Mèo Zilla

Chương 68: Cách làm kinh sợ



"Đứng lại!"

Cát Lâm nghe được tiếng kêu rõ to phía sau, bĩu môi, dưới chân một chút cũng không ngừng.

Johanne tức điên rồi, gã không nghĩ tới Cát Lâm lại không biết phân biệt như vậy. Đại lục Seeley tình huống phức tạp, trong quá trình làm nhiệm vụ tràn ngập nguy hiểm, nếu số lượng người cạnh tranh đạt tới hai chữ số thậm chí nhiều hơn, tìm một người kết minh là lựa chọn tất nhiên.

"Cát Lâm, cậu không cần ngu xuẩn như vậy! Hôm nay Chiến Thần Eloca xuất hiện tại cảng bắc Đan Đóa, khẳng định đã có người dùng quả cầu ma pháp thủy tinh lưu lại hình ảnh của hắn, chờ đến khi tin tức lan truyền ra, sẽ có càng nhiều người cạnh tranh xuất hiện, một mình cậu chẳng lẽ có thể đối phó được tất cả người cạnh tranh?"

Cát Lâm làm cho thân thể của mình cứng đờ, bước chân chậm lại.


Johanne nhìn thấy, lập tức rèn sắt khi còn nóng mà khuyên bảo: "Anh ở Đan Đóa lâu như vậy, biết hết tất cả thế lực ở nơi này, có lẽ cậu không biết, tòa thành thị này có hệ thống tình báo cực kì phát đạt, chỉ cần chúng ta liên thủ, anh có thể cam đoan chỉ cần những người cạnh tranh kia vừa xuất hiện, chúng ta có thể biết ngay lập tức, còn có thể nghĩ biện pháp đuổi bọn họ đi, không cho bọn họ có cơ hội tới gần Chiến Thần."

Cát Lâm trầm mặc không nói, anh đứng tại chỗ, giống như đang tự hỏi cái gì.

Johanne cười lạnh trong lòng.

—— Cho dù người có thay đổi như thế nào, bản tính cũng sẽ không thay đổi.

Trong mắt Johanne, học sinh bị người khác xa lánh trong trường học hết sức vô dụng, Cát Lâm đối mặt với sự cười nhạo của bạn học, từ đầu tới cuối không nói được một lời, yên lặng chịu đựng. Người như thế không có lá gan, cũng không có bản lĩnh, không đáng để lo.


"Anh chỉ là một người hầu trong gia tộc Kewell, đào đâu ra biện pháp chứ?" Cát Lâm xoay người, vẻ mặt châm chọc.

"Cậu!"

Johanne hít sâu vào một hơi, nhịn xuống phẫn nộ, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Cậu hiểu lầm rồi, anh là người mà ngài Kewell mời, vì hắn ra quyết sách, không khác với cố vấn cao cấp chỗ chúng ta lắm."

"Ra là như vậy, một tháng được bao tiền?"

"..."

Trọng điểm là tiền hả?

Gia tộc Kewell ở Đan Đóa không đơn giản chỉ là quý tộc thôi đâu, bám vào được người thừa kế gia tộc này, lại còn có tiếng nói ở trước mặt Rhyce • Kewell, được tín nhiệm cùng nể trọng, đây là tiền tài có thể sánh được sao?

"Nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ, tiền có là gì?" Johanne ngăn lại lửa giận, gã không muốn cùng người ánh mắt thiển cận phân cao thấp.


Cát Lâm bắt chước giọng điệu của Barre, nói: "Phải không? Tôi cảm thấy tiền rất quan trọng, sinh sống ở đại lục Seeley chẳng lẽ không tốt hơn trên địa cầu à?"

Johanne sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Cát Lâm: "Đúng là như vậy, nhưng tất cả những thứ này không phải do chúng ta lựa chọn, lại nói, nơi này chỉ là một thế giới giả tưởng..."

Nhìn thấy vẻ cười như không cười của Cát Lâm, Johanne hiểu rõ mấy câu có lệ này không lừa được anh, gã im lặng một lúc, sau đó dạo bước dưới vườn nho.

"Cậu không muốn trở về?"

"Anh cứ nói đi?" Cát Lâm đem vấn đề vứt lại cho gã.

Johanne híp mắt, tựa hồ đang tự hỏi lợi và hại giữa việc trở lại địa cầu và ở lại đây.

Phát hiện gã không chịu lộ ra càng nhiều tin tức, Cát Lâm rất chi là tiếc nuối.

"Anh đề xuất ưu thế muốn kết minh với tôi, chính là dùng năng lực của gia tộc Kewell để phòng bị những người cạnh tranh khác, mà tôi lại phải chia sẻ thành tựu mà mình gian nan đạt được với anh... Tôi đã tiếp cận Chiến Thần Eloca, thông qua tôi tiến hành nhiệm vụ là lựa chọn nhanh nhất, đưa ra điều kiện như thế, không quản là ai đều đồng ý kết minh với tôi, vậy thì tại sao tôi lại phải tìm anh chứ?" Cát Lâm đến gần một bước, ánh mắt tập trung vào Johanne.
Đồng tử gã co lại, gã phát hiện Cát Lâm quả thật thay đổi, loại hơi thở làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm này —— Cát Lâm đã từng gϊếŧ người ở đây?

"Cậu nói không sai, chỉ là những người đó đều có uy hiếp với cậu, theo anh được biết, có một người cạnh tranh đến cùng lúc với anh đã là ma pháp sư cấp sáu. Cùng người như vậy hợp tác, có khác gì tự sát đâu?"

Tài ăn nói của Johanne rất tốt, gã tin tưởng mình nhất định có thể thuyết phục được Cát Lâm.

Nhưng mà Cát Lâm lại cố tình không cho gã như nguyện, lạnh lùng đáp lại: "Nhưng anh hợp tác lại không có thành ý."

"Sau khi kết minh, anh giúp cậu che giấu trước mặt Chiến Thần Eloca, còn làm hắn tin tưởng tất cả những người có diện mạo giống chúng ta đều là đồng tộc đến đuổi gϊếŧ ta." Kiều An lập tức thả ra lợi thế mà gã cho rằng là lớn nhất, cũng là vấn đề mà Cát Lâm lo lắng nhất hiện giờ, gã treo lên nụ cười nhiệt tình, nói: "Nói cho anh biết, lí do thoái thác mà cậu nói với Eloca để hắn không cần tiếp cận người cạnh tranh khác, chúng ta đạt thành nhất trí, mới có thể tiến hành nhiệm vụ càng tốt."
"..."

Nhìn thấy ánh mắt địch ý của Cát Lâm, Johanne nhún vai: "Còn đang tức giận vì chuyện anh chào hỏi cậu trên đường lúc nãy sao? Cậu không cần phải để ý đến thế, bởi vì đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, không có anh thì cũng sẽ có người khác. Eloca không phải là nhân vật dễ dàng đánh hạ như vậy, chuyện này không phải cậu không biết, tín nhiệm của hắn rất khó đạt được, cậu cứ coi như bình thường đi!"

Kiều An bày ra cái vẻ khuyên nhủ Cát Lâm nghĩ thoáng lên, còn cười đến đầy mặt khoan dung, tỏ vẻ không so đo đàn em lòng dạ hẹp hòi, Cát Lâm chỉ cảm thấy dạ dày của mình cứ như sông cuộn biển gầm.

Nhịn xuống xúc động buồn nôn, anh xanh mặt nói sang chuyện khác, giọng không tốt lắm: "Hôm nay suýt chút nữa là có thể đi Hegel, đáng tiếc ngài Kewell càng muốn trở thành võ giả cấp chín chứ không phải kết hôn. Tuy rằng mất đi cơ hội, nhưng đàn anh cũng đừng quá để ý, chúng ta cũng biết đi Hegel khó cỡ nào, làm sao có thể giải quyết dễ dàng được chứ?"
Nói xong cũng không thèm nhìn khuôn mặt trong chớp mắt trở nên vặn vẹo của Johanne, trực tiếp đi luôn, lần này Cát Lâm không quản gã ta kêu như thế nào, đều không quay đầu lại.

Lần nói chuyện ở vườn trái cây sau lâu đài này của bọn họ, có lẽ sẽ có người trông thấy từ cửa sổ căn phòng nào đó trong lâu đài.

Cùng đồng tộc gặp mặt nói chuyện phiếm rất bình thường, nếu đánh nhau, vậy sẽ kinh động rất nhiều người trong lâu đài. Johanne mắt mở trừng trừng nhìn Cát Lâm rời đi, lại không thể biểu hiện ra vẻ tức giận, đập đồ lại càng không được.

"Súc sinh, tạp chủng..."

Kiều An rít từ trong kẽ răng ra hai câu mắng chửi kia, gã cảm thấy Cát Lâm quá ngu ngốc.

Lợi và hại của chuyện này đã đặt ở trước mắt, Cát Lâm lại cố tình không nhìn, một mặt ghi hận những việc nhỏ kia, một thằng tầm mắt hạn hẹp như thế, có thể làm nên chuyện gì?
"Không được, nhất định phải nghĩ cách." Johanne không còn tâm trạng nhàn nhã phơi nắng như lúc ban đầu.

Nếu ngay cả cơ hội tiếp cận Chiến Thần Eloca cũng vụt mất như như cơ hội tới Hegel, gã cảm thấy mình sẽ tức điên mất.

"Thằng ngu đó, xem ra phải cho nó một chút giáo huấn, lại cho một ít chỗ tốt mới có thể làm nó hiểu rõ tầm quan trọng của việc kết minh!"

Từ vừa rồi nói chuyện với nhau đến hiện tại lầm bầm lầu bầu, Johanne vẫn luôn dùng tiếng trung. Nơi này là thế giới ma pháp, vì phòng ngừa nghe lén, biện pháp tốt nhất chính là dùng ngôn ngữ mà người đại lục Seeley nghe không hiểu.

Bên kia Cát Lâm đã về tới lâu đài, anh không đến phòng nghỉ ngơi gần đại sảnh luyện võ, mà là mượn lí do dạo chơi vừa rồi, dưới sự chỉ dẫn của người hầu, danh chính ngôn thuận đi dạo hết lâu đài.
Thẳng đến khi mặt trời ngã về tây, khi Cát Lâm đang ngắm những con chim bay trong một lồng chim cỡ lớn bằng vàng ròng trên hành lang, một vị hầu gái trong lâu đài Kewell tìm lại đây, nói cho Cát Lâm rất nhanh sẽ tới thời gian dùng bữa tối, chủ quản trang viên mời các khách nhân tôn quý đến nhà ăn.

Cát Lâm thoạt nhìn rất thả lỏng, thân thể lại vẫn căng chặt, lắng nghe hết thảy động tĩnh bốn phía vào trong tai, kết quả đợi gần hết một buổi chiều lại chẳng có ngoài ý muốn xảy ra cả.

Anh còn tưởng rằng Johanne sẽ cổ động vài kỵ sĩ gia tộc Kewell đến gây sự chứ, hoặc là càng mất não hơn là chế tạo một ít ngoài ý muốn nho nhỏ trong lâu đài, tỷ như thứ gì đó rơi từ trên cao xuống, lồng chim bỗng nhiên mở ra khiến chim ma pháp bay ra công kích, hoặc là một người hầu xa lạ nào đó dẫn anh đến cấm địa, để cho ma trận phòng ngự tự động công kích vân vân...
Nhưng mà đều không có, những âm mưu nhỏ dễ bại lộ lại khiến người tra ra một cách dễ dàng, Johanne căn bản không lựa chọn dùng.

—— IQ của kẻ địch kiên trì không rớt mạng, cũng là một chuyện làm người ta phiền não.

Cát Lâm tiếc nuối nghĩ, đi theo phía sau hầu gái vào nhà ăn.

Trong nháy mắt vừa vào cửa, Cát Lâm còn tưởng rằng "Trả thù" của Johanne rốt cục đến rồi đó, bởi vì trong gian nhà ăn trang trí hoa lệ này tràn ngập mùi hoa nồng đậm, trước vách tường bốn phía đứng đầy người hầu.

Chỉ có điều trong tay bọn họ cầm không phải là vũ khí, mà là một quyển sách đẹp đẽ trông rất nặng.

Trước bàn ăn thật dài là Eloca, lão Qusair cùng với hai vị tế ti đang ngồi, Kewell làm chủ nhân lại chẳng thấy bóng dáng.

Chủ quản trang viên nhìn thấy Cát Lâm đến, vẻ mặt cung kính mà xin lỗi, tỏ vẻ Kewell đang trầm mê trong phương pháp đột phá võ thuật, không thể cùng bọn họ dùng cơm.
Cát Lâm theo bản năng mà ngó qua phía Eloca, cảm giác khó chịu chậm rãi biến mất.

Sao anh lại quên được chứ, trong tòa lâu đài này có rất nhiều kỵ sĩ và người hầu, cho dù Kewell có mệt đến quỳ rạp trên mặt đất, cũng sẽ có người chiếu cố hắn thỏa đáng, căn bản không cần Eloca hao tâm tổn trí.

"Mời chọn món ăn."

Chủ quan trang viên phất tay, bọn người hầu xoay người hành lễ, hai tay cao cao mà nâng lên quyển sách.

Cát Lâm: ...

Mớ này đều là thực đơn hả? Nói giỡn à, nếu muốn nhìn hết cái menu đó, ít nhất cũng cần mười ngày, còn có thể ăn một bữa cơm thật ngon sao?

Hơn nữa Cát Lâm là nửa mù chữ, ngôn ngữ thông dụng có thể nghe có thể nói, đọc thì hoàn toàn không qua cửa, dù sao cũng là lớp học cấp tốc, còn muốn loại hiệu quả gì nữa? Thực đơn đều xem không hiểu, chọn món cái gì chứ! !
Eloca cũng có phiền não y chang anh, một quyển sách đặt ở trước mặt, Chiến Thần căn bản không có biện pháp đọc hiểu, bởi vì một đoạn văn ít nhất đã có bốn năm từ không biết rồi.

Đối mặt với quyển thực đơn như núi này, ngay cả hai vị tế ti điện Chiến Thần cũng hết sức hoang mang.

Lão Qusair vội ho một tiếng, có chút không được tự nhiên.

May mà trước đó đã nói bọn Eloca đều đến từ vùng biển Lãng Quên xa xôi, không hiểu biết nhiều về đại lục Seeley, không tính mất mặt. Loại cảm giác bên người đều là hai lúa, chỉ có mỗi mình mình là đáng tin này, quá chua xót.

Trải qua cuộc nói chuyện giữa lão Qusair và chủ quản lâu đài, tổ bốn người "hai lúa" rốt cuộc cũng hiểu tại sao thực đơn lại nhiều như thế.

Tất cả thức ăn được nấu nướng kĩ lưỡng, từ nguyên liệu nấu ăn, đồ gia vị đến cách nấu đều phải bám sát lấy tình trạng ma lực trong thân thể người dùng. Như vậy vừa phân loại, thực phẩm quá nhiều, đầu tiên dựa theo những hệ ma pháp lớn để phân chia, sau đó là phân loại nhỏ hơn, cái gì mà  tẩm bổ ma lực hệ hỏa cân bằng nguyên tố hệ thủy, tẩm bổ ma lực hệ hỏa áp chế nguyên tố hệ mộc...
Cát Lâm như nghe thiên thư.

Hơn nửa ngày anh mới nhặt được trọng điểm, thì ra cường giả ở đại lục Seeley không thể muốn ăn gì liền ăn cái nấy. Cho dù có thể ăn, có đôi khi cũng không có thể tìm ra cách làm, chuyện này thật sự thật là đáng sợ! Thử tưởng tượng một chút, cuộc đời chỉ có thể ăn bún thịt, không thể ăn thịt kho tàu, hoặc là cảm giác chỉ có thể ăn đậu rang mà không có thể ăn đậu hũ xem!

Cát Lâm không cách nào kiềm chế được đồng tình trong mắt mình, da đầu lão Qusair run lên, lão rõ ràng tình huống ma lực bên trong thân thể của mình, dưới sự trợ giúp của chủ quản trang viên, nhanh chóng chọn một cuốn thực đơn lật xem.

"Cái gì? Ngài không cần đồ ăn có tác dụng tẩm bổ ma lực?" Chủ quản trang viên khiếp sợ mà nhìn Eloca.

"Không có sao?"

"..."

"Không có thì món nào ngon cứ đưa lên vậy, đặc biệt ưu tiên đồ ăn Đan Đóa."
Chủ quản lâu đài vẻ mặt hoảng hốt, mang theo đại quân thực đơn trùng trùng điệp điệp chậm rãi rời khỏi nhà ăn.

Bữa cơm này kinh động toàn bộ trang viên Kewell.

Bọn người hầu nơm nớp lo sợ mà bưng lên bàn ăn, nhìn những người ngoài lão Qusair ra không chút để ý mà vừa ăn thực đơn của ma pháp sự hệ thủy, một bên uống canh thịt chim lửa dung nham mà ma pháp sư hệ hỏa mới có thể dùng.

Cát Lâm ăn đến thỏa mãn, đi vào thế giới khác lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ăn được một bữa ăn được nấu nướng công phu như này.

Nếu nhắc tới điểm nào không hài lòng trong bữa cơm, đại khái chính là người hầu mang thức ăn lên nhìn thấy anh đem hải sản sò hến đặt bỏ vào trong nồi lẩu nhúng rồi ăn hết, liền lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm, có người lực thừa nhận kém, thế mà mặt tái ngắt xỉu luôn.
Ăn lẩu hải sản thì làm sao?

Lão Qusair hết sức đau đầu, ông giải thích cho chủ quản trang viên là bởi vì đồng bạn của mình đến từ biển Lãng Quên, hàng năm ở trong vùng loạn lưu nguyên tố cuồng bạo, căn bản không chú ý thực đơn.

—— Đó là một hoàn cảnh đáng sợ ác liệt tới nhường nào chứ!

Mọi người lòng hãy còn sợ hãi.

Một bữa cơm chinh phục hết tất cả người hầu trong lâu đài, lúc kỵ sĩ tuần tra ban đêm nhìn thấy đám người Eloca, trong mắt đều lộ vẻ kính sợ.

Ănquá no - Cát Lâm: ...