Mèo Zilla

Chương 91: Biển mịt mờ



Trời bạc phơ, nước mờ mịt.

Người bị nhốt ở trong biển, ngồi xổm trên lưng một con mèo.

Cát Lâm do dự đã lâu, rốt cục nhịn không được nói: "Chúng ta còn chưa ăn cơm chiều."

"..."

Không chỉ người chưa ăn, mèo cũng chưa ăn!

Trước khi xảy ra chuyện, Chiến Thần đang làm cá thái lát trong khoang thuyền kìa, kết quả một cây đao văng ra thành hung khí, về phần cá —— chắc chìm vào đáy biển rồi.

Lão Qusair vươn tay lau bọt nước trên mặt một cái, bắt đầu tự hỏi vấn đề này.

Kỳ thật trong nhẫn trữ vật chỉ có đồ ăn, hai vị tế ti điện Chiến Thần còn có rau khô và đồ gia vị, ăn uống cũng không thiếu. Vấn đề chỉ có một, đồ đều là nguyên liệu nấu ăn chưa được nấu nướng, làm cách nào để nấu cơm trên lưng mèo?

"Tôi có một cái lò ma pháp, mua khi ở Đan Đóa." Grant lấy ra một quả cầu tròn màu xám từ trong nhẫn trữ vật của mình, bên trên khắc dấu ký hiệu ma pháp, cách sử dụng thứ này không khác lò vi ba cho lắm, đúng giờ đúng lượng xử lý nguyên liệu.


Bởi vì Grant không quá biết dùng lò ma pháp, thịt nướng bữa tối có tí mùi khét.

Cát Lâm cảm thấy không sao cả, lúc ban đầu anh thuê phòng tìm việc làm, mỗi ngày đều sống bằng kĩ năng bóng đêm của mình, thẳng đến khi có biên chế công viện ra nhà ăn, anh cũng chẳng thể tôi luyện ra kĩ năng nấu ăn.

Lúc Grant chia thịt nướng, động tác hết sức cẩn thận.

Mèo tuy đủ lớn, nhưng lưng nó cũng không bằng phẳng, ở giữa cao, hai bên thấp.

Hơn nữa cái "Địa hình" này cũng không cố định, Gafia đạp bốn chân bơi lội, cơ bắp chuyển động, người bên trên cũng sẽ lay động theo cái "thảm trải sàn" này.

Nhiệt độ của lò ma pháp rất cao, nếu không cẩn thận va trúng người, độ chừng sẽ bị phỏng ngay lập tức.

Tết ti Grant là võ giả cấp 8, nhưng lão Qusair với Cát Lâm không phải, làm đầu bếp chia thức ăn, anh ta cảm thấy mình cần phải chăm sóc "thực khách".


Cát Lâm vừa ăn vừa nhìn mèo dưới chân.

"Nó không cần à?"

"Thức ăn dự trữ không nhiều lắm." Tế ti Grant bất đắc dĩ nhún vai.

Một con mèo lớn như thế, một bữa cơm là có thể ăn sạch đồ ăn trong nhẫn trữ vật của bọn họ.

"Có chuyện tôi thấy rất kỳ quái, sức ăn Gafia cũng theo hình thể lớn nhỏ mà biến hóa?" Cát Lâm gặm thịt nướng hỏi.

"Tôi không biết." Làm chủ nhân của mèo, Eloca cho một ra một đáp án khiến mọi người ngạc nhiên.

Cả tế ti của y đều là vẻ mặt kinh ngạc, điều này sao có thể không biết được?

"Tôi vẫn luôn cho rằng mèo của tôi chỉ lớn có nhiêu đây." Eloca mặt không đổi sắc mà đưa tay áng chừng một chút.

"..."

Nói đến vấn đề mèo biến thành tường, mọi người đều trầm mặc.

Eloca thở dài: "Từ sau khi tôi ngủ say, rất ít chuẩn bị thức ăn cho Gafia, tự nó cũng biết đi săn."


Tay cầm thịt nướng của Cát Lâm khựng lại, anh cảm thấy câu này của Chiến Thần nếu nói là giải thích, giọng điệu nghe lại không đúng lắm.

"Nó còn giấu tôi chuyện béo lên, tâm nhãn đặc biệt nhiều..."

Khóe miệng Cát Lâm giật giật, xác định, khi nói về chó nhà mình của bạn học anh cũng là cái giọng với biểu tình này, thoạt nhìn giống như đang oán giận, nói hồi bắt đầu khoe khoang.

Grant và Tascha vẻ mặt say mê.

Chỉ có lão Qusair càng nghe càng kinh hãi, cái sự thật đáng sợ hơn cả ma thú cường đại chính là, con ma thú này còn cực kì thông minh.

Cát Lâm quan sát đồng bạn một vòng, phát hiện "Đồng đội" đứng ở bên anh chỉ có lão Pháp Thánh, hai tế ti kia đã đắm chìm vào trong lông của Gafia. Chiến Thần khen ngợi mèo của y, tế ti điện Chiến Thần đi theo nịnh hót thổi phồng... Việc này nghe có vẻ không có vấn đề.
"Chuyện vốn đã nói rõ ràng, kết quả Gafia làm một trận như thế, aizzz!" Lão Qusair mày cau chặt, lo lắng lời đồn nghe được ở Đan Đóa.

Bọn họ đuổi đi đội tàu của vương quốc gần đó, chỉ là dáng vẻ của Gafia đã bị người thấy được, cái này khác với cảnh tượng tối đen một mảnh ở cảng bắc Đan Đóa, khi đó mọi người chỉ có thể nghe được thanh âm, nhìn thấy mắt to màu da cam của Gafia, nhưng không biết đây là ma thú gì. Vừa rồi một màn trên biển kia, trên quân hạm khẳng định có ma pháp thủy tinh ghi lại hình ảnh.

Khi đây là ma thú mà tất cả những người nghiên cứu ma thú trên đại lục Seeley đều không nhận ra, cộng thêm dấu hiệu "thần lực" mà vô số người cảm giác được lúc cảng bắc Đan Đóa bắc cảng hủy diệt, rất dễ dàng hoài nghi đến trên người Gafia.
Đến lúc đó cái mũ hủy diệt Đan Đóa chắc chắn sẽ chụp cho Gafia.

"Mọi chuyện chưa tệ đến thế, mấy ngàn năm qua Gafia đều sinh sống ở một bên khác của núi tuyết Tiatanona, mọi người tin tưởng nó không vượt qua được." Tế ti Grant thu hồi lò ma pháp, nghiêm túc nói, "Vừa rồi Pháp Thánh Dyfico thổi đội tàu đi, cũng sẽ tạo thành phán đoán sai lầm cho bọn họ, cho rằng đây là một ma thú hệ phong."

"Hoặc là động vật biển hệ thủy!"

Tế ti Tascha bổ sung, tốc độ biến trở về nguyên hình của Gafia quá nhanh, lúc ấy binh lính trên thuyền đều không kịp phản ứng, từ xa nhìn lại, tựa như động vật biển bỗng nhiên chui khỏi mặt biển tập kích nhân loại.

Lão Qusair ưu sầu nói: "Hy vọng là như vậy."

"Bọn họ cảm thấy đấy là Gafia cũng không sao cả." Eloca thản nhiên.

"Thần?" Tế ti Grant là người thứ nhất phản đối, hắn vội vàng nói: "Chúng thần còn sẽ tạo thành tai hoạ, nếu ngài ngăn trở bọn họ, tên của Chiến Thần sẽ lần nữa được người Seeley tán dương. Giả như chuyện ở Đan Đóa bị hiểu nhầm cho rằng là Gafia làm, cuối cùng cái tội danh này khẳng định sẽ trở thành của ngài."
Cát Lâm bỗng nhiên nhớ lại Đan Đóa đã từng có một lần hủy diệt, cũng là Chiến Thần đội nồi.

Eloca có "Tiền án", phỏng chừng không có bao nhiêu người sẽ tin tưởng y.

"Những chuyện đó không phải tôi làm, chỉ là chuyện gán cho tôi trong thần sử rất nhiều, nhiều thêm một cái cũng không sao." Eloca bình tĩnh mà trả lời.

"Thần!" Hai vị tế ti đồng thanh hô to.

Eloca hơi hơi sửng sốt.

"Chuyện không thể nói vậy được, tình huống có thể phản biện, vì sao phải mặc kệ?" Tascha cố gắng khuyên bảo.

"Chính là bởi vì cái gì ngài cũng không quan tâm, cho nên mấy cái sai lầm không phải của ngài mới bị gán cho ngài!" Grant cực kì tức giận, không biết là nhằm vào vô sỉ khấu tội danh cho thần, hyay là Eloca không thèm quan tâm.

Lão Qusair cũng giúp đỡ hai vị tế ti nói chuyện: "Những người đang bi thương bị lường gạt, sai lầm mà coi anh trở thành kẻ thù, phẫn nộ nguyền rủa anh, còn nói anh là một vị tà thần, chẳng lẽ điều này cũng không có vấn đề gì sao?"
"..."

Cát Lâm cảm thấy Eloca có lẽ tính trả lời "Quả thật không có", cơ mà Chiến Thần thấy được sắc mặt của mọi người, không muốn dùng lời này tức chết đồng bạn, vì thế nhịn xuống không mở miệng.

Nhìn ra điểm này không chỉ mỗi Cát Lâm, còn có tế ti Grant.

"Thưa thần, ngài thật sự không thèm để ý nhân loại nguyền rủa, thóa mạ tên thần sao?"

Eloca nhắc nhở: "... Ta có 1762 cái tên."

Bị người nhớ kỹ tên nguyền rủa thì thế nào? Tên đối với người Hegel chính là một bộ quần áo. Tên thần chính là một bộ quần áo huy hoàng vinh quang nhất trong tủ quần áo, không thể đại biểu toàn bộ.

Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, hết sức bất đắc dĩ.

"Khụ! Thật ra chuyện vừa rồi cũng không có thể hoàn toàn trách Gafia." Cát Lâm nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là đứng ra thay mèo đen giải thích một chút, dù sao chỉ có biết nguyên nhân gây ra mọi chuyện, mới có thể tránh cho vấn đề lặp lại phát sinh.
"Gafia lớn lên tại Hegel, lúc nhỏ lại không hay tiếp xúc với ma pháp, biến thành... sau khi biến lớn, trên người có thần lực pha tạp làm phòng ngự thiên nhiên, hiện tại đeo vòng cổ cấm ma. Nó lại không để người nhỏ yếu vào mắt, kết quả bị ngọn lửa đốt cháy đến cái đuôi, đều là tôi chiều hư nó."

"Dysis, anh có thể để tôi nói hết lời không?"

Cát Lâm rất bất đắc dĩ, anh mới nói cái mở đầu, Eloca đã giải thích một đống, còn có thể giao lưu bình thường được không?

"Cậu nói." Chiến Thần ngồi trở lại trên đầu mèo đen.

Cát Lâm thanh thanh cổ họng, dùng tay miêu tả cái roi lúc ấy quan kiểm tra cầm trong tay, cùng với túi tiền bị đuôi roi cuốn lấy.

"Thứ đồ như này, bên chỗ chúng tôi gọi là gậy đùa mèo, nếu anh cầm nó lắc lư ở trước mặt mèo, trong 10 con mèo có 9 con đều sẽ nhịn không được xông lên dùng móng vuốt cào." Cát Lâm nói chắc như đinh đóng cột, "Con mèo còn lại không phải đang ngủ, thì chính là đặc biệt làm biếng, mà Gafia thấy thế nào đều là loại hoạt bát hiếu động."
"..."

Trên con thuyền mèo lâm vào trầm mặc không rõ.

Cát Lâm mờ mịt mà nhìn mọi người, không rõ lời mình vừa nói có gì mà khiến mọi người vẻ mặt kì quái.

"Gậy đùa mèo?" Eloca lặp lại một lần.

"A, từ ngữ này là trực tiếp phiên dịch từ cố hương của tôi, chính là dùng để chơi với mèo..."

"Không! Ý của cậu chúng tôi nghe hiểu!" Tế ti Tascha tay to vung lên, hắn không dám tin hỏi, "Ý cậu là, ở chỗ các cậu còn có người chuyên môn nghiên cứu phát minh món đồ chơi như thế nào để đùa Gafia tới cào?"

Lão Qusair hít ngược một hơi khí lạnh, người địa cầu quá anh dũng! Cũng dám đùa mèo!

Cát Lâm luống cuống tay chân mà giải thích: "Mấy người quên Anmertin nói rồi à? Mèo trên địa cầu... Ặc, không có đáng sợ như Gafia. Ý tôi là, hình thể chúng nó đều là nhiêu đây, giống với Gafia lúc đầu, cũng sẽ không có người truyền thần lực cho nó, mèo cũng không cần đi đánh Hải Tích, chúng nó cũng chỉ là móng vuốt sắc bén một chút, không phải mãnh thú gì. Rất nhiều người trong nhà đều nuôi mèo, ở trên đường cũng có thể nhìn thấy mèo hoang không chủ..."
Cát Lâm càng nói giọng càng thấp, bởi vì anh nhìn thấy biểu tình mọi người theo sự miêu tả của mình mà biến hóa.

Tỷ như Chiến Thần nghe được đề tài về kích cỡ của Gafia, mặt hình như đen ngay; thời điểm hai tế ti nghe được trong nhà có thể nuôi mèo, trên đường cũng là mèo, ánh mắt sáng đến đáng sợ.

Đồng thời mọi người bị nhắc nhở như thế, lần thứ hai nhớ tới sự thật Seeley "Không có mèo".

Hai thế giới có động vật gần giống nhau, điều này không bất ngờ, chính là giống từ ngoại hình đến tập tính, cái này tương đối hiếm thấy. Cát Lâm nhắc tới gậy đùa mèo, thánh luyện kim sư nghiên cứu bạc hà mèo...

"Đúng rồi, bạc hà mèo là cái gì? Trước đó cậu nói cho Anmertin, nói đây là một loại thực vật có tác dụng với mèo, không khác với nước thuốc hưng phấn lắm?" Lão Qusair hỏi.
"Nói chính xác hơn, đại khái là rượu mạnh, tựa như uống say vậy."

Bạc hà mèo trên lý thuyết có thể đánh ngã Gafia, mèo điên cuồng đủ rồi sẽ xụi lơ trên mặt đất, lười biếng không thèm nhúc nhích.

"Trên người của cậu có không?"

"Làm sao có thể!"

Lão Qusair chậc lưỡi, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Cát Lâm vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Loại đồ vật này có thể ăn, nhưng chỉ mùi của nó đã đủ để Gafia xuất hiện phản ứng, ông hy vọng chúng ta ngồi trên một con thuyền phát điên, điên cuồng mà chạy sâu vào trong biển sao?"

"..."

Hình ảnh này đẹp đến không thể nhìn!

Grant cẩn thận tự hỏi lời Eloca mới vừa nói, hắn cảm thấy nếu Gafia không phải là mèo của Chiến Thần, có khả năng chính là ma thú phổ thông.

—— Hoặc là không phải ma thú.

"Thần ơi, Gafia tới từ đâu?"
"Tôi biết anh muốn hỏi cái gì." Eloca gật gật đầu nói, "Kỳ thật Gafia là tôi nhặt được, lúc ấy nó vô cùng nhỏ, lại cực kì gầy yếu, khi đó tôi đi ngang qua một tòa thành trấn, mấy chiếc xe buôn bán ma thú bị tập kích, rất nhiều ma thú đều chạy ra, rất nhiều võ giả và ma pháp sư đều đang hỗ trợ bắt lại ma thú, tôi đứng ở xa xa nhìn thoáng qua tình huống, phát hiện không có gì nguy hiểm liền chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy có một vật nhỏ chạy tới..."

Eloca vẻ mặt phức tạp mà vỗ đầu mèo bự bên dưới, tiếp tục nói, "Nó hoảng loạn chạy khắp nơi, xuyên qua đám người, mỗi người đều có khả năng một chân dẫm chết nó, có thể là nồng đậm nguyên tố ma pháp khiến nó cảm thấy bất an, cuối cùng nó một đầu vọt tới bên chân tôi, ôm lấy chân tôi làm sao cũng không chịu buông ra."
Cát Lâm đột nhiên cảm thấy cái miêu tả này có chút quen tai.

—— Khi trước Eloca ôm mèo đen, giải thích lai lịch "tiểu ma thú" cho Kewell hình như cũng là cách nói này.

Thì ra không có nói sai à, Gafia thật là tới như vậy.

"Nó quá nhỏ, tôi nhìn không ra nó là chủng loại ma thú gì, quyết định tạm thời mang theo bên người." Eloca hồi ức, "Sau lại, Gafia nói những người đó bắt nó, muốn bán cho người khác."

"Từ từ! Gafia nói?" Cát Lâm quyết định ngắt lời Eloca, anh cho rằng tiếng mèo của Chiến Thần cấp 8, nhưng thật ra là chủ sủng bọn họ có một bộ phương thức giao lưu rõ ràng?

"Trên người Gafia có thần lực của tôi, giữa chúng tôi có khế ước ma pháp, tôi có thể biết đại khái ý của Gafia."

"..."

Tất cả việc học tập ngôn ngữ dựa vào ma pháp đều là đường tắt! Là bàn tay vàng!

Cát Lâm ở trong lòng niệm xong, lại cảm thấy bản thân bởi vì bóng ma của khóa ngôn ngữ mà quá để ý chuyện này, kỳ thật không cần thiết, đó cũng là một phần văn minh ma pháp của đại lục Seeley.
"Vậy Gafia có từng nói nó từ đâu tới không?" Lão Qusair truy hỏi.

"Nó quá nhỏ, rất nhiều chuyện nói không rõ ràng, lúc ông 1 tuổi cũng đâu biết thế giới trông như thế nào." Eloca vì mèo nhà mình biện giải, "Bất quá Gafia nói nó có mẹ, còn có đồng bọn, có một ngày nó ham chơi chạy ra, rồi không thể quay về được nữa. Tôi chưa từng nghe nói Seeley có loại ma thú này tồn tại, tôi rất sớm đã suy đoán nó không thuộc về Seeley."

Biết cũng không có tác dụng, tựa như Eloca không thể đưa Cát Lâm trở về, y cũng không biết làm sao để đưa Gafia về.

Lại nói ——

"Gafia không rời đi tôi, ta nghĩ thọ mệnh thần linh dài lâu, hẳn là có thể làm bạn nó một đời, liền mang nó về Hegel."

Cát Lâm lúc ban đầu khi xuất hiện, Eloca cũng không biết "Địa cầu" chính là quê hương của Gafia, cuối cùng vẫn là thần niệm Afiman làm Chiến Thần ý thức được địa cầu và Seeley là cầu nối ổn định, mà Anmertin nói về thánh luyện kim sư, nhắc tới "Mèo" và "Bạc hà mèo", Eloca mới hiểu được điểm ấy.
Thú cưng và Cát Lâm vậy mà lại đến từ một nơi.

"Dysis, anh có từng điều tra người buôn bán ma thú năm đó không? Bọn họ là từ chỗ nào..." Cát Lâm làm cái động tác bắt, thấp giọng hỏi, "Gafia quá nhỏ nhớ không rõ, căn cứ hành tung những người đó có thể phát hiện cái khe đi thông địa cầu."

"Có, tôi từng tra rồi." Chuyện mấy ngàn năm trước, Eloca cũng không suy nghĩ bao lâu, hiển nhiên y luôn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

"Thương nhân buôn bán ma thú đi qua đến vài toà thành thị, trong đó có Đan Đóa."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Gafia: Lạc đề, mí ngừi vốn đang thảo luận bữa tối của ta, kết quả đâu? Mèo vẫn bị đói.

Eloca: Nhóc lo bơi đi, bây giờ nhóc là thuyền, nhóc có từng thấy chiếc thuyền nào nói chuyện chưa?

Gafia: ... A.