Mèo Zilla

Chương 85: Dân du cư



Eloca tiện tay đưa mèo đen cho Cát Lâm, lấy quyển sách da thú kia qua bắt đầu lật.

Cát Lâm trợn mắt há hốc mồm cảm nhận cái thứ ấm áp mềm mại trong tay...

Gafia cũng ngáo, nó không thể tin được chủ nhân sẽ đem chính mình đưa cho "Kẻ thù", móng vuốt vươn ra chậm chạp chưa thu vào, sau đó nó cảm giác thấy thế giới trước mắt hơi hơi chấn động.

Mèo đen cúi đầu, nhìn thấy cái tay ôm mình đang run rẩy.

... Đồ nhưn lọi hông tiền đồ.

Cát Lâm đương nhiên sẽ khẩn trương.

Cái thứ này căn bản không phải mèo, mà là một ngọn núi!

Một con mèo lúc nào cũng có khả năng sẽ nổi quạu, biến thân thành quả núi, hiện tại đang ngồi xổm trên tay bạn, đổi thành ai cũng khẩn trương cả, không sợ đến té xỉu đã rất có tố chất tâm lý rồi được chứ?!

Công tước Luhmann cầm đao bên hông, hai vị tế ti điện Chiến Thần dang hai tay.


Hai vị pháp sư còn lại cũng là vẻ như lâm đại địch, mọi người nơm nớp lo sợ mà nhìn con mèo trong tay Cát Lâm.

Ở trong mắt bọn họ, Chiến Thần đại khái là chú ngữ phong ấn ma thú, là gông xiềng trói lại mãnh thú vô hình, hiện tại Chiến Thần "Bỏ rơi nhiệm vụ" buông tha chức trách thoát ly cương vị, trái tim mọi người đều sợ tới mức nhảy rớt một nhịp.

Mèo đen híp mắt, vung vẩy cái đuôi.

Cảm xúc xù xù lướt qua cánh tay, Cát Lâm theo bản năng cảm thấy ngứa, sau đó trong lòng sợ hãi.

Trực giác của anh không sai, Gafia phát hiện đó là một cơ hội báo thù tốt, sống lưng nó hơi hơi cong lên, trong đệm thịt giơ lên đã có móng tay sắc bén lộ ra.

Eloca đang lật xem quyển da thú, những người khác cả thở mạnh cũng không dám, Cát Lâm chỉ có thể tự mình cứu mình.

Anh hạ quyết tâm, bàn tay đang ôm mèo đưa về phía trước lắc một cái.


Gafia thân thể bất ổn, theo bản năng tìm kiếm cân bằng, Cát Lâm dùng kinh nghiệm học võ thuật nhiều ngày qua, nhanh chóng khống chế mèo đen, làm Gafia lấy tư thế bốn cái móng vuốt hướng ra ngoài bị anh ôm vào trong ngực.

Cánh tay phải chặn ngang ngực mèo đen, chặt chẽ cố định nó tại một vị trí.

"Méo!"

Gafia xù lông, nó bắt đầu phẫn nộ giãy dụa, chân sau đạp tứ tung, chân trước cố gắng gấp khúc vào phía trong, muốn cào cánh tay Cát Lâm.

Cát Lâm nhân cơ hội đem tay trái đặt sau cái gáy lộ ra khi Gafia cúi đầu.

Dùng sức không nhẹ không nặng "Xách" nhúm thịt sau gáy, tứ chi Gafia theo bản năng co rút lại, biến thành dáng vẻ cực kì "Ngoan ngoãn".

Mắt của lão Qusair sắp trợn đến lòi tròng luôn rồi.

Ma ảnh Gafia ở đại lục Seeley chính là một truyền thuyết, gặp được Gafia mà có thể sống trở về đều trở thành anh hùng được tán dương trọn đời, chẳng sợ hiện tại hình thể nó thu nhỏ lại, dư uy vẫn không giảm. Giờ lại tận mắt nhìn thấy Cát Lâm biểu thị một phen "Làm sao để nhanh chóng và có hiệu quả" đối phó Gafia, tế ti điện Chiến Thần hận không thể móc thủy tinh cầu ma pháp ra quay lại.


Cát Lâm đổ mồ hôi trán.

Trong sân trường đại học của anh có một con mèo hoang, cũng không sợ người, thích "Đánh cướp" học sinh đi ngang qua.

Không biết đàn anh đàn chị nào chỉ cách cho nó, ánh mắt con mèo này rất bén, nhìn người đặc biệt chuẩn, chuyên môn tìm sinh viên thiện lương lại mềm lòng, meo một tiếng đi tới ôm lấy chân người ta không bỏ.

Cát Lâm thì ngay cả học phí cũng chỉ vừa đủ đóng, nào có thứ gì cho mèo ăn chứ, lúc ban đầu bị đánh cướp anh đứng đực ở tại chỗ không dám động đậy, vật thể ấm áp lại lông xù xù dán ở trên chân anh, ngồi xổm ở đó mà nhỏ giọng kêu meo meo, Cát Lâm chỉ có thể trở thành cái cọc gỗ, chờ bạn học nào đó đi qua "Cứu" mình.

Nhìn nhiều mấy bạn học thích chọc mèo cho mèo ăn rồi, Cát Lâm cũng học được một hai biện pháp "Thoát thân".
Hiện tại xem ra, muốn sinh tồn trên đời này, thật sự là kỹ nhiều không áp thân.

—— Ai biết ngày nào đó sẽ sử dụng được chứ? Bản lĩnh cứu mạng đấy!

Lúc mèo đen xù lông Eloca đã ngẩng đầu lên, chuẩn bị cứu Cát Lâm ra, kết quả nhìn thấy cũng là dáng vẻ Gafia cuộn mình thành thành thật thật, nhất thời không lên tiếng.

Vẻ mặt Anmertin như có điều suy nghĩ.

Thánh luyện kim sư Hody Onvisa khi còn sống đã từng nói cho ông biết, Gafia chính là một con mèo.

Cái phát âm "Mèo" này, đại lục Seeley căn bản không có.

Gafia là ma thú mà nhân loại không biết, lúc ban đầu Anmertin cho rằng Hody tìm được lai lịch của Gafia từ trong quyển điển tịch nào đó. Ma thú cấp cao tại đại lục Seeley thường thường không có đồng bạn, một con chính là một chủng tộc, chúng nó sẽ không động dục cũng sẽ không giao phối, chờ đến sau khi chúng nó trưởng thành, sẽ sinh ra một quả trứng, sau đó ma thú sẽ chôn trứng ở một nơi bí mật lại an toàn. Nếu con mẹ không chết, trứng sẽ tuyệt đối không ấp, con non và con mẹ lớn lên giống nhau như đúc.
Hody nói, cái này tên là "Nhân bản vô tính* (基因克隆)" .

Sau đó còn nói, Gafia có khả năng không phải do trứng nở ra, mà là "Người từ ngoài đến".

Sau khi Hody nói xong câu đó bỗng nhiên đau đầu, Anmertin cũng bỏ lỡ mất cơ hội truy hỏi.

Thẳng đến nhiều năm sau đó, Hody dạy cho ông những câu nói của "người từ ngoài đến".

"Gafia là một con mèo." Anmertin nhìn Cát Lâm, dùng một loại giọng điệu tiên đoán tương lai mờ mịt lại thần thánh, chắc chắn mà nói ra kết luận của mình: "Ở thế giới của các cậu, mèo là một loại đồ vật rất thông thường, cũng không đáng sợ, người thường có thể tiếp xúc được."

Cát Lâm: "..."

Mọi người: "..."

Eloca híp mắt lại.

Cát Lâm cảm thấy người giống như Anmertin, hẳn sẽ tìm không thấy bạn mới đúng.

—— Ai sẽ thích bị người nhìn thấu, bao gồm cả bí mật chưa bao giờ nói ra khỏi miệng chứ?
Kiểu "người mù" chỉ cần kiểm tra cái chân là có thể miêu tả toàn bộ con voi này, quả thực đáng sợ.

Cát Lâm nghĩ lại nghĩ, thử đứng ở lập trường của "Hody", chợt phát hiện Anmertin đúng là người bạn mà hắn cần nhất, bởi vì không thể nói ra sự thật, lại phải truyền đạt đầy đủ tin tức.

"Chuyện Gafia chờ một lát lại nói, ông phát hiện cái gì?" Cát Lâm vội vàng trả mèo đen lại cho Chiến Thần.

"Ta có một suy đoán."

Eloca lật quyển da thú kia, tầm mắt dừng ở trên người Anmertin và công tước Luhmann.

Hai người kia y mới gặp lần đầu tiên, còn không biết cường giả cấp thánh có thể che dấu ngọn lửa linh hồn của mình, Eloca nhìn không thấy, chỉ có thể thông qua những con đường khác đánh giá phẩm hạnh của bọn họ.

Nhưng mà bọn họ không có thời gian để chậm rãi thành lập tín nhiệm như thế.
Phát hiện Chiến Thần có ý lảng tránh bọn họ, Anmertin không chút do dự thả ra ngọn lửa linh hồn của bản thân, làm nó hoàn toàn bại lộ trước mắt Eloca.

"Ông biết?" Chiến Thần khá bất ngờ.

Cách sử dụng ngọn lửa linh hồn rất ít người biết, chỉ có thần linh mới biết được một chút, người khác không cảm giác được sự tồn tại của nó.

"Hiểu biết của ta về ngài, đều đến từ điển tịch cùng bằng hữu của ta." Anmertin cúi đầu hành lễ, ám chỉ nói: "Hody đã từng nói, tương lai ta sẽ trở thành thần, sắp sửa đối mặt uy hiếp của thần chiến, chúng ta đã từng hăng say mà thảo luận làm sao để đối phó Chiến Thần."

Tascha vừa định hừ lạnh, bỗng nhiên nghĩ đến "Hody" làm như vậy có lẽ là để đánh lừa/tê liệt thần niệm trong đầu, hoặc có lẽ là lộ ra tin tức cho Anmertin, vì thế anh ta đành phải nuốt ngược lời châm chọc trở vào.
"Kẻ địch của tôi quả thật biết rất nhiều chuyện về tôi." Eloca cũng gật đầu, y nhìn chăm chú vào ngọn lửa linh hồn của Anmertin, còn nhỏ hơn người bình thường gấp mười lần, là một lốc xoáy sâu thẳm, từng điểm sáng màu vàng dựa theo quy luật nhất định chậm rãi xoay quanh theo dòng khí, hình thái ổn định, sâu trong lốc xoáy cất dấu lực lượng vô tận, giống như tùy thời đều sẽ bùng nổ, trở thành hằng tinh chói mắt.

Trí giả đã bước một chân vào lĩnh vực của thần.

Đại lục Seeley sẽ nghênh đón một vị thần linh không tồi.

Eloca lại nghĩ tới niên đại cổ xưa, y dùng ánh mắt xem kỹ đối đãi mỗi một vị thần mới, nếu như là người như Anmertin, chính là một chuyện đáng để ăn mừng.

Thật sự là niềm vui đã lâu.

Công tước Luhmann đang muốn hỏi Anmertin làm cái gì, Eloca lại bởi vì Anmertin mà trực tiếp xem nhẹ khảo hạch với hắn.
Loại chuyện bởi vì bản thân sáng rọi mà cả bạn bè cũng có thể cùng đạt được kết quả tín nhiệm này, Cát Lâm xem ở trong mắt, kỳ quái ngập tràn ở trong lòng. Anh không biết cũng nhìn không thấy sự tồn tại của ngọn lửa linh hồn, chỉ nhận thấy được một loại lực lượng dao động.

Giống như là thần lực, xuất phát từ trên người Anmertin, Cát Lâm rất nhanh đã đoán được đây là một loại khảo hạch "Giữa các thần linh", đại khái là vì cảm giác bị cho ra rìa này mà cảm thấy khổ sở nhỉ.

Cát Lâm nhìn thoáng qua những người khác, quyết định làm người thường vẫn là không nói.

Sau đó Eloca đi trở về bên cạnh anh, lại còn đưa mèo cho anh, còn dùng ánh mắt cảnh cáo uy hiếp Gafia.

Cái lưng đang cong lên của mèo đen cứng lại rồi, sau đó thả lỏng cơ bắp, rầu rĩ không vui mà ghé vào trên tay Cát Lâm. Thấy thế nào cũng là quan hệ giữa Eloca và Cát Lâm càng thân mật một ít, lần này không chỉ Anmertin, cả công tước Luhmann đều suy nghĩ sâu xa mà đánh giá Cát Lâm.
Eloca tựa như không có phát hiện tâm tư của mọi người, trực tiếp lật quyển da thú đến một tờ nào đó, chỉ vào đống hình vẽ nguệch ngoạc bên trong mà hỏi Cát Lâm: "Cậu đã nói địa cầu là một hình tròn, tựa như thái dương và sao trời."

Địa cầu là hình tròn, đại lục Seeley là một khối lục địa bằng phẳng.

Hình vẽ là một mũi tên thô to, từ hình vuông đi vào hình cầu, sau đó mũi tên to lại chia thành từng nhánh mũi tên nhỏ, trở lại trên hình vuông.

Cát Lâm nhíu mày cân nhắc ý nghĩa bên trong, sau đó ngón tay của anh bắt đầu run rẩy, rất nhiều chuyện vốn nghĩ không rõ bỗng nhiên có đáp án.

—— Tại sao chúng thần lại muốn bắt người địa cầu, còn chỉ bắt người địa cầu?

Bởi vì cái khe vừa vặn mở ra ở Trung Quốc, chúng thần không có lựa chọn? Nhưng vì sao giữa địa cầu và đại lục Seeley lại có một thông đạo cố định? Chúng thần mỗi lần tùy tay xé một cái là có thể chính xác tìm được địa cầu, hai cái thế giới có liên hệ chặt chẽ gì?
—— Vì sao chúng thần không tự mình động thủ, ngược lại phân tách thần niệm sống nhờ ở trên thân thể người địa cầu?

Bởi vì mục tiêu của bọn họ là Hegel, mà Hegel không tiếp nhận ma pháp? Nhưng điều này cũng không thể hiện được ưu thế của người địa cầu, đại lục Seeley đã từng có người lưu giữ thần niệm ở trong cơ thể một cường giả cấp thánh, ít nhất người này có năng lực từng trải qua núi tuyết Tiatanona, chẳng lẽ còn không tốt bằng cái tên Johanne bùn nhão không đắp được tường kia ư?

Đại lục Seeley đã rất lâu không xảy ra thần chiến.

Đây là lịch Tinh Thần năm 520, thần điện Tinh Thần thống trị tín ngưỡng duy trì hơn năm trăm năm, Eloca nói, đây là chuyện cực kì hiếm thấy, tuổi thọ của một vị thần bình thường chỉ có cỡ đó.

Nữ thần Tinh Thần nghe cũng không có vẻ như sẽ khống chế thần lực mạnh mẽ, đăng cai trở thành vua của chúng thần, cho dù là vị thần bách chiến bách thắng, Eloca còn gặp rất nhiều thần chiến đấy!
Đại tế ti Firnando nói, không phải vị thần mới nhất gần đây đổi tính, mà là thần tích của đại lục Seeley càng ngày càng ít, chúng thần mất đi tung tích...

Thần Bóng Đêm Afiman nói, bọn họ muốn tự do.

Barre nói đây không phải là một trò chơi, Johanne ỷ lại "Hệ thống" của gã.

Nếu xâu chuỗi toàn bộ mọi thứ lại ——

"Chúng thần của Seeley bị nhốt ở địa cầu?" Cát Lâm bật thốt ra.

"Cái gì?!"

Mọi người kinh hãi, chỉ có Eloca cùng Anmertin là ánh mắt tĩnh lặng, không có phản ứng.

Cát Lâm như choáng váng đầu mà lầm bầm lầu bầu: "Cho nên bọn họ chỉ có thể bắt đồng tộc của tôi, bởi vì bọn họ không có lựa chọn, không phải không muốn ký gởi ở trên người võ sư và ma pháp sư cấp cao, mà là địa cầu không có nguyên tố ma pháp, mỗi người đều là người thường, chỉ có thể dùng thần lực cải tạo sau đó đưa lại đây... Không phải mỗi lần xé mở cái khe đều đi thông địa cầu, mà là chúng thần ở địa cầu mở ra con đường thông tới đại lục Seeley, chính bọn họ cũng chưa về."
Vì sao lại chưa về?

Không, mà là bọn họ đi qua bằng cách nào?

Cả trò chơi và hệ thống cũng biết, hiểu biết của chúng thần với địa cầu không ít đâu, đúng rồi, bọn họ còn phụ trách làm người phiên dịch tiếng Hán với tiếng Seeley mà!

Khó trách thần Bóng Đem Afiman cùng thời đại với Eloca còn sống, một ngàn năm ở đại lục Seeley, chính là hai mươi năm ở địa cầu.

"Phì!"

Cát Lâm bỗng nhiên cười rộ lên, mọi người còn đang trong cơn khiếp sợ mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.

"Chỗ chúng tôi không có nguyên tố ma pháp, một chút cũng không có, ừm." Cát Lâm nhịn cười, nghiêm túc nói: "Còn hơn cả Hegel luôn. Thần của mấy người dày vò như thế, tôi nghĩ giả sử bọn họ có năng lực phát tiết, bên chỗ chúng tôi chắc mỗi ngày đều đang trình diễn chạy nạn thời tận thế rồi, trên thực tế không có chuyện này, cho nên tôi đoán chúng thần chỉ có thể sống như người bình thường."
Hai mươi năm trước, vậy chính là thời đại nhảy vọt của tổ quốc, chuẩn bị tiến vào thế kỷ mới nhỉ!

Phong kiến mê tín đều bị bài trừ đã lâu, Trung Quốc lại là một quốc gia theo thuyết vô thần.

"Bọn họ có khả năng phải ăn xin nơi hè phố, còn phải học ngôn ngữ chỗ chúng tôi. A, phân cách một chút thần niệm khống chế người khác giống như cải tạo Barre thì chắc có thể đi đường tắt nhỉ, nhưng không có giấy căn cước không được, cố hương của tôi có rất nhiều người, một người từ khi sinh ra đến chết đi đều có các loại ghi chép. Cơ mà mấy vụ làm giả chứng từ bên tôi làm ăn cũng khấm khá lắm, thăm dò tình huống ở chỗ chúng tôi rồi dùng thủ đoạn đổi thành thật sự vẫn có hi vọng. Thay hình đổi dạng cũng không nói chơi. Cũng không biết lúc ban đầu bọn họ ở tại bệnh viện tâm thần hay là ngủ gầm cầu đây, không biết thần có sợ lạnh hay không, có thể đói hay không, muỗi có chích bọn họn hay không..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương trước có một câu mang hàm ý ám chỉ:

【 Chúng thần quên bản thân cũng từng là người, là một trong số những người không nhà để về kia.】

Không nhà để về thiệt đó.

————

PS: tuyệt đối không được động thủ với mèo hoang, cũng không cần tùy tiện tới gần.

Một số mèo trong đại học là nuôi quen rồi, nói là mèo hoang, lại không khác đám mèo nhà cho lắm.

Đương nhiên, vì lý do an toàn cho nên tuyệt đối đừng ngứa tay nha.