Mèo Zilla

Chương 19: Cái khe



Tâm Cát Lâm nặng nề trầm xuống.

Đại lục Seeley không có thần, Eloca nói ra sự thật đó hẳn không phải là chỉ vì dọa bọn họ nhảy dựng, vị Chiến Thần sống ở trong truyền thuyết này trông không giống người nhàm chán như thế.

Nếu mỗi câu đều là quay chung quanh đề tài triển khai lúc ban đầu, ám chỉ của Eloca đã rất rõ ràng.

"Ngài muốn nói cho chúng tôi biết, ngài không phải là một vị thần không gì không làm được, không có biện pháp trực tiếp đem chúng tôi trả về địa cầu? Bởi vì chuyện đó nằm ngoài năng lực của ngài?"

Eloca gật đầu.

Cát Lâm thấy vậy, vươn tay bắt lấy con mèo đen ngồi xổm dưới đất, tức giận nói: "Con mèo này rảnh rỗi chạy tới Bạch Sa Loan bắt chúng tôi tới đây, hiện tại trở về không được? Làm sao có thể! Bảo nó mang chúng tôi trở về!"

"Meo!"


Mèo đen tức giận nhe răng với Cát Lâm, nhưng phát hiện chủ nhân đứng ở bên cạnh không có một chút phản ứng, nó lập tức chạy đến bên chân Eloca, một bên kêu meo meo, một bên trừng Cát Lâm.

Cái bộ dạng đó, dù cho Cát Lâm không hiểu tiếng mèo cũng biết là nó đang cáo trạng.

Eloca vươn tay nắm lấy nhúm lông sau cổ mèo đen, xách nó tới trước mặt mình, cứ như vậy cùng thú cưng tiến hành đấu mắt.

Vài giây đồng hồ sau, mèo đen vặn vẹo tứ chi, không ngừng phát ra tiếng rầm rì nho nhỏ yếu ớt.

"Nói thật, Gafia!" Eloca tiếp tục nhìn chằm chằm mèo đen.

Mèo đen chán nản từ bỏ giãy dụa.

Eloca đặt nó xuống đất, mèo đen lập tức hoá thân thành chú mèo bận rộn, nó kéo đôi giày để dưới gầm giường ra một bên rồi để đấy, sau đó lại móc ra món đồ chơi hình đầu cá dùng để mài răng, đặt ở giữa hai chiếc giày.


Mèo đen ghé vào chiếc giày bên trái, bày ra dáng vẻ tò mò, thường thường nhìn xung quanh hai cái, lại cúi đầu ngửi ngửi, cứ do dự như vậy một lúc, cuối cùng nó không nhịn được, nhảy về chiếc giày bên phải.

Trông nó ở bên phải chơi rất vui vẻ, chỉ là cứ mãi quay đầu nhìn bên trái, giống như thực bất an, nhưng lại luyến tiếc chiếc giày bên phải, cuối cùng nó cắn đứt một nút cài trang trí hình lá bằng bạc trên giày, mang theo chiến lợi phẩm lần nữa nhảy về bên trái.

Làm xong hết thảy, mèo đen dùng móng chụp chiếc giày bên phải bay dính vách tường, sau đó ngồi xổm ở đó, vẻ mặt vô tội nhìn vị trí để giày ban đầu, lắc lắc đầu.

Nó lần nữa đi đến trước mặt Eloca, co người lại, trong ánh mắt màu vàng kia toát ra ánh nước, đầu tiên là toàn thân cứng ngắc, sau đó bước từng bước nhỏ lùi về sau, quay đầu, giống như đang bị chủ nhân nhấn chìm trong cơn tức giận có thể so với mưa rền gió dữ, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đáng thương.


Cuối cùng mèo đen ngậm lấy nút cài chiến lợi phẩm kia, ủ rũ trở về cạnh chiếc giày bên trái, nó cố gắng đi về phía trước, nhìn xung quanh, không biết làm sao. Bởi vì vị trí nguyên bản đã không có giày, đương nhiên không có cách nào đem nút cài trả trở về.

Cát Lâm: ...

Eade: ...

Hình tượng khủng bố của Ma Ảnh Gafia triệt để bị đảo điên! Nhớ lại ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy con mèo bự khủng bố này, trăm triệu lần không thể tưởng tượng được nó là một con mèo có diễn xuất ưu tú tới nỗi có thể tham gia tranh giải Oscar luôn đó!!!

Tuy rằng Eloca biết mèo nhà mình rất "Tài hoa", nhưng y chưa từng có kinh nghiệm giải thích với người khác, bảo họ xin đừng vây xem Gafia biểu diễn.

Hết thảy đều là Gafia sai.

Eloca duy trì thần thái lãnh tĩnh thong dong, giống như người vừa xấu hổ kia không phải y.
"Gafia nói, hiện tại nó tìm không thấy thế giới các ngươi, không có biện pháp đưa các ngươi trở về."

Cát Lâm và Eade không hẹn mà cùng về phía cái nút trang trí hình lá kia, biểu tình đều có chút vặn vẹo.

Giày bên trái là Hegel, giày bên phải là Bạch Sa Loan, đầu xương cá ở giữa là biển lớn. Một hôm tối trời nào đó mèo ta tản bộ ở bờ biển kiếm ăn, chợt phát hiện một cái khe đi thông tới thế giới khác? Rất cmn vớ vẩn!

"Nếu cái khe này lần thứ hai xuất hiện thì sao?" Cát Lâm nhìn thẳng vào mắt Eloca, hỏi.

Eloca không chút do dự, trực tiếp trả lời: "Ta sẽ bảo Gafia đưa các ngươi trở về."

Trong mắt Eade tràn đầy kinh hỉ, giống như cả người đều trở nên thoải mái.

Nhưng Cát Lâm lại không có lạc quan như vậy.

"Giữa hai thế giới này có một cái thông đạo, thông đạo đó ít nhất xuất hiện hai lần... Cái khe thời không kia hẳn không phải xuất hiện một cách ngẫu nhiên, nó có quy luật."
Câu nói này danh từ quá nhiều, Cát Lâm chỉ có thể bảo Eade phiên dịch lại cho Chiến Thần.

Sau khi Eade nói xong, thêm một câu: "Quy luật nhất định là bốn năm một lần, tui đến sớm hơn cậu đến bốn năm."

Cát Lâm lại không đồng ý, trừ phi bốn năm sau xuất hiện người thứ ba, nếu không không thể chứng minh điểm ấy, hơn nữa ——

"Có chuyện anh cũng không biết."

"A?" Eade mờ mịt nhìn Cát Lâm.

"Năm anh gặp phải Gafia, với năm tôi xảy ra chuyện, là cùng năm."

Ngay từ đầu Cát Lâm cũng cho rằng ông chủ quán rượu Eade là mùa hè bốn năm trước xảy ra chuyện ở Bạch Sa Loan, bởi vì khi anh đến đó chơi, chưa từng nghe qua chuyện nhân viên công tác của công viên trò chơi mất tích, cũng không có xem qua mấy tin tức liên quan, cộng thêm việc Eade nói mình đến Hegel hơn bốn năm, hai người bọn họ liền theo quán tính tư duy mà đi vào chỗ sai lầm.
Cho rằng đã làm rõ thời gian, ngay cả năm đối phương gặp chuyện cũng không hỏi.

Eade trước kia chỉ là một nhân vật nhỏ vùi đầu kiếm tiền, y không quan tâm thời sự, không đọc báo chí, là một người đàn ông độc thân không dựa vào mạng internet giải trí. Điều này làm cho lúc bình thường y nói chuyện phiếm với Cát Lâm, đề tài cũng sẽ không liên quan đến chuyện này, nhầm lẫn đến hiện tại.

"Tôi đã xem cuốn lịch anh làm, chính là quyển sách nhỏ tính xem anh đã tới đây bao lâu. Bên trên chỉ có ngày nào trong tuần và số ngày, không có âm lịch cũng không có mấy ngày lễ... Tôi phát hiện quá trễ, tôi nghĩ cái tờ anh cho tôi xem là năm nay, bởi vì ngày chủ nhật trùng với ngày trong trí nhớ tôi, kết quả lật tiếp mới biết đó là năm đầu tiên anh ghi chép."

Eade cứng họng, y đã hoàn toàn đần thối ra.
"Nếu thời gian là một dòng sông, chúng ta rời khỏi dòng sông thuộc về Trái Đất, đi vào dòng sông tên đại lục Seeley, vị trí và khoảng cách lúc ở con sông trước kia căn bản không thể làm vật tham chiếu! Nó có khả năng trở nên xa hơn, cũng khả năng gần hơn! Đơn giản mà nói, anh sống ở Hegel bốn năm, trên địa cầu chỉ qua một tháng, đây là chứng cớ!" Cát Lâm đau đầu mà khoa tay múa chân, anh cũng rất khó giải thích rõ ràng bây giờ là tình huống nào, chỉ có thể đoán.

"Nhưng mà... Nếu chúng ta chờ thông đạo xuất hiện trở về địa cầu thì cứ dựa theo thời gian bên này tính là được! Vì sao lại thêm thời gian của Trái Đất?" Eade cũng quên luôn phiên dịch cho Eloca, toàn tâm toàn ý cùng Cát Lâm tranh luận.

Anh vô lực đỡ trán.

Eade nhếch môi cười : "Nói thực ra, phát hiện bản thân chỉ mất tích một tháng tui rất vui, tía má tui chắc chưa biết tui mất tích đâu, cũng sẽ không thương tâm!"
Cát Lâm không muốn đánh vỡ kỳ vọng tốt đẹp đó của Eade, nhưng anh không thể không làm như vậy.

"Ma Ảnh Gafia vào bốn năm trước và mấy tháng trước đi dạo hai lần, khoảng cách ở địa cầu chính là một tháng, nếu bốn năm sau nó lần thứ hai đi vào địa cầu, lại nhảy tới thời kì khủng long tiền sử thì sao? Chúng ta không thể cam đoan thời gian sẽ rơi vào thời kì nào, đây mới là mấu chốt!"

Eade sắc mặt đỏ lên, liên tục lắc đầu: "Không có khả năng!"

"Không có gì không có khả năng, có lẽ không phải thời kì tiền sử, mà là ngàn vạn năm sau nhân loại trên địa cầu đã diệt tuyệt. Đến lúc đó chúng ta làm như thế nào? Xin Gafia đem chúng ta mang trở về? Sau đó mỗi cách bốn năm thí nghiệm một lần, thử coi mình có trúng thưởng hay không? Hết thảy tiền đề vẫn là cái thông đạo chết tiệt kia khẳng định sẽ xuất hiện vào bốn năm sau, mà không phải từ nay về sau biến mất không thấy!"
Câu nói này làm Eade sợ tới mức ngoại trừ lắc đầu, đã không thể phát ra âm thanh nào.

Cát Lâm thở ra một hơi trọc khí, xoa huyệt Thái Dương, cũng rơi vào trầm mặc.

Những lời này vẫn luôn giấu ở trong lòng anh, bởi vì trước kia không có hy vọng trở về, có nói cũng vô dụng, sau đó lại nhìn thấy Chiến Thần trên vách núi nơi bờ biển một chiêu đánh tan quân đoàn Hải Tích, khi biết đại lục Seeley thật sự có thần, trong lòng Cát Lâm lại dấy lên hy vọng.

Nhưng mà vị thần này, chỉ là tồn tại giống như anh hùng cấp sử thi mà thôi.

Anh ta sẽ không nghịch chuyển thời gian, sẽ không sáng tạo thế giới, càng không thể nâng tay cái liền trả bọn họ về thời gian và địa điểm chính xác được.

"Các ngươi đang nói cái gì?" Eloca kiên nhẫn mà chờ bọn họ nói xong mới mở miệng hỏi.

Eade mất hồn mất vía, lắp bắp phiên dịch lại một lần.
Chiến Thần nghe xong, lâm vào trầm tư.

Mèo đen bám vào vạt áo choàng của Eloca như đang chơi du dây, Eloca trực tiếp xách nó lên bỏ vào trong lòng ngực của mình, đồng thời kìm bốn chân nó lại, ngăn cản nó lộn xộn.

"Có lẽ không có không xong tới vậy, ta vốn là muốn nói cho các ngươi biết một sự kiện khác."

Ánh mắt mang sắc xanh lam ấy nhìn thẳng vào Cát Lâm, người sau lại một lần nữa tránh đi.

Eloca ở Cát Lâm trong mắt là một vật phát sáng, có lẽ gọi là nam châm thì càng hình tượng hơn, đối mặt với người như vậy, thực khó bảo trì thanh tỉnh và năng lực tự hỏi độc lập.

"Cái gì?" Cát Lâm cưỡng ép ý thức của mình trở lại trên đề tài nghiêm túc.

"Vì để rơi chậm lại tử vong, ta lựa chọn ngủ say. Một ngàn năm trước, trên đại lục Seeley chưa bao giờ xuất hiện sinh vật nào như Hải Tích ... Chúng nó cũng không rõ lai lịch như các ngươi."
Cát Lâm chấn kinh rồi, chẳng lẽ ý của Chiến Thần Eloca là, sâu trong đáy biển còn một cái khe khác?!

Eloca nhìn thấu nghi ngờ của anh, chậm rãi lắc đầu nói: "Không, trên người chúng nó có ma lực."

Kế tiếp chính là thời gian hai người địa cầu bị bắt tiếp thu thường thức của đại lục Seeley.

Mỗi một cọng cỏ, thậm chí một trận gió của thế giới này đều có mang ma lực mỏng manh, dã thú chạy nhảy trong núi rừng thì càng không cần phải nói. Nhưng mà Hegel là một nơi kỳ diệu, nơi này không chỉ phong bế về vị trí địa lý, con là một lãnh địa cự tuyệt ma pháp.

Người nơi đây, cây cối nơi đây, sinh linh nơi đây đều có ma lực, nhưng Hegel lại chưa từng sinh ra ma thú chân chính trên ý nghĩa.

Cho dù có đem một cặp ma thú vào Hegel, chúng nó cũng không sinh thú con được.

Mà cả đời người Hegel người cũng sẽ không học ma pháp.
"Ma lực của Hegel là tinh thuần, cũng là cân bằng. Chúng nó thuộc về mảnh không trung này, thuộc về khối thổ địa này, là quy tắc, cũng là trật tự. Nhưng Hải Tích không phải, ma lực mà chúng mang có ác niệm mãnh liệt, cường đại, hỗn loạn, sinh ra chính là vì phá hư hết thảy của nơi đây..." Eloca vuốt ve mèo đen trong ngực, thấp giọng nói:"Ta từ trong cỗ lực lượng ấy, cảm giác đến khí tức như ta."

"Cái gì?!"

"... Dựa theo thói quen của đại lục Seeley, có thể xưng là thần, sẽ không chỉ có một."

Eloca ngưng mắt nhìn Cát Lâm, ánh mắt lợi hại:"Hải Tích từ trên biển đến, cái khe để các ngươi đi vào đại lục Seeley cũng xuất hiện tại bờ biển. Ta không cho là giữa chúng không có liên quan, tìm được ngọn nguồn hỗn loạn đó... Các ngươi có thể về nhà, ta có thể an tâm mà nghênh đón tử vong. Hegel là cố hương của ta, ta không cho phép loại tai hoạ ngầm này tiếp tục tồn tại."
------------------------

"Quan trọng là thần thái~~~"