Mèo Zilla

Chương 82: Vùng đất ngưng đọng



Khi Kewell nghe nói bọn họ phải rời khỏi, không có ngăn trở, chỉ là biểu tình rất phức tạp.

"Dựa theo phương pháp tôi nói, nếu cậu có được lực ý chí kiên định, trong vòng một năm nhất định có thể tấn chức thành võ giả cấp 9." Eloca cho Kewell một khối thủy tinh ma pháp hình ảnh, đây là lão Qusair hỗ trợ thu bí quyết võ thuật.

Nói là bí quyết, cũng chẳng qua là một ít lời nói.

"Chư vị phải trở về biển Lãng Quên?"

"Không, chúng tôi còn có chuyện khác."

Kewell muốn hỏi cái gì, rồi cứ vậy mà nghẹn lại, ánh mắt không ngừng chạy tới trên người mèo đen trong ngực Eloca, hiển nhiên vẫn còn hoài nghi lai lịch của Gafia.

"Trước khi cậu tấn chức lên cấp 9, nếu người Hải Thần điện người lại đến tìm phiền toái..."

Lão Qusair chuẩn bị cho Kewell một cái tín vật, dù sao có cường giả cấp thánh làm núi dựa, Hải Thần điện có muốn bức hôn cũng không dễ dàng như vậy, kết quả Kewell không chờ lão Qusair nói xong đã từ chối.


"Phiền não kết hôn của tôi tạm thời không có, đại tế ti điện Hải Thần ở Đan Đóa mang người dùng quyển trục truyền tống chạy, chỉ còn lại có thánh nữ của bọn họ ở chỗ này. Thực lực của nàng ta còn không bằng tôi, hơn nữa cha tôi..."

Kewell hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Ông ta bởi vì sợ hãi chạy đi ra ngoài, muốn ngồi thuyền chạy trốn, kết quả mặt đất chấn động, bị một pho tượng ở cảng bắc đập trúng, qua đời."

"..."

Đây là xui xẻo, hay là may mắn?

Đối mặt với "Tin dữ" cha Kewell đã chết, đám người Cát Lâm cũng không biết nói cái gì cho phải.

Giả như an ủi, trong giọng nói của Kewell kỳ thật có ý may mắn, giả như nói chết thật tốt, lời này cũng quá đáng.

May mà Kewell nói xong mấy câu này đã đi, bên trong thành Đan Đóa còn có rất nhiều chuyện yêu cầu gia tộc của hắn đứng ra.


Bọn người lão Qusair cũng không có hành lý gì cần thu dọn, trực tiếp đi cảng.

Kết quả càng tới gần cảng, càng chật chội, nơi nơi đều là người.

Nơi này có chỗ tránh nạn, đa phần những người không nhà để về đều tụ tập ở trong này. Khi bọn họ tìm được người nhà ly tán trong hỗn loạn, sau khi bi thương vui sướng qua rồi, chính là sợ hãi khôn cùng.

Từng chút tài phú tích cóp nhiều năm ở cảng bắc đã hóa thành cát bụi, rất nhiều người bây giờ là dân nghèo hai bàn tay trắng.

Nếu như không thể ở lại Đan Đóa, thì sẽ trở thành lưu dân. Nhiều lưu dân như thế, phụ cận không có một tòa thành trấn có thể tiếp nhận toàn bộ, dù sao cư dân ở thành thị đó cũng phải sinh hoạt.

Có người thân thiết tại thành phố khác thì suốt đêm lên kế hoạch như làm sao để nương nhờ.


—— Chỉ là lặn lội đường xa yêu cầu tiền tài.

Người của nghiệp đoàn người mạo hiểm tiến hành đăng ký chỗ tránh nạn bên cạnh đống đổ nát, tài sản của ma pháp sư cùng võ giả chứa trong huy chương chức nghiệp, trong tay còn có nhẫn trữ vật, bọn họ cũng không phải cùng đường bí lối.

Thương nhân trên danh nghĩa có rất nhiều cửa hàng cũng thế, bọn họ ngồi dưới đất than khóc, là bởi vì mất đi quá nhiều, mua nổi nhẫn trữ vật, thuê được ma pháp sư hộ vệ bọn họ cũng sẽ không đói chết.

Chân chính ngay cả cơm cũng ăn không nổi, chỉ có người thường.

Những người thường làm công trong quá rượu nhà trọ, mang theo rổ rao hàng khắp phố.

Đứa bé mờ mịt nhìn người đến người đi trước mặt, rúc vào trong ngực cha mẹ, trên khuôn mặt bẩn thỉu còn treo nước mắt, bọn nó đã cảm giác được tương lai sợ hãi.
Bước chân Cát Lâm càng chạy càng chậm, anh đứng ở tại chỗ.

Lúc này tế ti Grant từ cảng vội vàng trở về, nói khẽ với đồng bạn: "Cảng phong tỏa, tất cả thuyền không thể vào cảng, cũng không thể rời cảng. Không chỉ cảng bắc như thế, nghe nói ba cảng còn lại, còn có con đường trên đất liền cũng vậy."

Tuyến phong tỏa không là một cái trạm kiểm soát, cũng không phải hàng rào cùng lá chắn.

Đan Đóa mở ra ma pháp trận phòng ngự, chung quanh thành thị bị vòng hào quang ma pháp phức tạp bao phủ, chúng nó là một chỉnh thể. Trung tâm của ma pháp trận là ma tinh cấp 9, rất có thể không chỉ một viên, mà ngay cả mặt biển đều có hải đăng cấu thành ma pháp trận tồn tại, bao gồm cả quyển trục truyền tống đều không dùng được.

Đối với lão Qusair mà nói, muốn đột phá tuyến phong tỏa này lại không kinh động người khác, căn bản không có khả năng.
Chỉ có điều, người điện Chiến Thần có biện pháp.

"Thưa thần, còn muốn đi sao?" Grant hết sức do dự, bọn họ có thể từ bên cạnh ma pháp trận đi xuyên qua, chỉ là nguyên tố bị đuổi tản ra sẽ không khôi phục lại.

Ma pháp trận bị hao tổn, trận phòng ngự của Đan Đóa sẽ xuất hiện vấn đề.

Loại tổn thương cực nhỏ này, ma pháp sư muốn kiểm tra rất lâu mới có thể tìm được. Bọn họ thì an toàn rồi, song người Đan Đóa không có thời gian chậm rãi kiểm tra, về sau xảy ra chuyện gì lớn, thời điểm khởi động ma pháp trận phòng ngự lần thứ hai, sẽ gây ra vấn đề lớn.

Lại nói Đan Đóa nghiêm tra tử thủ như bây giờ, rất khó bảo đảm không dùng kính viễn vọng luyện kim thuật ngày đêm giám thị ma pháp trận. Loại đồ vật này căn bản không phải ma pháp, không bị xua tan, lại đặt ở địa phương rất xa, cho dù là Chiến Thần Eloca cũng không thể tìm ra vị trí của nó rồi hủy diệt.
Hiện tại đại lục Seeley có ùn ùn luyện kim thuật phát minh, đây đều là những thứ mà thời đại chúng thần chinh chiến chưa từng gặp qua.

Muốn cho một vị thần ý thức được chính mình "Lạc hậu với thời đại", không thể "Muốn làm gì thì làm" như trước đây, thật sự là một việc rất khó.

May mà Eloca không phải là vị thần bình thường.

Lão Qusair giải thích vài câu, Eloca liền hiểu kính viễn vọng là cái gì.

"Vậy thật đúng là bớt việc, trước kia chỉ có ma pháp cùng thần lực mới có thể làm được."

Nếu là thành phẩm luyện kim thuật, liền ý nghĩa người thường cũng có thể dùng.

Văn minh phát triển thay đổi hết thảy, khiến mọi người có thể làm được những chuyện mà các vị "thần" trong khái niệm cổ xưa mới có thể làm, không chỉ đại lục Seeley, cố hương Cát Lâm cũng vậy.
"Trước chờ một chút." Eloca ôm Gafia nói, "Người dùng thuật tinh thần tiên tri nhìn lén chúng ta nhìn không tới người ngoài Qusair, nếu còn có kính viễn vọng luyện kim thuật mà mọi người nói, chúng ta đây có lẽ đã bại lộ."

"Này..."

"Không cần bối rối."

Eloca cũng không đi, y ra hiệu Grant đem Tascha cũng đi tìm hiểu tin tức gọi về, sau đó nói với lão Qusair: "Ông nói vị chủ tế ti của thần điện Tinh Thần kia sẽ tự mình tìm tới."

"Anmertin là một người rất khó phỏng đoán, cực kì khó giải quyết, hơn nữa thần điện Tinh Thần khác với những thần điện khác, thần linh của bọn họ thường xuyên sẽ xuất hiện." Lão Qusair vẫn là đầy người phiền não.

Đan Đóa xảy ra chuyện lớn như vậy, có dấu vết thần lực rõ ràng, Anmertin đem tin tức truyền đến tổng đình của thần điện Tinh Thần ở đế quốc Kim Cận, nếu như nữ thần Tinh Thần giáng xuống Đan Đóa, rồi giả như trực tiếp đối đầu, chẳng lẽ muốn khơi mào thần chiến?
Lực chú ý của Cát Lâm ở trên người những người tro bụi đầy mình, không rên một tiếng mà ngồi kia.

Một đôi mắt tuyệt vọng, vẻ mặt mờ mịt, làm cảm xúc anh suy sụp, không thể nào kềm chế.

—— Nếu như không có Johanne, không có Thần Bóng Đêm Afiman, tòa thành thị này vẫn là dáng vẻ huy hoàng mỹ lệ như lúc anh mới gặp, những người này vẫn còn bình an vui vẻ mà sinh hoạt.

Lúc này đám người phía trước loạn cả lên, rất nhanh có người vọt tới phía sau kêu to.

"Người của hội nghị Mayonice đến, còn mang theo thức ăn!"

Đan Đóa không có thành chủ, quản lý cả tòa thành chính là hội nghị Mayonice, quyết định của bọn họ liên quan đến vận mệnh cuối cùng của những con người không nhà để về này.

Rất nhiều người vội vàng đứng lên, một bên chờ đợi, rồi lại nhịn không được sợ hãi.
Thức ăn cũng không phong phú, chính là một ít bánh mì khô cứng và nước, nhưng số lượng rất nhiều, không cần tranh đoạt.

Người phân phát thức ăn đều mặc quần áo của hội nghị Mayonice, trên áo choàng đen như mực thêu cân tiểu ly. Đồng thời cùng đến còn có rất nhiều tế ti của thần điện, tín đồ ấn đường có đồ đằng thi nhau vây quanh đến, khóc rống quỳ xuống đất cầu nguyện.

Không khí thoạt nhìn bình thản rất nhiều, chỉ là có một số người thần điện tới đeo huy chương cấp bậc rất cao, có một số người thần điện liền có vẻ đặc biệt đáng thương, thoạt nhìn chỉ có vài cái tiểu thần quan cùng tế ti cấp thấp.

Đám người Cát Lâm trực tiếp lưu tại trong đám người chỗ tránh nạn, chỉ là không có đi lãnh thức ăn và nước uống.

Chung quanh người giống bọn họ rất nhiều, đều là thương nhân và lữ khách ngưng lại ở Đan Đóa, thậm chí bao gồm cả quý tộc, bên người có hộ vệ, bên trong nhẫn trữ vật cũng không thiếu ăn uống, quan tâm nhất chính là lúc nào có thể rời khỏi Đan Đóa.
"Cái gì? Cảng muốn vẫn luôn phong tỏa? Ai mệnh lệnh?"

Người tìm hiểu tin tức cùng quan chấp của hội nghị Mayonice cãi nhau.

Quan chấp hành lạnh lùng nói: "Mệnh lệnh đến từ thần điện Tinh Thần."

Người vốn còn cãi vã lập tức ngậm miệng, vẻ phẫn nộ bị sợ hãi thay thế.

"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước đó phát sinh chuyện gì... Có liên quan đến thần linh?"

Kiến trúc hóa thành cát vụn, cái loại uy thế hủy thành diệt quốc này, trừ bỏ cấm chú cũng chỉ có thần phạt mới có thể làm được.

Người của hội nghị Mayonice không có câu trả lời thuyết phục, bởi vì đáp án chân chính bọn họ cũng không biết.

Tất cả quan chấp hành đều là "Quý tộc danh dự "nhiều thế hệ ở tại Đan Đóa, tựa như gia tộc Kewell, trong ngày thường vì ích lợi lục đục với nhau, hiện tại trong lòng đều tràn ngập một nỗi phẫn nộ.
Đây là tòa thành không ngủ, đây là vùng tự do, nó không chỉ là một tòa thành thị, nó là sinh mệnh của người Đan Đóa.

"Ma pháp sư hệ phong... Còn có ma pháp sư hệ phong không? Võ giả hệ phong từ cấp 5 trở lên cũng được!" Người của nghiệp đoàn người mạo hiểm đứng ở trên cao, cầm thiết bị ma pháp khuếch đại âm thanh hướng về phía đám người ồn ào.

"Hình như là đi dọn dẹp đống đổ nát."

Cát Lâm nghe thấy người bên cạnh nói như vậy.

Anh theo bản năng nhìn về phía lão Qusair, tuy rằng xuất lực là chuyện tốt, nhưng lúc này tách ra hiển nhiên không phải hành vi sáng suốt, hy vọng người của nghiệp đoàn người mạo hiểm nơi này không biết lão Qusair.

Kết quả vừa mới ngó qua, anh phát hiện lão Qusair hai mắt đăm đăm, cái trán toát mồ hôi.

"Làm sao vậy?" Cát Lâm vội vàng hỏi.

"Công tước Luhmann..."
Lão Qusair sắc mặt cực kì khó coi, Cát Lâm theo tầm mắt của lão nhìn qua, đáng tiếc khắp nơi đều là người, thật sự tìm không thấy người mà lão ta, hơn nữa anh cảm thấy tên này rất quen thuộc, rồi lại một chốc không nhớ ra được là từng nghe ở đâu

"Công tước Luhmann đế quốc Kim Cận? Sao hắn lại ở chỗ này, hắn rất ít rời khỏi vương đô mà?" Tế ti Tascha nghe hai người bọn họ đối thoại, theo bản năng thốt lên, "Ông nhìn lầm hả?"

Tế ti Grant dùng một bàn tay vỗ vào trên đầu thằng em.

"Em quên cái tên trong địa lao ở thần điện chúng ta à?"

"..."

Ra là cha của Hartert Luhmann, "bạn chơi" mà tế ti Firnando tìm cho sói xám, nghe tin rừng rậm Mê Huyễn khắp nơi là của báu liền rời nhà trốn đi, kết quả nửa đường làm mất túi tiền, bị Barre nhòm ngó đấy à!

"Chính là người đội mũ màu xám phía trước."
Cái đặc điểm này thật sự không rõ lắm, Cát Lâm tìm hồi lâu, rốt cục phát hiện một người đàn ông cao gầy, quần áo bình thường, không có bất luận bảo thạch trang sức gì, cũng không có vật phẩm thêu hoa văn cùng ma pháp, còn đội một cái mũ to màu xám dùng để chắn gió, nửa khuôn mặt che lại.

Cát Lâm có thể nhận ra được, là vì người này đang đi về phía bọn họ.

"Bại lộ ?" Mọi người nhìn lẫn nhau một cái, chẳng hiểu sao chột dạ.

Không, cảm giác càng giống khổ chủ tìm tới cửa.

Đòi con.

Sự thật chứng minh bọn họ suy nghĩ nhiều, công tước Luhmann cũng không biết Hartert bị nhốt ở điện Chiến Thần, mục tiêu của hắn là lão Qusair.

"Pháp Thánh Dyfico, đã lâu không gặp." Công tước Luhmann cầm lấy mũ của mình, ông ta thoạt trông như một người đàn ông trung niên, chỉ là khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn, khi nghiêm mặt thấy không rõ lắm, vùa lộ ra tươi cười khiến cho người cảm thấy lấy tuổi ông thật ra có thể làm ông nội của Hartert.
Cát Lâm lặng lẽ ra hiệu một cái với Eloca.

Dùng chính là cách ra hiệu số 9 ở địa cầu, động tác này Cát Lâm đã nói với Eloca, những người khác ở đại lục Seeley xem không hiểu.

Eloca nhẹ nhàng lắc đầu, Cát Lâm hít ngược một hơi khí lạnh.

—— Không phải cấp 9, là võ giả cấp thánh luôn!

Khó trách ngay từ đầu Hartert ở tỏng địa lao gào đến vang dội như vậy, đại khái cho rằng Chiến Thần điện sẽ nể mặt cha mình mà thả cậu ta ra.

Lão Qusair cười khổ, đang chuẩn bị cùng công tước Luhmann chào hỏi, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân một trận lạnh run, theo bản năng muốn quay đầu, lúc này bờ vai của lão bị Eloca đè xuống.

"Không sao, không cần khẩn trương, khách nhân tiến đến bái phỏng chúng ta cũng không chỉ là vị công tước Luhmann này."

Cát Lâm rút ra một con dao găm, đây là vật thay thế vũ khí mà anh lâm thời tìm được, ánh mắt cảnh giác mà nhìn người đằng sau đang đi về phía bọn họ.
Người kia khoác áo choàng to, trong ngực ôm một cây đàn gỗ cũ, trước ngực đeo vòng cổ làm từ cục đá màu sắc rực rỡ và trân châu nhỏ, làn da ở nửa gương mặt dưới áo choàng lỏng lẻo, thoạt nhìn có chút già nua.

Cách ăn mặc như người hát rong này, ở Đan Đóa có rất nhiều.

Bởi vì Johanne đã từng giả dạng thành người ngâm thơ rong, khiến cho Cát Lâm đối với loại người ăn mặc như thế tràn ngập cảnh giác.

Kết quả khi lão Qusair vẻ mặt phức tạp mà mở miệng chào hỏi người hát rong này, Cát Lâm cùng hai vị tế ti khác giật nảy mình.

"Kính chào ngài, người nhìn thấy tương lai, Anmertin đại nhân."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lúc trước từng nói, khác biệt giữa cấp thánh và cấp thánh cũng rất lớn, lão Qusair và Anmertin khác nhau, tựa như nhà trẻ với đại học, một người còn đang làm toán cộng trừ nhân chia trong vòng 10 chữ số, một người thì đã học vi phân và tích phân.