…”
Giang Sơ Tinh không muốn nói điều dư thừa, tóm lại trong một câu: “Dù sao, hôm nay anh đã cự tuyệt cô ấy rồi.”
“Sau đó thì sao?” Môi Hạ Hoài hơi cong lên.
Giang Sơ Tinh thấy biểu hiện của cậu không đúng với những gì anh mong đợi lắm nhưng anh vẫn tiếp tục truyền đạt những suy nghĩ của mình một cách rõ ràng cho cậu nghe.
Tin tức tố Alpha trong không khí càng ngày càng trắng trợn, gần như đến mức dụ dỗ, tựa mèo nhỏ cào ngứa cả lòng anh, ở trên người anh cứ lượn qua vờn lại.
Giang Sơ Tinh bị tin tức tố của Hạ hoài cố ý dụ dỗ kích động đến có chút tâm thần không yên, không ngừng hành hạ anh đến căng cứng sợi dây cuối cùng trong đầu.
Thanh âm Giang Sơ Tinh vang lên mang theo vài phần lưu luyến ý vị, uy nghiêm mà nghiêm túc: “Trừ em ra, anh sẽ không thích ai nữa.”
Vẻ mặt Hạ Hoài hơi cứng đờ, cong môi vươn tới hôn lên cằm anh.
“Ca ca, anh đang tỏ tình với em sao?”
Giang Sơ Tinh sau khi nói xong mới mắc cỡ, thành thật thừa nhận: “Cứ coi như vậy đi.”
Hạ Hoài vùi đầu vào hốc cổ anh, trong giọng nói hiện lên một tiếng cười: “Anh ơi, em cũng vậy.”
Cậu nói thêm: “Em sẽ không yêu ai ngoại trừ anh.”
Anh là duy nhất và vĩnh cửu trong em.
Là người em muốn chăm sóc và yêu thương suốt đời.
Nhẹ nhàng ấm áp tỏ tình với nhau xong. Giang Sơ Tinh nghiêng người về phía trước chủ động chạm vào môi của Hạ Hoài.
Lòng bàn tay khớp xương rõ ràng của Hạ Hoài đặt ở sau đầu anh, ôm anh ngồi xuống ghế ăn.
Đây là một nụ hôn sâu, có độc đoán nhưng lại rất dịu dàng.
Hương thông biển sâu nhàn nhạt mát lạnh lan tràn vào tâm trí Giang Sơ Tinh giống như một liều thuốc độc gây nghiện.
Não anh nóng lên, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao.
Bất tri bất giác Giang Sơ Tinh càng muốn có thêm càng nhiều hương vị thuộc về cậu.
–
Hệ thống sưởi trong phòng khách đã được bật nhưng trên người Hạ Hoài trước sau vẫn không hề ấm lên, còn Giang Sơ Tinh thì lại mồ hôi nhễ nhại.
Môi răng giao triền, còn có chút ngọt ngào vẫn chưa biến mất, Hạ Hoài sờ sờ lưng anh, cong mắt dò hỏi: “Cùng nhau tắm rửa không?”
Giang Sơ Tinh hơi thở hổn hển nhìn thấy ánh mắt cậu thì thẳng tắp từ chối: “Không được, miệng vết thương mới kết vảy.”
Hạ Hoài phát hiện anh hiểu sai ý mình liền duỗi tay sờ nắn gương mặt anh, lời nói ái muội, ngôn ngữ mơ hồ: “Em cũng đâu làm cái gì nữa đâu.”
“Vậy ý anh là,” Hạ Hoài ghé vào lỗ tai anh, lời nói mang theo ý cười: “Anh đang mong đợi em làm gì nữa sao?”
Giang Sơ Tinh nghe hơi thở của cậu bên tai mình thì khóe miệng giật giật: “Ai chờ mong chứ.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng trong một khắc kia anh quả thực nghĩ muốn làm, dù vậy cũng sẽ nhất định không thừa nhận chính mình khẩu thị tâm phi đâu. Quan sát biểu hiện của Giang Sơ Tinh, Hạ Hoài cười khẽ rồi ôm người đứng dậy bước lên lầu.
Giang Sơ Tinh ngửi được mùi hương trên người cậu, ý thức có chút bay bổng, tuyến thể hơi giật giật.
Đột nhiên, Giang Sơ Tinh muốn hỏi một vấn đề tương đối ngu ngốc, vấn đề này anh đã nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần nhưng vẫn không thể nghĩ ra tại sao.
Vì vậy anh ôm người Hạ Hoài rướn lên, trực tiếp hỏi: “A Hoài, vì sao em lại thích anh?”
Giang Sơ Tinh không nhận được câu trả lời trực tiếp thì nhăn mày, nhưng anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục hỏi sẽ có chút gây rối vô cớ.
Vẻ mặt lo lắng của anh khiến Hạ Hoài bật cười. Thấy anh nghiêm túc như vậy, Hạ Hoài đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc anh một chút.
Cậu liền mở miệng nói: “Vì anh đẹp trai, chân dài, khí chất cũng tốt.”
Hạ Hoài thấy vẻ mặt của Giang Sơ Tinh có chút thay đổi nhỏ liền cười nói tiếp: “Thành tích giỏi, cũng rất tốt với em, còn ở trên giường – bắt nạt cũng rất dễ.”
“…”
Giang Sơ Tinh cảm thấy chính mình không nên hỏi điều thừa thãi gì nữa nhưng anh không hài lòng với câu trả lời này, giống như tựa hồ ai cũng có thể nói được thế.
Hạ Hoài nhìn anh một bộ đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Cậu vùi đầu vào cổ Giang Sơ Tinh nhẹ nhàng ngửi ngửi, lồng ngực rung động thấp thấp cười: “Còn có, mùi hương của anh, em rất thích.”
Giang Sơ Tinh bị cậu cọ đến phát ngứa, đột nhiên ý thức được cái gì: “Sẽ không phải em bởi vì anh trở thành Omega nên mới…”
Hạ Hoài cúi người cắn lấy môi anh như trừng phạt, chặn hết lời nói còn lại của anh.
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa,” Hạ Hoài ánh mắt tối sầm, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, nghiêm nghị nói: “Cho dù anh là Omega hay là Beta hoặc Alpha thì em cũng sẽ chỉ thích anh.”
Cậu lặp lại: “Em chỉ thích Giang Sơ Tinh thôi.”
“Giang Sơ Tinh.” Đôi mắt Hạ Hoài u ám trào dâng kích động, ngẩn người hỏi: “Thích một người cũng cần phải có lí do sao?”
Giang Sơ Tinh chậm rãi chớp mắt, nghe được câu nói sau cùng của cậu thì cả người lặng thinh.
“Nếu muốn hỏi lí do thì em thích tất cả mọi thứ thuộc về anh, vậy đủ chưa?”
Giang Sơ Tinh nhìn vào đôi mắt đen trong veo của cậu.
Đột nhiên trái tim liền hóa thành một vũng nước.
“A Hoài.” Giang Sơ Tinh trầm giọng gọi cậu, trong lòng từng chút từng chút càng hãm sâu: “Anh cũng vậy.”
Một nụ hôn nóng rực thoải mái in lên môi anh.
Giang sơ Tinh vô thức ngẩng cổ lên đón nhận nụ hôn của cậu.
Hạ Hoài hạ giọng, bá đạo lại cường thế nói một câu: “Anh là của em.”
Cậu đá nhẹ cửa phòng tắm, trực tiếp ôm lấy người đi vào trong.