Năm người giận giữ đều ngưng tụ một đạo năng lượng hung hăng đánh về phía Nghệ Phong, năng lượng đi qua nơi nào đều khiến không gian nơi đó bị vỡ vụn. Cỗ lực lượng cuồn cuộn khiến sắc mặt Băng Ngưng đại biến, nàng đang định kéo tay Nghệ Phong rời đi lại thấy Nghệ Phong không động đậy chút nào, quay đầu nhìn thì thấy vẻ khinh thường hiện lên trên mặt hắn.
Trong lúc Băng Ngưng đang bị hoảng sợ thì năng lượng kia đã cách Nghệ Phong không xa. Thế nhưng ngay khi Băng Ngưng vận chuyển năng lượng chuẩn bị chống đối thì đột nhiên phát hiện một đạo thân ảnh xuất hiện mạnh mẽ chặn ngang lấy cỗ năng lượng đó, phát ra thanh âm lan xa vạn dặm. Cỗ năng lượng dâng trào bị phai mờ đi trong nháy mắt.
Băng Ngưng như bị đóng băng, nàng nhìn trân trân về phía người mặc hắc bào trước mặt Nghệ Phong. - Quân cấp?
Năm võ giả kinh hô lên, cả đám trừng mắt nhìn người mặc hắc bào, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Cường giả có thể xuất thủ tiêu diệt năng lượng của bọn họ, ngoài Quân cấp ra không còn khả năng khác.
Nghĩ tới khả năng này, sau lưng chúng võ giả toát ra mồ hôi lạnh, cả đám ngơ ngác nhìn người mặc hắc bào, rốt cục có người phản ứng kịp thời, vội vàng quay sang người mặc hắc bào hành lễ nói: - Không biết tiền bối ở đây, ta xin nhận lỗi.
Quần áo toàn thân đám võ giả toàn mồ hôi ẩm thấp, Quân cấp là tồn tại bọn họ không thể chống đối. Cho dù vận dụng trận pháp cũng không thể chóng lại, hiện giờ phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là mau chóng trốn đi. Thế nhưng bọn họ sợ trốn không thoát, tính mệnh đã xác định ở tại chỗ này. Dù sao đi nữa, bọn họ không thể trốn thoát một Quân cấp truy sát được.
Mọi người nói xong câu đó liền nhìn lén qua khôi lỗi người mặc hắc bào, thấy ánh mắt của hắn như đang dại ra. Cả đám ngoảnh mặt nhìn nhau, không biết là đang suy nghĩ cái gì? - Quân cấp?
Băng Ngưng đồng dạng kinh ngạc nhìn về phía Nghệ Phong, đáy lòng nàng cũng biết Quân cấp này có quan hệ với Nghệ Phong.
Nghe câu này suýt chút nữa Nghệ Phong khóc không ra nước mắt. Đừng xem danh tiếng Tà Tông danh vang đại lục nhưng thật ra hắn không hề có một người hầu nào. Tà Đế suy cho cùng chỉ là một tướng không quân. - Đây là khôi lỗi do ta luyện chế ra!
Nghệ Phong tùy ý nói. - Cái gì? Khôi lỗi?
Băng Ngưng bị Nghệ Phong làm choáng váng, lập tức nàng hung hăng cắn môi một chút, phát hiện không phải đang nằm mộng. Lúc này mới nhìn Nghệ Phong trân trân, trong lòng kinh nghi bất định.
Nghệ Phong thấy Băng Ngưng như vậy không khỏi mỉm cười, hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ quay sang nàng nói: - Đi thôi! Thành trì đã cách chúng ta không còn xa, chúng ta đi vào thôi. Lần này muộn lâu như vậy, không biết vị trí của ta có còn không?