Mèo Zilla

Chương 51: Tìm "người mẫu"



Sáng sớm, sương mù lượn lờ trong rừng rậm, báo núi biếng nhác mà ghé vào trên chạc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, cái đuôi phía sau nhẹ nhàng lay động. Đột nhiên lỗ tai lông xù của báo ta dựng đứng lên, nó cảnh giác mà quay đầu nhìn chăm chú vào khu rừng bị sương mù bao phủ kia.

Con báo này là ma thú thuộc tính lôi cấp bảy, là thợ săn cừ nhất ở khu vực bên ngoài rừng rậm Mê Huyễn.

Địa bàn của nó cực kì rộng lớn, cũng không có bất cứ thiên địch nào.

Bởi vì ma pháp sư chủ tu ma pháp hệ lôi của đại lục Seeley rất ít, so với Tật Phong báo cũng sinh sống trong rừng rậm Mê Huyễn mà nói, Lôi báo lại thích ý hơn rất nhiều. Nó là sinh vật săn đêm, một thân da lông tối đen sáng bóng không chút lốm đốm, đôi mắt màu da cam vừa to vừa sáng, Lôi báo lặng yên không một tiếng động mà dạo bước đến một nhánh cây khác, giấu người trong mớ lá cây rậm rạp.


Con ma thú này có chút phiền táo, dạo gần đây luôn có nhân loại đến quấy nhiễu nó.

Không phải là cái đám người mạo hiểm mùa thu vừa tới liền thích chui vào trong rừng, mà là chủ nhân của một lãnh địa ở bên ngoài rừng rậm Mê Huyễn.

Có một số nhân loại rất đặc biệt, bọn họ chưa bao giờ bắt giữ ma thú cấp cao, cũng không ở trong rừng rậm đào loạn hái loạn, đâm trái đâm phải. Điều này dẫn đến rất nhiều ma thú cảm thấy bọn họ không phải nhân loại, mà là một loại khỉ quần cư.

Lôi báo là một loài ma thú rất thông minh, nó cười nhạo cái nhìn của mấy loại ma thú khác.

Nhân loại! Mấy cái thằng ở trên cây đó là nhân loại! Nhân loại với khỉ khác nhau rất lớn, là "Da lông" bất đồng. Chẳng lẽ tụi khỉ lúc tắm có thể cởi da mình ra hả?

Đặc điểm rõ ràng như thế mà còn nhìn đoán không ra?


Con Lôi báo đang tuổi sung sức, khi nó còn trẻ, đúng vậy, chính là thời điểm vừa mới rời ổ độc lập ấy, mẹ nó đã nói cho nó sự phân bố của các thế lực trong rừng rậm Mê Huyễn.

Tuy rằng đa phần ma thú cấp cao cũng sẽ không xuất hiện ở khu vực phía ngoài, nhưng rừng rậm Mê Huyễn luôn tràn ngập nguy hiểm, có một số thực vật không hề dễ trêu chọc, khu vực khói độc thì càng không cần phải nói. Còn có một gốc cây khổng lồ bên cạnh rừng rậm, núi rừng phụ cận đều thuộc về cái đám người trên cây kia, một số nhỏ có thể thoải mái đánh bại, một phần khác thì phải tốn chút sức, cái tên lợi hại nhất có thể xách đuôi Lôi báo lên tùy tiện đánh.

Cậu báo trẻ tuổi trong lòng không phục, vừa lúc nó cần thành lập lãnh địa, vì thế một đường tìm tới cái cây kia.


Về phần chuyện phát sinh sau này, Lôi báo không muốn nhớ lại, cái mông có hơi đau đau.

Một đoạn thời gian thật dài sau đó, trong giấc mộng của Lôi báo đều có cái bóng dáng của gã nhân loại đáng giận kia: đầu hói xấu xí, nửa người trên không có da lông cũng xấu y chang, cổ treo đầy mấy cục đá đủ mọi màu sắc, cùng với răng nanh ma thú.

Một cái răng trong đó còn là của nó nữa chứ!!!

Nhân loại này nghe nói chính là lãnh chúa của cái cây kia, thống trị một đám đồng tộc thực lực cao có thấp có, còn có một bầy sói ngốc cả ngày mò mẫm gào rú.

Lôi báo ăn một bài học, quyết định thấy đại thụ là đi vòng.

Rừng rậm Mê Huyễn rất lớn, đối với ma thú cấp bảy mà nói, muốn chiếm cứ một khối lãnh địa cũng không khó. Lôi báo trẻ tuổi cứ thể trải qua nhiều năm sinh hoạt tiêu diêu tự tại, thức ăn sung túc, thể trạng cường kiện, chỉ cần dám đến đoạt lãnh địa với nó đều bị nó biến thành đồ ăn.
Nhưng mà gần đây tên nhân loại đáng giận kia bỗng nhiên xuất hiện ở trong lãnh địa của Lôi báo, giống như đang tìm kiếm gì đó, Lôi báo vốn còn muốn nhẫn nại một đoạn thời gian, chờ đợi nhân loại này tìm được đồ rồi rời đi.

Kết quả nhân loại kia chậm chạp không đi, Lôi báo rốt cục mất hết kiên nhẫn, nó nổi giận đứng ở xa xa nhe răng, thấp giọng gào thét cảnh cáo kẻ xâm phạm lãnh địa. Đôi mắt đối phương vậy mà sáng lên, phát ra âm thanh lừa gạt nó đi qua, lại bày ra cái vẻ càng thêm chọc giận Lôi báo, đáng tiếc Lôi báo từng ăn đau, trong lòng vẫn luôn rất cảnh giác, nó kiên quyết không mắc mưu, quay đầu, chạy!

Lôi báo không muốn từ bỏ khối lãnh địa này, nó thích tảng đá ở đây, cây cối ở đây, thực vật ở đây...

Lôi báo tâm tình bực bội quyết định đi ăn hai con thỏ mập mạp, nhưng mà ngay lúc nó đang ngon lành gặm thịt, Lôi báo chợt phát hiện nhân loại kia ngồi trên một thân cây xa xa, rất có hứng thú mà quan sát bản thân.
Lôi báo căn bản không biết thằng này ở đâu khi nào, đến đã bao lâu!

Ma thú phẫn nộ ngậm con thỏ chạy, nhưng mà chuyện này không có chấm dứt, kẻ xâm lược mỗi cách hai ba ngày sẽ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, đến cũng không đánh nhau, chỉ dùng cặp mắt kia nhìn chằm chằm Lôi báo.

Lôi báo bị gã nhìn đến lông đều dựng đứng lên, chân căng cứng, răng nanh móng vuốt ngứa.

Nghe nói sâu trong rừng rậm Mê Huyễn có một loại ma thú cấp Thánh, khi nó dùng ánh mắt nhìn chằm chằm con mồi, con mồi sẽ hoàn toàn đánh mất thần trí, tùy ý ma thú xâm lược. Nhân loại này tuy rằng không có loại năng lực đó, chỉ là ánh mắt của hắn khiến Lôi báo cảm thấy mỗi một chỗ trên thân thể mình đều bị sờ soạng một lần, cộng thêm nhéo một lần.

Như thế qua hơn một tháng, Lôi báo tinh thần căng thẳng, thế mà trong cái mùa thu dễ mập nhất lại gầy một vòng.
Một khi nghe thấy âm thanh không bình thường, Lôi báo lại bắt đầu cảnh giác, hiện tại cũng không ngoại lệ, nó cẩn thận ngửi ngửi mùi vị ẩn trong làn gió lạnh, chuẩn xác mà bắt giữ đến tình huống dị thường.

Lôi báo giấu vào trong lá cây, khẽ nghiến răng.

Cũng không lâu lắm, sâu trong rừng rậm xuất hiện ba bóng người, tên đầu lĩnh chính là đầu sỏ gây tội khiến nó phẫn hận.

"Crốp."

Cát Lâm cúi đầu, phát hiện đám lá rụng dưới chân che dấu mấy khúc xương dã thú, anh vừa đạp chân lên đó thì chúng liền rạn nứt. Rừng rậm Mê Huyễn tràn ngập nguy hiểm, thường xuyên có thể nhìn thấy xương cốt, chủ nhân chúng nó sớm đã vào trong bụng ma thú.

Học võ thuật cả đêm, lúc này vốn phải là thời gian ngủ của Cát Lâm, giờ anh đang cùng cơn buồn ngủ đối chọi nhau, hơi chút mở mắt ra nhìn xuống lòng bàn chân, lại bắt đầu phát huy kỹ thuật vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật.
"Hửm?"

Ánh mắt Cát Lâm đột nhiên trở nên tỉnh táo, anh nói với Eloca đi đằng sau mình: "Giống như có cái gì đó đang nhìn chúng ta."

Đại tế ti Firnando đi ở đằng trước thoáng khựng lại, nhưng không có dừng bước, chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Cát Lâm một cái.

—— Ma thú cấp bảy Lôi báo còn có một cái tên khác là Ám ảnh ma báo, am hiểu ẩn trốn. Đừng nói người thường, ngay cả võ giả chức nghiệp cấp tám cũng sẽ bởi vì sơ suất mà chết dưới sự đánh lén của chúng nó. Cảm giác của Cát Lâm thế mà lại sắc bén tới vậy?

Firnando cảm thấy có hơi khó tin, bởi vì bọn họ một đường đi từ điện Chiến Thần tới đây, nhìn như không có gặp được bất cứ thứ gì, kỳ thật những con ma thú kia đã trốn tránh trong cây cối và trong hang, con gần nhất chỉ cách Cát Lâm có ba bước.
Tuy rằng phần lớn đám ma thú đó thực lực không ra làm sao, nhưng vẫn có hai con ma thú cấp 7.

Đám ma thú cấp cao xung quanh đây đều từng bị đại tế ti đập rồi, chúng nó không hề nhúc nhích, giống như đối đãi với ma thú cấp cao đi ngang qua lãnh địa của mình. Con nhát gan chỉ nhìn vài lần, ma thú lớn gan sẽ lặng lẽ theo dõi đám Firnando, sau khi phát hiện ba người không có ngắt hái đào thảo dược hoặc là đi săn thì mấy đứa nó cũng vừa lòng nhìn bọn họ rời đi.

Cả một đường Cát Lâm không hề phản ứng, hiện tại bỗng nhiên mở miệng nói phát hiện có ma thú đang nhìn chằm chằm họ? Đây là bởi vì tính đặc biệt của Lôi báo, hay là...

Đáp án của vấn đề này, Eloca cực kì rõ.

Y đã sớm phát hiện, đối với ánh mắt có mang ác ý, cảm giác của Cát Lâm đặc biệt nhạy cảm.

Hơn nữa với thuộc tính ma pháp của Lôi báo, Cát Lâm lại càng không bỏ qua loại tín hiệu nguy hiểm này, anh đem ưu thế người đến từ thế giới khác không có hình xăm của thần linh ảnh hưởng, không có ma lực của bản thân ảnh hưởng do đó phát huy ưu điểm nhạy cảm với nguyên tố ma pháp mang tính công kích một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Eloca lộ ra một nụ cười nhạt: "Quả thật là có một nhóc con ở đằng kia."

Cát Lâm cũng sẽ không bởi vì Eloca trả lời mà thả lỏng cảnh giác, bởi vì khi so với Chiến Thần, mặc kệ là ma thú hay người thì hết thảy đều là thằng nhóc!

"Hơi thở của nó rất mạnh, cũng rất nguy hiểm." Sau lưng Cát Lâm túa mồ hôi lạnh, anh nhìn đại tế ti đầu trọc đi ở phía trước, lại nhìn Chiến Thần biểu tình thoải mái, nhấn mạnh: "Tôi cảm thấy nó giống như muốn xé tôi thành từng mảnh nhỏ."

Firnando dùng ngón cái cùng ngón trỏ vuốt cằm, mỉm cười nói: "Không cần khẩn trương, nhóc con đáng thương kia bị tôi bắt nạt, có lẽ nó giận cá chém thớt, vì thế nên mới theo dõi cậu."

Cát Lâm nghẹn lời, nhỏ yếu cái gì, thật sự là đủ rồi!

"Nơi này là lãnh địa của nó? Ở đây đã quá sâu vào rừng rồi, nếu giấu bẫy rập ngụy trang thành kho báu của thần ở gần đây, lúc Barre đi ngang qua sẽ không bị con ma thú này tập kích chứ?" Cát Lâm rất nghi ngờ, nếu trong bẫy không có Barre mà phải đi kiếm trong bụng ma thú thì phiền toái đây.
"Xin hãy yên tâm, khoảng cách từ nơi này đến cái bẫy còn có một đoạn đường. Bản đồ kho báu mà Barre phát hiện là chúng tôi tỉ mỉ thiết kế, mặc dù có một ít ma thú cấp cao, nhưng những ma thú kia đều không có thói quen ăn thịt người, hơn nữa chỉ đi săn vào ban đêm. Nơi chúng ta đi qua hiện tại là đường tắt, nhân tiện..."

Đại tế ti Firnando cười tủm tỉm nói, bỗng nhiên búng tay một cái.

Đồng thời Cát Lâm nhận thấy nguy hiểm, anh nhanh chóng nhảy khỏi chỗ cũ, bàn tay cầm chặt ám trùy hung hăng chém ra ——

Cái bóng đen nhào tới tập kích Cát Lâm đã bị đại tế ti Firnando chuẩn xác chặn lại, bóng đen đánh lén không thành liền nhanh chân trốn vào sâu trong rừng rậm, cứ việc bốn vuốt cào đất tới bụi bay mù mịt, nhưng cơ thể làm sao cũng không động đậy được.

Quanh thân thân bóng đen lập tức sáng lên ánh sáng màu xanh lam, như một ngọn đèn ngủ xinh đẹp trong rừng rậm tăm tối.
Cát Lâm hoàn toàn không cảm giác được vẻ đẹp của ngọn đèn này, tiềm thức nói cho anh biết phải lập tức rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt! Cát Lâm còn chưa kịp hành động, Eloca vươn tay đè bả vai anh lại.

Sau đó cụm ánh sáng xanh chói mắt kia dần nhạt đi, Firnando kịp thời bắt được bóng đen muốn lẩn trốn, sau một hồi vật lộn, tứ chi của ma thú đều bị dòng khí vô hình trói lại, vô lực ngã quỵ xuống đất.

"Đa tạ thần, nếu không muốn bắt được thằng nhóc thì phải tốn chút sức để tiêu hao ma lực của nó." Đại tế ti Firnando bế ma thú lên, đi đến trước mặt Cát Lâm, dùng bàn tay nâng đầu nó, khiến nó duy trì tư thế nhìn thẳng về phía trước.

"Lôi báo?"

Đồng tử Cát Lâm co lại, giáo viên khóa ngôn ngữ đã cho một bộ hình ảnh ma thú đầy đủ, ma thú hệ lôi cấp 7 - Ám ảnh ma báo là ác mộng của người mạo hiểm, võ giả và ma pháp sư dưới cấp tám gặp được nó hầu như không có khả năng sống sót. Loại ma thú này cực kì coi trọng lãnh địa, khứu giác linh mẫn, sức bật kinh người, chỉ cần xông nhầm vào phạm vi mà nó hoạt động, lập tức sẽ nhận ngay tập kích trí mạng đến từ trong bóng tối.
Cho dù có mang đạo cụ ma pháp phòng ngự cao nhất ngăn cản Lôi báo đánh lén, chính diện đối kháng cũng sẽ gặp phải lễ rửa tội của ma pháp hệ lôi từ Lôi báo. Ma pháp hệ lôi là ma pháp có tính công kích mạnh nhất, một khu vực nhỏ tràn ngập công kích quả thực chính là ác mộng.

Đại tế ti Firnando ôm con ma thú sắp phun lửa kia, nghiêm trang chững chạc hỏi: "Lần trước tôi hỏi cậu Gafia trông như thế nào, cậu nói cho tôi biết ngoại hình có chút tương tự Lôi báo."

Tứ chi hữu lực, thân thể mạnh mẽ, da lông tối đen sáng bóng, cộng thêm một đôi mắt vàng kim...

Cát Lâm rơi vào trầm mặc khả nghi.

Firnando truy hỏi: "Hiện giờ cậu đã tận mắt nhìn thấy, cảm thấy nó có điểm nào khác với Gafia không?"

"Nó không có béo như vậy..."

Cát Lâm vô lực mà khoa tay múa chân, lục tục chỉ ra mấy chỗ bất đồng, tỷ như bả vai mèo bự nhỏ hơn, chi trước cũng không thon dài tới thế, cái đuôi ngắn hơn một ít vân vân.
Fernando dùng tay sờ soạng khắp người Lôi báo.

"Chỗ này... A, cậu nói chỗ này hả? Còn như này nữa à..."

Cơ bắp trên người Lôi báo bị cầm nắm sờ soạng, bao gồm cả mặt cũng bị nắn bóp thành các loại hình dạng, cuối cùng đại tế ti Firnando vừa lòng mà đem "Người mẫu" thả xuống.

Vừa thoát khỏi giam cầm, lôi báo "Grào" dài một tiếng chạy trốn đếch thèm quay đầu.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Đại tế ti lấy ra một tấm giấy da thú, vẽ vẽ viết viết gì đó bên trên.

"..."

Đại tế ti Firnando tiếp tục dẫn đường, gã vừa đi vừa nói chuyện: "Bẫy rập ở ngay trong hang động thiên nhiên ngụy trang rất tốt đằng trước, ngày đó cậu nói Lôi báo rất giống Gafia, tôi nhớ tới trong rừng rậm Mê Huyễn có một thằng nhóc rất quen thuộc với mình. Khi không có chuyện gì tôi thường tới trên lãnh địa của nó dạo mấy vòng, trong lúc vô tình phát hiện cái hang ngầm kia. Tôi vừa thấy đã cảm thấy địa hình rất giống với vị trí cất giấu kho báu trong du ký, chỉ cần hơi chút cải biến..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lôi báo: Ta thật sự đen tới không thể đen hơn! Ma thú tên Gafia kia, ta nhớ kỹ mi!!!